Phú Bà Ôm Con Của Thái Tử Bỏ Trốn
Chương 23:
Tiểu An Tử
05/11/2024
Tiếng gào thét dữ dội vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
Lúc này Nhan Thanh Đường mới nhận ra, vì nàng kích động quá mức nên vô tình lộ ra bả vai trong bóng tối, đến mức khiến ánh mắt sắc bén của người ngồi trên thuyền tam bản phát hiện ra điều bất thường.
Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện trong khoang thuyền dừng lại vì tiếng gào thét.
Nhan Thanh Đường trở nên căng thẳng, nàng biết lát nữa chắc hẳn sẽ có người đẩy cửa ra nhìn, hoặc là người ở phía dưới sẽ đi lên bắt nàng lại.
Không còn tâm trí đâu mà suy xét, nàng vội nhảy xuống dòng nước bên dưới.
Một tiếng “tùm” vang lên.
Cùng với đó là tiếng chạy “ruỳnh ruỳnh ruỳnh ruỳnh” trên thuyền tam bản.
Nhan Thanh Đường mặc kệ, nàng ngụp đầu chìm vào làn nước.
Bây giờ chỉ hy vọng đối phương không nhìn rõ dáng vẻ của nàng, nàng không muốn liên lụy đến Tạ Lan Xuân.
Sợ có người nhảy xuống bắt mình nên Nhanh Thanh Đường không bơi đi xa, mà chỉ lặn dưới nước bơi nửa vòng quanh đáy thuyền, ẩn mình bên đuôi thuyền trong bóng tối.
Quả nhiên có người nhảy xuống để bắt nàng.
Nói chung là nàng biết nơi đây mênh mông, việc bơi vào bờ từ nơi này là điều không thể, trước hết phải tìm một chỗ để dừng chân, sau đó mới chạy trốn suôn sẻ được.
Cho nên những người đi tìm đã lấy trục ở thuyền hoa gần đó, coi như là tìm đường đi.
Nhan Thanh Đường nín thở, không dám cử động, nàng lặng lẽ treo mình dưới đáy thuyền, chìm cơ thể xuống nước được bao lâu thì chìm, cho đến khi sắp cạn hô hấp thì mới nổi lên lấy hơi, hy vọng chiến dịch dưới đèn đêm của mình sẽ thành công.
Có nhiều người liên tục lặn xuống nước rồi lại nổi lên lấy hơi.
Trong phút chốc, gần mặt hồ giống như mở nồi sủi cảo đang sôi.
Cách đó không xa, một chiếc thuyền hoa hình như đang tới đây, thay vì quay về thì nó lại hướng về đây.
Đối phương đến gần, Nhan Thanh Đường sợ bị ánh đèn chiếu vào nên ẩn mình trong bóng tối.
“Là thuyền của Tạ đại gia? Chuyện này là sao?”
Đây là một loại thuyền hoa điển hình, Nhanh Thanh Đường trốn ở dưới nên không nhìn được toàn diện, chỉ khi nghe thấy tiếng nói rộn ràng vang lên, nàng mới biết có rất nhiều cô nương trên thuyền của họ.
Có lẽ vì khách làng chơi ngưỡng mộ Tạ Lan Xuân, thấy bên này có tiếng động nên đến tìm.
Chắc là Nguyễn Trình Huyền sẽ không lộ diện.
Quả nhiên, một lát sau trên thuyền vang lên giọng của Tạ Lan Xuân: “Nha hoàn vụng vệ, làm rơi nghiên mực của ta xuống nước...”
“Chỉ là chiếc nghiên mực thôi, cần gì phải động chân động tay như thế? Nếu Tạ đại gia không ngại, nhà của bổn công tử ta có một chiếc nghiên mực Đoan Khê thượng hạng, hôm khác ta đưa cho Tạ đại gia nhé?”
“Phải cảm ơn công tử rồi.”
Ngừng lại một lúc, Tạ Lan Xuân nói tiếp: “Hôm nay trên thuyền có khách quý, thứ cho Lan Xuân không thể ở lại lâu hơn.”
