Chương 162
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Phía bên quốc vương đang hỗn loạn như thế nào nhóm Trần Vũ Phong không hề biết, sau khi bọn họ chạy khỏi cung điện liền nhanh chóng đi đến nơi hợp mặt, nhưng trong lòng cậu lúc này lại cảm thấy cực kỳ bất an giống như có chuyện gì đó sẽ xảy ra nếu bây giờ bọn họ trở về chính thành.
Nhìn thấy Lan vẫn đứng im ở đó bọn họ liền nhanh chóng bỏ lớp tàng hình rồi đi lại.
"Thuận lợi nhỉ, vậy chúng ta về thôi." Lan mỉm cười nói.
"Lan, tôi cảm thấy không thể thuận lợi như vậy." Trần Vũ Phong lắc đầu nói, cậu biết tuy một phần là do sự mù quáng tự tin của quốc vương, nhưng bên cạnh ông ta nhiều nhân tài như vậy thì làm sao có thể để bọn họ dễ dàng cướp người như thế.
"Chẳng lẽ là một cái bẫy." Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng hiểu ra, đúng là chuyện này rất kỳ lạ.
"Các cậu có phải nghĩ quá nhiều hay không." Lan mỉm cười nói, anh ta cảm thấy chắc chắn bọn họ đã nghỉ quá nhiều rồi.
"Lan, chúng tôi biết anh nghĩ gì, nhưng chúng tôi không thể liên lụy đế chủ nhân của anh, ngài ấy đã giúp chúng tôi quá nhiều." Trần Vũ Phong lắc đầu nói.
"Vậy các cậu muốn như thế nào." Lan vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn hỏi.
Trần Vũ Phong nhìn Alin rồi sau đó đáp "Thành Badum, làm phiền anh hãy đem chúng tôi đến đó."
"Thành badum." Lan kinh ngạc nói "Đó không phải thành bỏ hoang rồi sao, các người đến đó làm gì."
Trần Vũ Phong không nói sự thật chỉ nói một cách qua loa "Chúng tôi có một ngôi nhà ở đó, nơi này thích hợp nhất để ẩn núp."
Lan nhìn bọn họ rồi suy nghĩ, nếu như anh ta vẫn truyền tống bọn họ về chính thành thì chắc chắn bọn họ cũng không thể làm gì được, nhưng chủ nhân đã nói với anh ta đừng làm những việc khiến đứa trẻ của thiên mệnh cảm thấy tức giận, nếu không một ngày nào đó cậu ta sẽ chẳng còn nể mặt bọn họ nữa.
"Cậu chắc chứ."
"Chắc chắn, làm phiền anh." Trần Vũ Phong gật đầu khẳng định.
Lan nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ mà làm theo, anh ta không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân mình.
Nhóm người đứa gần lại với nhau, Lan giơ cây quyền trượng lên sau đó niệm một câu thần chú, xung quanh bọn họ nhanh chóng có một vòng phép thuật bao quanh, sau đó bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi nơi vừa đứng, mà đúng lúc này một nhóm binh sĩ cùng lúc đi lại, nhưng bọn hắn chẳng thấy chuyện gì cả, đến cả dấu vế phép thuật vừa được khởi động cũng chẳng thấy, điểu này chứng minh, sức mạnh của Lan đã đạt đến một mức độ có thể tùy ý thu phóng sức mạnh của mình mà không ai có thể cảm nhận được,.
Sau khi vòng sáng biến mất, nhóm Trần Vũ Phong đã đứng trên mảnh đất cực kỳ hoang vu, sơ sát, nhà cửa đổ nát khắp nơi tràn ngập cảm giác hoang tàn.
Vừa nhìn nơi đến Trần Vũ Phong liền nhận ra đây đúng là thành Badum, cậu không ngờ một người tự kiêu như Lan lại nghe lời của cậu, cứ tưởng dù cậu nói như thế nào thì anh ta cũng sẽ đưa bọn họ trở về chứ, nhưng không ngờ anh ta thực sự để bọn họ đến nơi này.
"Đừng suy nghĩ nhiều, đều do chủ nhân của tôi căn dặn, nếu như tôi có thể quyết định thì chắc chắn sẽ không để các cậu đến đây." Lan nhìn khuôn mặt kinh ngạc của bọn họ liền hừ lạnh nói.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong chân thành nói, một người không quá mù quáng về mình như thế này rất đáng được nhận sự chân thành, tuy anh ta tự tin về bản thân nhưng càng kiên trì về tín ngưỡng của mình hơn, đối với anh ta lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.
