Chương 163
Dạ Bạch Vô Nha
07/07/2023
Đại pháp sư nhìn theo cánh tay của anh ta thì mới nhận ra, thì ra bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực rồi, bởi vì bị quốc vương phái đi nên ông ta chẳng chút chú ý ngày đêm gì cả, chỉ biết hôm nay ông ta chưa làm ra được sản phẩm mà mình muốn tâm trạng cực kỳ không tốt mà thôi.
"Thì ra là thế... Thì ra là thế, ta hoàn toàn quên mất."
"Ngài là người bận rôn làm sao có thể như tôi thoải mái vui vẻ dự lễ hội được." Lan mỉm cười nói, làm ra vẻ lễ hội thực sự rất vui.
"Đúng vậy, ta cũng không nhớ đã qua bao lâu rồi mình chưa đi lễ hội nữa..." Đại pháp sư nghe vậy liền phụ họa "Ta đúng là già rồi."
"Nào có, ngài vẫn còn rất trẻ đó." Bara Ly mỉm cười nói, đối với thế giới này số tuổi của lão thực sự còn sống rất lậu.
"Được rồi đừng chọc ta vui vẻ nữa." Đại trưởng lão mỉm cười nói "Đúng rồi ong Adam thế nào rồi, lâu rồi ta không gặp ông ấy."
"Ông ấy đang bận trong trẻ con rồi." Bara Ly khẽ cười nói.
"Ồ, nhóc lấy vợ rồi à." Đại pháp sư kinh ngạc nói.
Lan nghe vậy liền bật cười ha hả nói "Nào có á, nam tước của chúng ta ai mà thèm lấy á..."
"Ngài đúng là xem trọng ngài ấy, đấy là hai đứa nhỏ của bạn ngài ấy gửi ở đây vài hôm."
"Lan..." Bara Ly càng nghe càng đen mặt sau đó quát.
Lan bị tiếng quát của Bara Ly làm cho nghẹn họng không ngừng ho khan, ho đến nổi nướt mắt cũng ứa ra ngoài.
Đại pháp sư nhìn bọn họ như vậy liền híp mắt bật cười, lão thật sự rất thích nhóc con Bara Ly này, nhưng với thế lực hiện tại, nhóc con vẫn không thể sách bằng quốc vương, vì vậy lão cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua những chuyện không đáng kể, nhưng nhiệm vụ quốc vương giao cho lão thì lão vẫn phải chấp hành.
"Được rồi, ta cũng đã kiểm tra xong, bây giờ phải trở về đây."
"Vâng tạm biệt ngài." Bara Ly gật đầu nói.
"Ừ." Đại pháp sư gật đầu sau đó giơ quyền trượng lên nhanh chóng biến mất khỏi thư phòng.
Nhưng dù ông đã biến mất thì Bara Ly cùng Lan đều ăn ý mà không nói gì với nhau, hai người tiếp tục làm việc mình cần làm, đối với một đại pháp sư như lão thì hai người phải cảnh giác, dù hiện tại ông ta thực sự vẫn còn bên trong phòng thì bọn họ cũng không thể vạch trần được.
Lan rời khỏi thư phòng nhanh chóng đi đến phòng của ông Adam.
"Sao rồi, tên tham tiền đó đi chưa." Ông Adam hừ lạnh hỏi, chỉ cần cảm nhận được khí tức của lão ta đã khiến ông cực kỳ không vui rồi, một trong những hậu dệ của anh hùng mà có bộ dáng cuồng nghiên cứu tham tiền tài, quá mất mặt.
Lan tủm tỉm cười gật đầu "Đi rồi, tôi không cảm nhận được khí tức của ông ta nữa."
"Vậy nhóm Vũ Phong đâu." Ông Adam gật đầu hỏi.
Lan nghe vậy liền không khỏi nhớ đến khung cảnh kinh ghoàng vừa rồi, nếu như lúc ấy anh ta cùng nhóm Trần Vũ Phong cùng nhau xuất hiện thì sẽ như thế nào, đứng trước mặt của đại pháp sư thật sự không có bất kỳ con đường thoát thân nào, điều đó thật sự rất tồi tệ.