Đám tùy tùng xuống nước kiếm “đồ” lần lượt lên thuyền, thuyền hoa của Thì Hoa Phường dần chuyển động, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Lúc này, Nhan Thanh Đường đã lặng lẽ đổi chỗ, trốn dưới đáy của chiếc thuyền hoa mới đến.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như cảm thấy thật may mắn, thầm nghĩ trong cái rủi lại có cái may nên nàng trốn thoát được. Lát nữa nàng sẽ lặng lẽ đi lên chiếc thuyền hoa nhân lúc bọn họ không phòng bị và sẽ rời đi khi thuyền cập bến.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Nhan Thanh Đường chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sao những tiếng ồn ào trên đầu nàng không còn nữa?
Lúc này, trên đầu nàng vang lên một âm thanh.
“Sao không lên đây? Ở dưới nước không thấy lạnh à?”
Cả người nàng cứng đơ lại.
Nước hồ tháng năm vẫn hơi lạnh.
Nhưng liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhan Thanh Đường không quan tâm đến việc nước hồ có lạnh hay không.
Bây giờ bị người ta phát hiện, nàng mới cảm thấy gần đây hình như nàng xung khắc với nước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã phải lặn hai lần.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Đối phương đứng ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết là một nam tử trẻ tuổi, là người lúc nãy tự xưng là “bổn công tử”, muốn tặng nghiên mực cho Tạ Lan Xuân.
Mắc kẹt ở nơi đây, nàng biết dù bản thân không muốn lên thuyền, sợ hãi cũng không được, nếu người này mà làm ầm lên, lại khiến Nguyễn Trình Huyền quay lại thì hỏng.
Một tên lãng tử phong lưu, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra mình, chẳng qua vừa nãy nàng vô tình để lại dấu vết, đối phó với loại người này không khó, còn hơn là bị người ta chèn ép ở đây lên không được, xuống không xong.
Chỉ trong chốc lát mà đủ loại suy nghĩ lướt qua.
Trên mặt, Nhan Thanh Đường giả vờ đang rất lạnh, lộ ra vẻ yếu ớt nhìn đối phương.
“Công tử, ta không lên được.”
Ngay sau đó có một sợi dây thừng được người ta ném xuống.
Nhan Thanh Đường nắm lấy sợi dây, đang nghĩ cách trèo lên bằng sợi dây kiểu gì, bỗng nhiên có một lực tấn công mạnh nhấc nàng khỏi mặt nước rồi rơi xuống thuyền tam bản.
Nàng không buồn lau nước trên mặt, nhìn xung quanh.
Chiếc thuyền hoa vốn náo nhiệt, giờ đây không biết mọi người đi đâu cả rồi, các hoa nương cũng không thấy, khách làng chơi cũng không thấy, trên thuyền tam bản chỉ có duy nhất vị “công tử” này, xung quanh yên ắng đến rợn người.
Không lẽ chiếc thuyền hoa này tiếp cận Thì Hoa Phường với mục đích riêng? Lúc nãy, những người này nói sẽ tặng nghiên mực cho Tạ Lan Xuân, có lẽ đó chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn tiếp cận để thăm dò.
Người này không phải là khách làng chơi bình thường.
“Cảm ơn công tử đã cứu ta, nếu không Thanh Nhi không biết phải làm thế nào mới được!”
Nàng lấy bừa một cái tên, học theo điệu bộ của các hoa nương ở lầu xanh, yểu điệu lau nước trên mặt, rồi lại tức giận nói: “Tạ Lan Xuân này có máu ghen ghê thật, chỉ vì đại nhân nhìn ta mấy cái mà sai người ném ta xuống nước!”
“Chẳng phải ngươi giả vờ trèo lên thuyền vì muốn cướp khách ruột của nàng ấy, rồi sơ ý bị phát hiện nên mới tự nhảy xuống nước hay sao?”
Vẻ mặt của Nhan Thanh Đường vừa ngượng ngùng vừa hờn dỗi, rõ ràng là một kỹ nữ vì ham hư vinh nên mới nói láo, sơ sẩy để người ta phát hiện ra sự xảo trá và chột dạ.
“Công tử có đôi mắt tinh tường.” Nàng nũng nịu nói: “Đúng là ta có ý đồ không tốt, nhưng nàng ấy cũng không thể làm vậy chứ, còn sai người xuống nước bắt ta! Đây rõ ràng là mưu hại mạng sống người khác...”
