Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 44: Cô Không Cố Ý, Chẳng Lẽ Bị Ai Đó Chỉ Đạo?
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Thời Tư Viên mặt đầy vẻ khó tin, cảm giác như đang mơ.
Hứa Tĩnh Nhã thì mất bình tĩnh hơn cả, lập tức lao tới định giật lấy chiếc máy quay: “Không thể nào! Đây chắc chắn là giả!”
Thời Vân Âm nghiêng người, chắn ngang đường cô ta.
“Cô Hứa, cô định phá hủy bằng chứng sao?” Ánh mắt xanh thẳm của Thời Vân Âm khẽ nheo lại, ánh lên vẻ lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ. “Cô biết không, phá hủy bằng chứng sẽ bị tăng nặng hình phạt đấy.”
“Ơ…” Bước chân của Hứa Tĩnh Nhã đột nhiên khựng lại. Bị ánh mắt của Thời Vân Âm nhìn chằm chằm, cô ta sợ hãi đến mức run rẩy, muốn giải thích nhưng không thốt nổi nên lời: “Tôi, tôi…”
“Làm phiền cảnh sát lấy giúp tôi chiếc máy quay.” Thời Vân Âm lười nhìn Hứa Tĩnh Nhã thêm, khẽ cười, nụ cười đẹp rực rỡ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. “Bằng chứng quan trọng, ai động vào cũng phải ngồi tù, đúng không?”
Lời này vừa dứt, đám đông lập tức dạt ra nhường đường. Ánh mắt họ nhìn Thời Vân Âm không còn vẻ khinh thường, mà xen lẫn cả sợ hãi và kính nể.
Hai cảnh sát lập tức đi lấy chiếc máy quay mini.
Nhân viên cửa hàng vẫn không tin lời Thời Vân Âm, bởi chiếc ghim cài áo là do chính cô lấy từ túi ra. Vì vậy, nhân viên nói: “Thưa cảnh sát, cửa hàng chúng tôi có máy chiếu. Nếu cô ấy khẳng định không phải mình, có thể phát đoạn video trong máy quay cho tất cả mọi người cùng xem rõ không?”
Cảnh sát thấy vụ việc có nhiều người theo dõi, cũng muốn làm rõ ràng, liền gật đầu: “Được…”
Thời Tư Viên vẫn giữ hy vọng cuối cùng. Có lẽ Thời Vân Âm chỉ đang dọa bọn họ. Nếu cô thực sự quay được toàn bộ sự việc, thì vụ này không chỉ trở thành vu khống, mà còn có sự can thiệp của cảnh sát… Hậu quả sẽ khó mà lường nổi!
Chắc chắn là giả, chắc chắn là...
Rất nhanh, chiếc máy quay mini được kết nối với máy chiếu, hình ảnh quay được lập tức chiếu lên tường.
Góc trên bên phải của máy quay vẫn nhấp nháy chấm đỏ, chứng tỏ máy quay vẫn đang ở chế độ quay video!
Thời Tư Viên và Hứa Tĩnh Nhã cảm thấy tim mình như ngừng đập, tay bắt đầu run rẩy.
Cảnh sát tua ngược lại đoạn video, rất nhanh, trên màn hình hiện lên cảnh Hứa Tĩnh Nhã cầm khay nhung, cố ý đụng mạnh vào Thời Vân Âm. Sau đó, tay Hứa Tĩnh Nhã nhanh chóng luồn vào túi bên phải của Thời Vân Âm…
Góc đặt của chiếc máy quay mini quá chính xác, nên có thể thấy rõ ràng tay của Hứa Tĩnh Nhã khi bỏ vào túi của Thời Vân Âm, trong tay đang cầm một vật lấp lánh ánh bạc, có hình dáng giống vương miện.
Bất cứ ai không mù cũng có thể nhận ra, đó chính là chiếc ghim cài áo vương miện mà nhân viên cửa hàng báo mất!
Những người đứng xem đều hít một hơi lạnh, không ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại như vậy. Ánh mắt họ nhìn Hứa Tĩnh Nhã tràn đầy khinh miệt.
“Đúng là đồ hèn hạ! Tiểu thư nhà họ Hứa vậy mà lại dám nói người ta đụng cô ta, rõ ràng là cô ta đụng người ta rồi vu oan!”
“Loại này mà cũng làm ngành dịch vụ ăn uống? Có khi nhà hàng nhà họ Hứa toàn dùng dầu bẩn ấy chứ! Tôi thề sẽ không bao giờ tới ăn nữa…”
“Tôi quay lại rồi, đăng ngay lên mạng làm bẽ mặt nhà họ Hứa! Thật đê tiện!”
Những lời nói khó nghe không ngừng ập tới, Hứa Tĩnh Nhã toàn thân run rẩy, hoàn toàn hoảng loạn: “Không… Không phải tôi… Tôi không cố ý… Tôi, tôi…”
Cô ta muốn nói ra Thời Tư Viên, nhưng lại không dám. Dù sao Thời Tư Viên cũng vì giúp cô ta mới làm vậy!
“Ồ?” Thời Vân Âm nhếch môi cười đầy vẻ chế giễu. “Cô không cố ý? Vậy là thế nào? Chẳng lẽ... cô bị ai đó chỉ đạo?”
