Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 43: Báo Cảnh Sát
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Lực đẩy tưởng chừng rất nhẹ, nhưng Hứa Tĩnh Nhã lại lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Ngay sau đó, cô ta cảm thấy một cơn đau nhói nơi lồng ngực, tựa như xương bị chấn động mạnh do cú đẩy của Thời Vân Âm.
“Đau quá!” Hứa Tĩnh Nhã hét lên, gương mặt đầy vẻ đau đớn, rõ ràng là rất đau.
Thời Tư Viên vội vàng đỡ lấy Hứa Tĩnh Nhã, tức giận quát Thời Vân Âm: “Vân Âm! Nếu em nói không phải là em, vậy tại sao không cho Tĩnh Nhã kiểm tra người?”
“Cô ta cũng xứng kiểm tra người tôi sao?” Thời Vân Âm cười lạnh, rút một tờ giấy ăn trên quầy, chậm rãi lau tay, như thể vừa chạm phải thứ gì đó vô cùng ghê tởm.
“Cô!” Hứa Tĩnh Nhã bị hành động của cô làm cho nhục nhã đến mức giận sôi, hét lên: “Đồ tiện nhân——”
“Đừng mắng người khác!” Thời Tư Viên lập tức ngắt lời cô ta. Đúng là đồ ngu! Nếu mắng người, hình tượng tiểu thư thanh lịch của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu em không muốn để Tĩnh Nhã kiểm tra, vậy em muốn ai kiểm tra?”
Ánh mắt xanh thẳm của Thời Vân Âm quét qua cửa hàng đồ xa xỉ một vòng như đang nhìn những con kiến hôi, rồi mỉm cười: “Các người đều không xứng.”
Những người xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nếu vậy thì để cảnh sát kiểm tra đi! Còn không mau gọi cảnh sát!”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức nhìn về phía nhân viên cửa hàng, trong lòng cười lạnh: Thời Vân Âm quả nhiên ngu ngốc. Cô hoàn toàn không biết chiếc ghim cài áo đang nằm trong túi của mình!
Nhân viên vội vàng gọi cảnh sát. Trong trung tâm thương mại có đồn cảnh sát, nên cảnh sát đã đến rất nhanh.
Nhân viên kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát. Cảnh sát cau mày, nhìn Thời Vân Âm nói: “Thưa cô, xin phép được kiểm tra người cô ngay bây giờ.”
“Không cần.” Thời Vân Âm khẽ cười, đưa tay vào túi váy dài bên phải, lấy ra một chiếc ghim cài áo hình vương miện, thản nhiên nói: “Thứ các người tìm đây.”
Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người kinh ngạc!
Quả nhiên là cô trộm!
Nhưng tại sao cô lại tự lấy ra? Ban nãy còn khăng khăng chối, giờ cảnh sát vừa tới đã tự nhận, chẳng lẽ cô bị điên?
Thời Tư Viên và Hứa Tĩnh Nhã nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa đầy niềm vui. Thời Vân Âm, con ngốc này, cuối cùng cũng chịu thua rồi sao? Ban nãy còn ngang ngược, giờ cảnh sát đến đã phải nhận tội!
Nghĩ đến việc Thời Vân Âm sắp bị nhốt vào nhà giam, Thời Tư Viên không khỏi nhếch môi cười.
Thời Vân Âm cầm chiếc ghim cài áo, bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Thưa cảnh sát, tôi muốn hỏi, nếu có người cố tình bỏ thứ này vào túi tôi rồi tố cáo tôi trộm cắp, người đó có bị xử phạt không?”
Cảnh sát thoáng sững sờ, sau đó gật đầu: “Tất nhiên, đó là hành vi phạm pháp.”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức tái mặt! Sao, sao cô lại nói vậy? Chẳng lẽ cô biết rồi?
“Cô…” Hứa Tĩnh Nhã vừa định mở miệng, thì Thời Tư Viên khẽ chạm vào cô ta, ra hiệu phải bình tĩnh. Đây là điểm mù của camera, Thời Vân Âm làm gì có chứng cứ?
Quả nhiên, cảnh sát hỏi Thời Vân Âm: “Thưa cô, nếu cô nói vậy, cô có bằng chứng không?”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức bình tĩnh lại. Ha, Thời Vân Âm làm gì có bằng chứng chứ?
Nhưng ngay sau đó, Thời Vân Âm chỉ tay về phía quầy đối diện, bình thản nói: “Trước khi vào cửa hàng, tôi có mua một chiếc máy quay mini, muốn thử tính năng nên bật chế độ quay video, đặt ở kia. Máy quay đó đã ghi lại toàn bộ sự việc tại điểm mù này.”
Vừa dứt lời, cả Thời Tư Viên lẫn Hứa Tĩnh Nhã đều trợn tròn mắt —— Cái, cái gì?!
Máy quay mini, thử tính năng…
Chiếc máy quay mà Thời Vân Âm vừa mua, thực sự là để quay video sao?!