Một tiếng cười vang lên.
Nghe thấy tiếng cười, Nhan Thanh Đường mới phát hiện, người nói chuyện với nàng lúc nãy hóa ra không phải vị “công tử” cứu nàng lên.
Vậy thì ai đang nói?
Lúc này, nàng không lúng túng vì chột dạ, chỉ hoàn toàn cảnh giác.
“Lau sạch người rồi vào đây nói chuyện.” Giọng của người đó vang lên.
Trần Việt Bạch đưa một chiếc khăn cho nàng.
Nhan Thanh Đường cầm lấy chiếc khăn, nhìn về phía cửa khoang thuyền cách đó không xa.
Đó là nơi phát ra giọng nói của người đó.
.
Không chỉ có khăn mà còn có trà nóng.
Nhanh Thanh Đường mượn chuyện khen trà, quan sát gian phòng bên trong một lượt.
Là một nhã thất bình thường, chỉ có bức bình phong ở bên phải hơi kì lạ, rõ ràng có một nam nhân ngồi ở đó.
Nam nhân búi tóc đơn giản, mặc một chiếc áo tay dài, ngồi tựa lưng trên chiếc ghế lớn, một tay đặt lên tay vịn, tay kia thì để trên đầu gối một cách lười biếng.
Chỉ có thể nhìn thấy bóng người từ trong bóng tối, nhưng nghe giọng đối phương có lẽ là một người trẻ tuổi hoặc một lão trung niên?
Không có được một tin tức hữu ích nào hết. Nhan Thanh Đường thầm thất vọng trong lòng.
Nếu không có thông tin rõ ràng, nàng cũng không cần nói nữa, nàng rất kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức có thể ở đây tốn thời gian với hai người họ, cho dù mục đích của họ là gì.
May thay, đối phương dường như không muốn dành thời gian cho nàng.
Bên cạnh là một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc trường bào màu xanh ngọc thêu kim tuyến, với khuôn mặt bất cần đời đang nhìn nàng với vẻ thích thú.
“Lúc nãy ngươi nghe lén Nguyễn Trình Huyền và Lô Du Giản nói chuyện?”
Từ câu nói trên có thể đoán được mọi hành động kỳ quặc của nàng đã bị đối phương nhìn thấy từ lâu.
Sở dĩ đối phương chèo thuyền hoa tới đây không phải nhắm vào Tạ Xuân Lan hay Nguyễn Trình Huyền mà nhắm vào nàng.
Chỉ ngồi đợi nàng cắn câu.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Nhan Thanh Đường cảm giác rơi vào cái bẫy của người khác.
Cảm giác này rất tệ, khiến độ cảnh giác của nàng đạt đến cực hạn.
Bọn họ là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại để mắt tới nàng, hay họ chỉ vô tình phát hiện ra hành động kì quặc của nàng, nên mới tiện tay cứu giúp chăng?
Chiếc thuyền hoa này chắc chắn là một trong số những chiếc thuyền hoa đậu ở phía xa mà lúc đó nàng nhìn thấy, tại sao ở khoảng cách xa như thế mà hai người họ biết nàng nghe lén?
Không, không hẳn là không thể.
Kính viễn vọng ở phương Tây thì có thể.
Nhan Thanh Đường từng nghe cậu của nàng nói về thứ này, cực kì hiếm có, bỏ ra số tiền lớn cũng không mua được, nghe nói chỉ triều đình mới có, hoặc có vài quan to giàu có lén cất làm của riêng.
Vậy nên, bọn họ là người của triều đình?
Hai người Nguyễn – Lô quan sát trong bóng tối, còn nàng chỉ là con châu chấu nhỏ mà họ vô tình bắt gặp?
Trong lúc Nhan Thanh Đường suy nghĩ, thật ra Trần Việt Bạch đã liếc nhìn nàng vô số lần sau bức bình phong, không biết vì sao người sau bức màn lại không để ý đến hắn ta.
Vì không biết phải làm sao nên hắn ta mới ho nhẹ mấy tiếng, suy nghĩ xem nên thẩm vấn Nhan thiếu chủ thế nào.