Hứa Tĩnh Nhã thì mất bình tĩnh hơn cả, lập tức lao tới định giật lấy chiếc máy quay: “Không thể nào! Đây chắc chắn là giả!”
Thời Vân Âm nghiêng người, chắn ngang đường cô ta.
“Cô Hứa, cô định phá hủy bằng chứng sao?” Ánh mắt xanh thẳm của Thời Vân Âm khẽ nheo lại, ánh lên vẻ lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ. “Cô biết không, phá hủy bằng chứng sẽ bị tăng nặng hình phạt đấy.”
“Ơ…” Bước chân của Hứa Tĩnh Nhã đột nhiên khựng lại. Bị ánh mắt của Thời Vân Âm nhìn chằm chằm, cô ta sợ hãi đến mức run rẩy, muốn giải thích nhưng không thốt nổi nên lời: “Tôi, tôi…”
“Làm phiền cảnh sát lấy giúp tôi chiếc máy quay.” Thời Vân Âm lười nhìn Hứa Tĩnh Nhã thêm, khẽ cười, nụ cười đẹp rực rỡ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. “Bằng chứng quan trọng, ai động vào cũng phải ngồi tù, đúng không?”
Lời này vừa dứt, đám đông lập tức dạt ra nhường đường. Ánh mắt họ nhìn Thời Vân Âm không còn vẻ khinh thường, mà xen lẫn cả sợ hãi và kính nể.
Hai cảnh sát lập tức đi lấy chiếc máy quay mini.
Nhân viên cửa hàng vẫn không tin lời Thời Vân Âm, bởi chiếc ghim cài áo là do chính cô lấy từ túi ra. Vì vậy, nhân viên nói: “Thưa cảnh sát, cửa hàng chúng tôi có máy chiếu. Nếu cô ấy khẳng định không phải mình, có thể phát đoạn video trong máy quay cho tất cả mọi người cùng xem rõ không?”
Cảnh sát thấy vụ việc có nhiều người theo dõi, cũng muốn làm rõ ràng, liền gật đầu: “Được…”
Thời Tư Viên vẫn giữ hy vọng cuối cùng. Có lẽ Thời Vân Âm chỉ đang dọa bọn họ. Nếu cô thực sự quay được toàn bộ sự việc, thì vụ này không chỉ trở thành vu khống, mà còn có sự can thiệp của cảnh sát… Hậu quả sẽ khó mà lường nổi!
Chắc chắn là giả, chắc chắn là...
Rất nhanh, chiếc máy quay mini được kết nối với máy chiếu, hình ảnh quay được lập tức chiếu lên tường.
Góc trên bên phải của máy quay vẫn nhấp nháy chấm đỏ, chứng tỏ máy quay vẫn đang ở chế độ quay video!
Thời Tư Viên và Hứa Tĩnh Nhã cảm thấy tim mình như ngừng đập, tay bắt đầu run rẩy.
Cảnh sát tua ngược lại đoạn video, rất nhanh, trên màn hình hiện lên cảnh Hứa Tĩnh Nhã cầm khay nhung, cố ý đụng mạnh vào Thời Vân Âm. Sau đó, tay Hứa Tĩnh Nhã nhanh chóng luồn vào túi bên phải của Thời Vân Âm…
Góc đặt của chiếc máy quay mini quá chính xác, nên có thể thấy rõ ràng tay của Hứa Tĩnh Nhã khi bỏ vào túi của Thời Vân Âm, trong tay đang cầm một vật lấp lánh ánh bạc, có hình dáng giống vương miện.
Bất cứ ai không mù cũng có thể nhận ra, đó chính là chiếc ghim cài áo vương miện mà nhân viên cửa hàng báo mất!
Những người đứng xem đều hít một hơi lạnh, không ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại như vậy. Ánh mắt họ nhìn Hứa Tĩnh Nhã tràn đầy khinh miệt.
“Đúng là đồ hèn hạ! Tiểu thư nhà họ Hứa vậy mà lại dám nói người ta đụng cô ta, rõ ràng là cô ta đụng người ta rồi vu oan!”
“Loại này mà cũng làm ngành dịch vụ ăn uống? Có khi nhà hàng nhà họ Hứa toàn dùng dầu bẩn ấy chứ! Tôi thề sẽ không bao giờ tới ăn nữa…”
“Tôi quay lại rồi, đăng ngay lên mạng làm bẽ mặt nhà họ Hứa! Thật đê tiện!”
Những lời nói khó nghe không ngừng ập tới, Hứa Tĩnh Nhã toàn thân run rẩy, hoàn toàn hoảng loạn: “Không… Không phải tôi… Tôi không cố ý… Tôi, tôi…”
Cô ta muốn nói ra Thời Tư Viên, nhưng lại không dám. Dù sao Thời Tư Viên cũng vì giúp cô ta mới làm vậy!
“Ồ?” Thời Vân Âm nhếch môi cười đầy vẻ chế giễu. “Cô không cố ý? Vậy là thế nào? Chẳng lẽ... cô bị ai đó chỉ đạo?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.