"Sao vậy." Nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của anh ta, ông Adam liền hỏi.
"May mắn, thật sự rất may mắn." Lan nhanh chóng kể lại cho ông Adam những chuyện xảy ra, sau đó anh ta không ngừng tự hỏi nếu Trần Vũ Phong khong nhắc nhở thì anh ta thực sự hại chết chủ nhân mình rồi.
Ông Adam nghe xong liền hiền lành cười, nghĩ đến đứa nhỏ mình đã chăm sóc vài năm liền không khỏi tự hào, sự phát triển của cậu thật sự đáng kinh ngạc, ông ta có thể nhìn ra cậu là một đứa nhóc được chiều chuộng từ nhỏ, tay chân yếu ớt, tâm hồn cũng cực kỳ yếu ớt, nhưng thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây cậu đều tự mình đứng dậy, tự mình làm rất nhiều chuyện, tự mình trưởng thành.
Đúng là một đứa nhỏ tốt đẹp.
"Ông Adam." Lan nhìn ông ngẩn người mà mỉm cười liền gọi.
"Cậu cũng có lúc thông minh, đứa nhỏ đó chưa từng sai lầm, nhưng nó sẽ nghe theo ý kiến của người khác, nhưng khi chuyện xảy ra nó sẽ nhận hết mọi trách nhiệm về mình." Ông Adam thở dài nói. "Chỉ là đứa nhỏ như vậy rất dễ tổn thương."
"Vậy là anh Phong sẽ không về đây sao." Yuta bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Hai người kinh ngạc nhìn sang, cứ nghĩ hai đứa bé đã ngủ, không ngờ lại thức nữa chừng như mà còn nghe hết những gì bọn họ nói.
"Bọn họ không cần chúng con nữa sao." Enzo cũng ngồi dậy mà lã chã trực khóc.
Ông Adam thở dài ôm cô bé vào lòng "Không đâu, chỉ là Vũ Phong cảm nhận được nguy hiểm, nó không muốn liên lụy tới chúng ta, vì vậy nó kiếm chỗ an bài cho đồng bạn của Alin, sau đó mới trở về đây."
"Thật không ạ." Enzo bất an hỏi.
"Thật, anh ấy có bao giờ thất hứa với các con chưa." Ông Adam tiếp tục dỗ dành.
Enzo nghe vậy liền lắc đầu.
"Anh ấy đi đâu vậy ạ." Yuta cũng bò lại gần ông sau đó hỏi.
"Thành Badum." Lan nhìn cậu bé rồi trả lời.
Yuta cùng Enzo nghe vậy hai mắt liền sáng rực, thì ra các anh ấy đến bộ tộc người lùn, nhưng hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện mà không đòi dẫn đi hoặc nói thêm gì nữa mà gật đầu tỏa vẻ chúng đã hiểu.
Ông Adam nhìn hai đứa nhỏ mà thở nhẹ trong lòng, đúng là những đứa nhỏ thông minh, tuy ông làm việc cho nam tước, nhưng ông cũng không muốn lợi dụng tình yêu thương của cậu dành cho ông mà khiến cho cậu bị lột trần tất cả bí mật, hoặc những đều mà cậu muốn che giấu.
Lanh nhìn hai đứa nhỏ như có điều suy nghĩ, nhưng anh ta không rặn hỏi, dù sao ở bên cạnh vẫn còn một ông lão rất yêu thương chúng.
Anh ta ở thêm một lát liền bị Bara Ly triệu tập.
Cả ngày hôm đó trong văn phòng của Bara Ly đã có một cuộc trò chuyện đầy cơ mật giữa ba người, để tìm ra giải pháp giải quyết tên phản bội ở bên cạnh anh, dù sao hắn ta cũng quá phiền phứt rồi nếu tiếp tục để hắn bên cạnh thì chắc chắn sẽ hại chết rất nhiều người tài giỏi muốn phục tùng anh.