"Không cần." Lan lắc đầu nói sau đó nhanh chóng giơ quyền trượng lên chuẩn bị rời đi "Tôi trở về báo cáo trước."
"Được, tạm biệt." Nhóm Trần Vũ Phong gật đầu nói.
Ánh sáng nhanh chóng bao quanh lấy người Lan, sau đó anh ta biến mất trước mặt bọn họ.
"Bây giờ chúng ta làm gì." Roma nhìn cậu hỏi.
Trần Vũ Phong mỉm cười nói "Đến nơi ở của người lùn thôi, tôi nghĩ bọn họ có thể sẽ biết chút gì đó về thứ mà Baxa đang mắc phải."
"Được." Alin nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu.
Nhóm người nhanh chóng đi về phía ngoại thành, Roma đi phía trước để dẫn đường dù sao cậu ta cũng biết đường, chứ nhóm Trần Vũ Phong cũng chỉ là dùng dường hầm không gian để đến thẳng làng người lùn mà thôi.
Còn phía bên chính thanh Marata, một ông lão râu tóc bạc phơi, khoát trên người một bộ áo choàng trắng đi vào trong nơi ở của nam tước.
"Đứng lại." Binh sĩ nhanh chóng chặn người lại "Ông là ai, có giấy thân phận hay không."
Ông lão chẳng thèm để ý đến hai binh sĩ gác cổng mà nhìn vào bên trong mở miệng nói, âm thanh của ông ta vang dội vào trong giống như một cái loa có thể mạnh mẽ vang xa "Nhãi con Bara Ly mau ra đây tiếp đón gia."
Bara Ly đang bên trong thư phòng nghe thấy tiếng liền thở dài không thôi, sau đó anh bấm vào nút trên bàn để ra lệnh cho binh sĩ gác cổng cho người vào.
Binh sĩ nhận được lệnh l;iền cung kính mời ông lão vào.
Ông lão cũng không khách khí mà nhanh chóng đi lên lầu, giống như ngựa quen đường củ mà trực tiếp đi đến thư phòng của anh.
"Nhãi con, lại làm gì mà để ông ta bắt lão đến đây vậy."
Bara Ly nhìn cánh cửa bị xô mạnh vào sau đó nghe thấy tiếng hỏi liền thở dài không thôi.
Người này là đại pháp sư trong cung điện, lão chẳng tín phục ai cả, nhưng lại là người cực kỳ trung thành, chỉ cần là người có thể cung cấp đủ thứ lão muốn thì lão sẽ làm tất cả chỉ cần có thể cho ra không gian nghiên cứu những thứ lão yêu thích, là người vừa phiền phức mà cũng dễ thu phục nhất.
"Ta có làm gì đâu, sao ông ta thứ gì cũng đổ hết lên đầu ta vậy."
Đại pháp sư hừ lạnh một tiếng hoàn toàn chẳng thèm nghe "Ai biết được, ông ấy nói nhóc cướp đồ của mình đấy, bảo ta đến đây lục soát."
Bara Ly hoàn toàn bất đắc dĩ mà nhìn lão, đúng là anh có nhúng tay vào chuyện này, nhưng đây thực sự không phải ý kiến của anh.
"Ngài có thể tự nhiên lục soát, ta thật sự chẳng làm gì cả."
"Được." Đại pháp sư chẳng nghe anh ngụy miệng, ông ta chực tiếp phóng ra sức mạnh của mình bao quanh lấy tất cả căn nhà xung quanh đây.
Nhưng lúc này một luồng ánh sáng hiện ra trong phòng, Bara Ly nhìn thấy liền không khỏi hô to trong lòng 'xui xẻo vậy sao'.
Nhưng may mắn thay người xuất hiện chỉ có một chính la Lan, anh ta vừa xuất hiện trong phòng liền bắt gặp ánh mắt của đại pháp sư liền không khỏi thót tim, nhưng sau đó anh ta bình tĩnh trở lại mà gật đầu.
"Chào ngài đại pháp sư."
"Ồ nhóc Lan, vừa đi phá ở đâu về à." Đại trưởng lão sau khi dò xét đều không cảm thấy bất thường liềm mỉm cười hỏi Lan.