Khi nãy ở gần thuyền hoa, hắn ta đã biết được từ chủ tử, nữ tử này chính là Nhan thiếu chủ, Nhan Thanh Đường.
Còn chủ tử quen nữ tử này thế nào, vì sao biết nàng ấy tên Nhan Thanh Đường, hắn ta hoàn toàn không biết.
Cho dù không biết, hắn ta có thể biết thái độ của chủ tử đối với cô gái này không bình thường. Nếu không thì tại sao lại bảo hắn ta nhanh chóng chèo thuyền đến khi nhìn thấy cô gái này rơi xuống nước, thậm chí còn cùng diễn kịch để cứu nàng ấy?
Đoan Khê?
Hắn ta không có nghiên mực để tặng cho Tạ đại gia.
Hơn nữa đối phương còn đang độ xuân thì, tướng mạo xinh đẹp.
Chủ tử thì đang tuổi thanh niên sung sức.
Nam nữ gần nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, khiến Trần Việt Bạch, một người nghiêm khắc trong công việc nhưng bình thường lại có suy nghĩ không nghiêm túc, nghĩ đến việc dùng thủ đoạn tra khảo phạm nhân của Tật Phong Ti.
Phía sau bức bình phong, Kỷ Cảnh Hành lặng lẽ ngâm nga.
Hắn đã nghe nói tới Trần Việt Bạch từ lâu, thái độ lần này của hắn ta, đương nhiên hắn biết bệnh cũ của hắn ta tái phát, lại nghĩ nhiều.
Phía bên kia, rõ ràng nữ nhân xảo quyệt kia vẫn chưa hành động vì mục tiêu chưa xuất hiện.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tuy ngươi không biết bổn quan, nhưng bổn quan biết ngươi.”
Hắn cố tình hạ giọng, nói chuyện chậm rãi, từ tốn, thường được gọi là “giọng quan”.
“Ngươi và ta từng có duyên gặp nhau một lần, Phùng Trạch đã đặc biệt nhắc đến ngươi với bổn quan.”
Có duyên gặp một lần, Phùng Trạch, bổn quan?
Họ Phùng, trong số những người gần đây nàng tiếp xúc chỉ có vị Phùng gia kia họ Phùng.
Chẳng lẽ Phùng Trạch là vị Phùng gia kia? Duyên gặp một lần là lần được người ta cứu khỏi dòng nước ở Lô Khư Đãng? Bổn quan? Là chủ tử đứng sau Phùng gia?
Sợ mình đoán sai, nàng chắp tay làm bộ khó hiểu: “Không biết có duyên gặp nhau lúc nào?”
“Lô Khư Đãng, trấn Lô Khư.”
Đúng rồi, đúng rồi, chính là vị đại quan này.
Nhan Thanh Đường thả lỏng người, không nhịn được mà hỏi: “Phùng gia có khỏe không?”
“Bổn quan sai hắn ta ra ngoài làm việc.”
Làm việc?
Không lẽ là Tuần Kiểm Ti?
“Không biết đại nhân là...”
Nhan Thanh Đường muốn xác nhận.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Cảnh Hành tiếp xúc với nàng, tuy là “bạn tâm giao” nhưng nữ nhân này đã thay đổi một cách đáng kể trong tiểu viện ở ngõ Thanh Dương, điều này không thể cản trở mọi suy đoán của hắn về nữ nhân này thông qua những sự việc kia.
Hắn cực kì xảo quyệt, từng lời nói ra đều có mưu tính.
“Ngươi không cần hỏi kĩ, cứ coi bổn quan là khâm sai qua đường.” Hắn tỏ vẻ bí hiểm khó đoán.
Hắn là “vị kia” mà Nguyễn – Lô nhắc tới, khiến cả chốn quan trường ở Tô Châu nghe thấy là mất hồn mất vía, ngay cả gánh hát cũng không dám đi?
Tim Nhan Thanh Đường đập thình thịch.
Nàng biết cơ hội của mình đã tới.
Đối phương đến từ Ninh Ba, Ninh Ba có Thị Bạc Ti, Thị Bạc Ti có vấn đề, mà vấn đề đó lại liên quan đến cục Dệt Kim, cho nên đối phương cải trang để đến Tô Châu tuần tra riêng.