Cuộc hội thảo diễn ra đầy căn thẳng cuối cùng cũng được quyết định bởi Bara Ly, tuy thuộc hạ của anh muốn giữ hắn thêm một thời gian, nhưng anh lại cảm thấy càng giữ lâu nguy hiểm mà Trần Vũ Phong phải gánh chiệu càng to lớn, nếu như không giúp cậu giải quyết áp lực thì cho dù là đứa trẻ của thiên mệnh thì cũng không thể nào có thời gian phát triển thực lực của mình,
"Thì ra là thế... Thì ra là thế, ta hoàn toàn quên mất."
"Ngài là người bận rôn làm sao có thể như tôi thoải mái vui vẻ dự lễ hội được." Lan mỉm cười nói, làm ra vẻ lễ hội thực sự rất vui.
"Đúng vậy, ta cũng không nhớ đã qua bao lâu rồi mình chưa đi lễ hội nữa..." Đại pháp sư nghe vậy liền phụ họa "Ta đúng là già rồi."
"Nào có, ngài vẫn còn rất trẻ đó." Bara Ly mỉm cười nói, đối với thế giới này số tuổi của lão thực sự còn sống rất lậu.
"Được rồi đừng chọc ta vui vẻ nữa." Đại trưởng lão mỉm cười nói "Đúng rồi ong Adam thế nào rồi, lâu rồi ta không gặp ông ấy."
"Ông ấy đang bận trong trẻ con rồi." Bara Ly khẽ cười nói.
"Ồ, nhóc lấy vợ rồi à." Đại pháp sư kinh ngạc nói.
Lan nghe vậy liền bật cười ha hả nói "Nào có á, nam tước của chúng ta ai mà thèm lấy á..."
"Ngài đúng là xem trọng ngài ấy, đấy là hai đứa nhỏ của bạn ngài ấy gửi ở đây vài hôm."
"Lan..." Bara Ly càng nghe càng đen mặt sau đó quát.
Lan bị tiếng quát của Bara Ly làm cho nghẹn họng không ngừng ho khan, ho đến nổi nướt mắt cũng ứa ra ngoài.
Đại pháp sư nhìn bọn họ như vậy liền híp mắt bật cười, lão thật sự rất thích nhóc con Bara Ly này, nhưng với thế lực hiện tại, nhóc con vẫn không thể sách bằng quốc vương, vì vậy lão cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua những chuyện không đáng kể, nhưng nhiệm vụ quốc vương giao cho lão thì lão vẫn phải chấp hành.
"Được rồi, ta cũng đã kiểm tra xong, bây giờ phải trở về đây."
"Vâng tạm biệt ngài." Bara Ly gật đầu nói.
"Ừ." Đại pháp sư gật đầu sau đó giơ quyền trượng lên nhanh chóng biến mất khỏi thư phòng.
Nhưng dù ông đã biến mất thì Bara Ly cùng Lan đều ăn ý mà không nói gì với nhau, hai người tiếp tục làm việc mình cần làm, đối với một đại pháp sư như lão thì hai người phải cảnh giác, dù hiện tại ông ta thực sự vẫn còn bên trong phòng thì bọn họ cũng không thể vạch trần được.
Lan rời khỏi thư phòng nhanh chóng đi đến phòng của ông Adam.
"Sao rồi, tên tham tiền đó đi chưa." Ông Adam hừ lạnh hỏi, chỉ cần cảm nhận được khí tức của lão ta đã khiến ông cực kỳ không vui rồi, một trong những hậu dệ của anh hùng mà có bộ dáng cuồng nghiên cứu tham tiền tài, quá mất mặt.
Lan tủm tỉm cười gật đầu "Đi rồi, tôi không cảm nhận được khí tức của ông ta nữa."
"Vậy nhóm Vũ Phong đâu." Ông Adam gật đầu hỏi.
Lan nghe vậy liền không khỏi nhớ đến khung cảnh kinh ghoàng vừa rồi, nếu như lúc ấy anh ta cùng nhóm Trần Vũ Phong cùng nhau xuất hiện thì sẽ như thế nào, đứng trước mặt của đại pháp sư thật sự không có bất kỳ con đường thoát thân nào, điều đó thật sự rất tồi tệ.
"Sao vậy." Nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của anh ta, ông Adam liền hỏi.
"May mắn, thật sự rất may mắn." Lan nhanh chóng kể lại cho ông Adam những chuyện xảy ra, sau đó anh ta không ngừng tự hỏi nếu Trần Vũ Phong khong nhắc nhở thì anh ta thực sự hại chết chủ nhân mình rồi.