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ cô đã biết trước họ định hãm hại cô?
Không, không thể nào!
“Đau quá!” Hứa Tĩnh Nhã hét lên, gương mặt đầy vẻ đau đớn, rõ ràng là rất đau.
Thời Tư Viên vội vàng đỡ lấy Hứa Tĩnh Nhã, tức giận quát Thời Vân Âm: “Vân Âm! Nếu em nói không phải là em, vậy tại sao không cho Tĩnh Nhã kiểm tra người?”
“Cô ta cũng xứng kiểm tra người tôi sao?” Thời Vân Âm cười lạnh, rút một tờ giấy ăn trên quầy, chậm rãi lau tay, như thể vừa chạm phải thứ gì đó vô cùng ghê tởm.
“Cô!” Hứa Tĩnh Nhã bị hành động của cô làm cho nhục nhã đến mức giận sôi, hét lên: “Đồ tiện nhân——”
“Đừng mắng người khác!” Thời Tư Viên lập tức ngắt lời cô ta. Đúng là đồ ngu! Nếu mắng người, hình tượng tiểu thư thanh lịch của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu em không muốn để Tĩnh Nhã kiểm tra, vậy em muốn ai kiểm tra?”
Ánh mắt xanh thẳm của Thời Vân Âm quét qua cửa hàng đồ xa xỉ một vòng như đang nhìn những con kiến hôi, rồi mỉm cười: “Các người đều không xứng.”
Những người xung quanh lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nếu vậy thì để cảnh sát kiểm tra đi! Còn không mau gọi cảnh sát!”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức nhìn về phía nhân viên cửa hàng, trong lòng cười lạnh: Thời Vân Âm quả nhiên ngu ngốc. Cô hoàn toàn không biết chiếc ghim cài áo đang nằm trong túi của mình!
Nhân viên vội vàng gọi cảnh sát. Trong trung tâm thương mại có đồn cảnh sát, nên cảnh sát đã đến rất nhanh.
Nhân viên kể lại toàn bộ sự việc cho cảnh sát. Cảnh sát cau mày, nhìn Thời Vân Âm nói: “Thưa cô, xin phép được kiểm tra người cô ngay bây giờ.”
“Không cần.” Thời Vân Âm khẽ cười, đưa tay vào túi váy dài bên phải, lấy ra một chiếc ghim cài áo hình vương miện, thản nhiên nói: “Thứ các người tìm đây.”
Cảnh tượng này lập tức khiến mọi người kinh ngạc!
Quả nhiên là cô trộm!
Nhưng tại sao cô lại tự lấy ra? Ban nãy còn khăng khăng chối, giờ cảnh sát vừa tới đã tự nhận, chẳng lẽ cô bị điên?
Thời Tư Viên và Hứa Tĩnh Nhã nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa đầy niềm vui. Thời Vân Âm, con ngốc này, cuối cùng cũng chịu thua rồi sao? Ban nãy còn ngang ngược, giờ cảnh sát đến đã phải nhận tội!
Nghĩ đến việc Thời Vân Âm sắp bị nhốt vào nhà giam, Thời Tư Viên không khỏi nhếch môi cười.
Thời Vân Âm cầm chiếc ghim cài áo, bỗng nhiên hỏi ngược lại: “Thưa cảnh sát, tôi muốn hỏi, nếu có người cố tình bỏ thứ này vào túi tôi rồi tố cáo tôi trộm cắp, người đó có bị xử phạt không?”
Cảnh sát thoáng sững sờ, sau đó gật đầu: “Tất nhiên, đó là hành vi phạm pháp.”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức tái mặt! Sao, sao cô lại nói vậy? Chẳng lẽ cô biết rồi?
“Cô…” Hứa Tĩnh Nhã vừa định mở miệng, thì Thời Tư Viên khẽ chạm vào cô ta, ra hiệu phải bình tĩnh. Đây là điểm mù của camera, Thời Vân Âm làm gì có chứng cứ?
Quả nhiên, cảnh sát hỏi Thời Vân Âm: “Thưa cô, nếu cô nói vậy, cô có bằng chứng không?”
Hứa Tĩnh Nhã lập tức bình tĩnh lại. Ha, Thời Vân Âm làm gì có bằng chứng chứ?
Nhưng ngay sau đó, Thời Vân Âm chỉ tay về phía quầy đối diện, bình thản nói: “Trước khi vào cửa hàng, tôi có mua một chiếc máy quay mini, muốn thử tính năng nên bật chế độ quay video, đặt ở kia. Máy quay đó đã ghi lại toàn bộ sự việc tại điểm mù này.”
Vừa dứt lời, cả Thời Tư Viên lẫn Hứa Tĩnh Nhã đều trợn tròn mắt —— Cái, cái gì?!
Máy quay mini, thử tính năng…
Chiếc máy quay mà Thời Vân Âm vừa mua, thực sự là để quay video sao?!
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ cô đã biết trước họ định hãm hại cô?
Không, không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.