"Ngài không nhớ à, hôm nay là lễ hội mộc thần đó." Lan chỉ ra bầu trời tối đen bên ngoài, đây đúng là khoản thời gian mà lễ hội tan, mội người đang lục đục về nhà.
Nhìn thấy Lan vẫn đứng im ở đó bọn họ liền nhanh chóng bỏ lớp tàng hình rồi đi lại.
"Thuận lợi nhỉ, vậy chúng ta về thôi." Lan mỉm cười nói.
"Lan, tôi cảm thấy không thể thuận lợi như vậy." Trần Vũ Phong lắc đầu nói, cậu biết tuy một phần là do sự mù quáng tự tin của quốc vương, nhưng bên cạnh ông ta nhiều nhân tài như vậy thì làm sao có thể để bọn họ dễ dàng cướp người như thế.
"Chẳng lẽ là một cái bẫy." Mạnh Kỳ cũng nhanh chóng hiểu ra, đúng là chuyện này rất kỳ lạ.
"Các cậu có phải nghĩ quá nhiều hay không." Lan mỉm cười nói, anh ta cảm thấy chắc chắn bọn họ đã nghỉ quá nhiều rồi.
"Lan, chúng tôi biết anh nghĩ gì, nhưng chúng tôi không thể liên lụy đế chủ nhân của anh, ngài ấy đã giúp chúng tôi quá nhiều." Trần Vũ Phong lắc đầu nói.
"Vậy các cậu muốn như thế nào." Lan vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng vẫn hỏi.
Trần Vũ Phong nhìn Alin rồi sau đó đáp "Thành Badum, làm phiền anh hãy đem chúng tôi đến đó."
"Thành badum." Lan kinh ngạc nói "Đó không phải thành bỏ hoang rồi sao, các người đến đó làm gì."
Trần Vũ Phong không nói sự thật chỉ nói một cách qua loa "Chúng tôi có một ngôi nhà ở đó, nơi này thích hợp nhất để ẩn núp."
Lan nhìn bọn họ rồi suy nghĩ, nếu như anh ta vẫn truyền tống bọn họ về chính thành thì chắc chắn bọn họ cũng không thể làm gì được, nhưng chủ nhân đã nói với anh ta đừng làm những việc khiến đứa trẻ của thiên mệnh cảm thấy tức giận, nếu không một ngày nào đó cậu ta sẽ chẳng còn nể mặt bọn họ nữa.
"Cậu chắc chứ."
"Chắc chắn, làm phiền anh." Trần Vũ Phong gật đầu khẳng định.
Lan nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ mà làm theo, anh ta không thể làm trái mệnh lệnh của chủ nhân mình.
Nhóm người đứa gần lại với nhau, Lan giơ cây quyền trượng lên sau đó niệm một câu thần chú, xung quanh bọn họ nhanh chóng có một vòng phép thuật bao quanh, sau đó bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi nơi vừa đứng, mà đúng lúc này một nhóm binh sĩ cùng lúc đi lại, nhưng bọn hắn chẳng thấy chuyện gì cả, đến cả dấu vế phép thuật vừa được khởi động cũng chẳng thấy, điểu này chứng minh, sức mạnh của Lan đã đạt đến một mức độ có thể tùy ý thu phóng sức mạnh của mình mà không ai có thể cảm nhận được,.
Sau khi vòng sáng biến mất, nhóm Trần Vũ Phong đã đứng trên mảnh đất cực kỳ hoang vu, sơ sát, nhà cửa đổ nát khắp nơi tràn ngập cảm giác hoang tàn.
Vừa nhìn nơi đến Trần Vũ Phong liền nhận ra đây đúng là thành Badum, cậu không ngờ một người tự kiêu như Lan lại nghe lời của cậu, cứ tưởng dù cậu nói như thế nào thì anh ta cũng sẽ đưa bọn họ trở về chứ, nhưng không ngờ anh ta thực sự để bọn họ đến nơi này.
"Đừng suy nghĩ nhiều, đều do chủ nhân của tôi căn dặn, nếu như tôi có thể quyết định thì chắc chắn sẽ không để các cậu đến đây." Lan nhìn khuôn mặt kinh ngạc của bọn họ liền hừ lạnh nói.
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong chân thành nói, một người không quá mù quáng về mình như thế này rất đáng được nhận sự chân thành, tuy anh ta tự tin về bản thân nhưng càng kiên trì về tín ngưỡng của mình hơn, đối với anh ta lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.