Ông Adam nghe xong liền hiền lành cười, nghĩ đến đứa nhỏ mình đã chăm sóc vài năm liền không khỏi tự hào, sự phát triển của cậu thật sự đáng kinh ngạc, ông ta có thể nhìn ra cậu là một đứa nhóc được chiều chuộng từ nhỏ, tay chân yếu ớt, tâm hồn cũng cực kỳ yếu ớt, nhưng thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây cậu đều tự mình đứng dậy, tự mình làm rất nhiều chuyện, tự mình trưởng thành.
Đúng là một đứa nhỏ tốt đẹp.
"Ông Adam." Lan nhìn ông ngẩn người mà mỉm cười liền gọi.
"Cậu cũng có lúc thông minh, đứa nhỏ đó chưa từng sai lầm, nhưng nó sẽ nghe theo ý kiến của người khác, nhưng khi chuyện xảy ra nó sẽ nhận hết mọi trách nhiệm về mình." Ông Adam thở dài nói. "Chỉ là đứa nhỏ như vậy rất dễ tổn thương."
"Vậy là anh Phong sẽ không về đây sao." Yuta bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Hai người kinh ngạc nhìn sang, cứ nghĩ hai đứa bé đã ngủ, không ngờ lại thức nữa chừng như mà còn nghe hết những gì bọn họ nói.
"Bọn họ không cần chúng con nữa sao." Enzo cũng ngồi dậy mà lã chã trực khóc.
Ông Adam thở dài ôm cô bé vào lòng "Không đâu, chỉ là Vũ Phong cảm nhận được nguy hiểm, nó không muốn liên lụy tới chúng ta, vì vậy nó kiếm chỗ an bài cho đồng bạn của Alin, sau đó mới trở về đây."
"Thật không ạ." Enzo bất an hỏi.
"Thật, anh ấy có bao giờ thất hứa với các con chưa." Ông Adam tiếp tục dỗ dành.
Enzo nghe vậy liền lắc đầu.
"Anh ấy đi đâu vậy ạ." Yuta cũng bò lại gần ông sau đó hỏi.
"Thành Badum." Lan nhìn cậu bé rồi trả lời.
Yuta cùng Enzo nghe vậy hai mắt liền sáng rực, thì ra các anh ấy đến bộ tộc người lùn, nhưng hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện mà không đòi dẫn đi hoặc nói thêm gì nữa mà gật đầu tỏa vẻ chúng đã hiểu.
Ông Adam nhìn hai đứa nhỏ mà thở nhẹ trong lòng, đúng là những đứa nhỏ thông minh, tuy ông làm việc cho nam tước, nhưng ông cũng không muốn lợi dụng tình yêu thương của cậu dành cho ông mà khiến cho cậu bị lột trần tất cả bí mật, hoặc những đều mà cậu muốn che giấu.
Lanh nhìn hai đứa nhỏ như có điều suy nghĩ, nhưng anh ta không rặn hỏi, dù sao ở bên cạnh vẫn còn một ông lão rất yêu thương chúng.
Anh ta ở thêm một lát liền bị Bara Ly triệu tập.
Cả ngày hôm đó trong văn phòng của Bara Ly đã có một cuộc trò chuyện đầy cơ mật giữa ba người, để tìm ra giải pháp giải quyết tên phản bội ở bên cạnh anh, dù sao hắn ta cũng quá phiền phứt rồi nếu tiếp tục để hắn bên cạnh thì chắc chắn sẽ hại chết rất nhiều người tài giỏi muốn phục tùng anh.
Cuộc hội thảo diễn ra đầy căn thẳng cuối cùng cũng được quyết định bởi Bara Ly, tuy thuộc hạ của anh muốn giữ hắn thêm một thời gian, nhưng anh lại cảm thấy càng giữ lâu nguy hiểm mà Trần Vũ Phong phải gánh chiệu càng to lớn, nếu như không giúp cậu giải quyết áp lực thì cho dù là đứa trẻ của thiên mệnh thì cũng không thể nào có thời gian phát triển thực lực của mình,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.