"Không cần." Lan lắc đầu nói sau đó nhanh chóng giơ quyền trượng lên chuẩn bị rời đi "Tôi trở về báo cáo trước."
"Được, tạm biệt." Nhóm Trần Vũ Phong gật đầu nói.
Ánh sáng nhanh chóng bao quanh lấy người Lan, sau đó anh ta biến mất trước mặt bọn họ.
"Bây giờ chúng ta làm gì." Roma nhìn cậu hỏi.
Trần Vũ Phong mỉm cười nói "Đến nơi ở của người lùn thôi, tôi nghĩ bọn họ có thể sẽ biết chút gì đó về thứ mà Baxa đang mắc phải."
"Được." Alin nghe vậy liền nhanh chóng gật đầu.
Nhóm người nhanh chóng đi về phía ngoại thành, Roma đi phía trước để dẫn đường dù sao cậu ta cũng biết đường, chứ nhóm Trần Vũ Phong cũng chỉ là dùng dường hầm không gian để đến thẳng làng người lùn mà thôi.
Còn phía bên chính thanh Marata, một ông lão râu tóc bạc phơi, khoát trên người một bộ áo choàng trắng đi vào trong nơi ở của nam tước.
"Đứng lại." Binh sĩ nhanh chóng chặn người lại "Ông là ai, có giấy thân phận hay không."
Ông lão chẳng thèm để ý đến hai binh sĩ gác cổng mà nhìn vào bên trong mở miệng nói, âm thanh của ông ta vang dội vào trong giống như một cái loa có thể mạnh mẽ vang xa "Nhãi con Bara Ly mau ra đây tiếp đón gia."
Bara Ly đang bên trong thư phòng nghe thấy tiếng liền thở dài không thôi, sau đó anh bấm vào nút trên bàn để ra lệnh cho binh sĩ gác cổng cho người vào.
Binh sĩ nhận được lệnh l;iền cung kính mời ông lão vào.
Ông lão cũng không khách khí mà nhanh chóng đi lên lầu, giống như ngựa quen đường củ mà trực tiếp đi đến thư phòng của anh.
"Nhãi con, lại làm gì mà để ông ta bắt lão đến đây vậy."
Bara Ly nhìn cánh cửa bị xô mạnh vào sau đó nghe thấy tiếng hỏi liền thở dài không thôi.
Người này là đại pháp sư trong cung điện, lão chẳng tín phục ai cả, nhưng lại là người cực kỳ trung thành, chỉ cần là người có thể cung cấp đủ thứ lão muốn thì lão sẽ làm tất cả chỉ cần có thể cho ra không gian nghiên cứu những thứ lão yêu thích, là người vừa phiền phức mà cũng dễ thu phục nhất.
"Ta có làm gì đâu, sao ông ta thứ gì cũng đổ hết lên đầu ta vậy."
Đại pháp sư hừ lạnh một tiếng hoàn toàn chẳng thèm nghe "Ai biết được, ông ấy nói nhóc cướp đồ của mình đấy, bảo ta đến đây lục soát."
Bara Ly hoàn toàn bất đắc dĩ mà nhìn lão, đúng là anh có nhúng tay vào chuyện này, nhưng đây thực sự không phải ý kiến của anh.
"Ngài có thể tự nhiên lục soát, ta thật sự chẳng làm gì cả."
"Được." Đại pháp sư chẳng nghe anh ngụy miệng, ông ta chực tiếp phóng ra sức mạnh của mình bao quanh lấy tất cả căn nhà xung quanh đây.
Nhưng lúc này một luồng ánh sáng hiện ra trong phòng, Bara Ly nhìn thấy liền không khỏi hô to trong lòng 'xui xẻo vậy sao'.
Nhưng may mắn thay người xuất hiện chỉ có một chính la Lan, anh ta vừa xuất hiện trong phòng liền bắt gặp ánh mắt của đại pháp sư liền không khỏi thót tim, nhưng sau đó anh ta bình tĩnh trở lại mà gật đầu.
"Chào ngài đại pháp sư."
"Ồ nhóc Lan, vừa đi phá ở đâu về à." Đại trưởng lão sau khi dò xét đều không cảm thấy bất thường liềm mỉm cười hỏi Lan.
"Ngài không nhớ à, hôm nay là lễ hội mộc thần đó." Lan chỉ ra bầu trời tối đen bên ngoài, đây đúng là khoản thời gian mà lễ hội tan, mội người đang lục đục về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.