Mà Nhan gia dính líu tới cục Dệt Kim, thậm chí còn vướng vào tranh chấp giữa hai phe trong triều đình, có người muốn lợi dụng Nhan gia để lật đổ kẻ thù chính trị.
Không chỉ vậy, dường như cái chết của cha nàng cũng có ẩn tình.
Đúng vậy, theo số thông tin tìm hiểu được ngày càng nhiều, Nhan Thanh Đường càng nhận ra cái chết của cha nàng có điều bất thường, không có chứng cứ, chỉ dựa vào trực giác.
Và trực giác của nàng chưa bao giờ sai.
Tình hình nàng phải đối mặt bây giờ là Nhan gia đã vô tình vướng vào một cuộc chiến.
Cuộc chiến này có thể liên quan đến nhiều nhất một quan chức triều đình, thấp nhất là tay sai của Lữ Thắng ở Tuần Kiểm Ti Bình Vọng, căn bản không phải là người mà Nhan gia hiện nay có thể đối đầu.
Bị cuốn vào dòng nước xoáy này, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì mất mạng.
Nếu nàng muốn sống sót trong cục diện nguy hiểm này, không chỉ cần biết nhiều thông tin nội bộ hơn mà còn cần có người hỗ trợ.
Và vị đại nhân này...
Hắn đến đây vì điều tra Thị Bạc Ti và cục Dệt Kim, hai phe kia đều dính dáng đến chuyện này, nếu không thì Nguyễn Trình Huyền và Lô Dư Giản cung sẽ không kín miệng khi bàn bạc chuyện này.
Phải biết rằng người ta không bao giờ ngần ngại nói cho người khác biết điểm yếu của kẻ thù của mình, còn nếu họ không nói thì đó chỉ là bản thân họ không trong sạch mà thôi.
Vậy nên vị đại nhân đó cùng phe với mình.
Ít nhất không có xung đột lợi ích, ngược lại Nhan gia có ích đối với người này.
Đây chính là thời cơ.
Trong lòng Nhan Thanh Đường có đủ mọi suy nghĩ phức tạp, ngoài mặt thì tỏ ra bình thường, nói: “Vậy đại nhân ở đây là vì...”
Người sau bức bình phòng không lên tiếng.
Nàng lại tới chỗ Trần Việt Bạch, hắn ta chưa kịp nói, nàng đã nói tiếp: “Không lẽ đại nhân tới đây vì muốn âm thầm điều tra hai người Nguyễn – Lô?”
Tiếng cười khẽ vang lên sau bức bình phong.
Kỷ Cảnh Hành là người như nào chứ, hắn từng gặp rất nhiều người đáng gờm, chỉ dựa vào thần sắc và lời nói của nàng lúc này cũng đoán ra được nàng muốn làm gì.
Chẳng qua là không chịu xuống nước khi đàm phán, muốn giành giật lại một chút.
Nữ nhân xảo quyệt!
Hắn thuận thế đẩy thuyền nói: “Đúng như ngươi nghĩ.”
Lúc này Nhan Thanh Đường mới nhận ra, vì nàng kích động quá mức nên vô tình lộ ra bả vai trong bóng tối, đến mức khiến ánh mắt sắc bén của người ngồi trên thuyền tam bản phát hiện ra điều bất thường.
Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện trong khoang thuyền dừng lại vì tiếng gào thét.
Nhan Thanh Đường trở nên căng thẳng, nàng biết lát nữa chắc hẳn sẽ có người đẩy cửa ra nhìn, hoặc là người ở phía dưới sẽ đi lên bắt nàng lại.
Không còn tâm trí đâu mà suy xét, nàng vội nhảy xuống dòng nước bên dưới.
Một tiếng “tùm” vang lên.
Cùng với đó là tiếng chạy “ruỳnh ruỳnh ruỳnh ruỳnh” trên thuyền tam bản.
Nhan Thanh Đường mặc kệ, nàng ngụp đầu chìm vào làn nước.
Bây giờ chỉ hy vọng đối phương không nhìn rõ dáng vẻ của nàng, nàng không muốn liên lụy đến Tạ Lan Xuân.
Sợ có người nhảy xuống bắt mình nên Nhanh Thanh Đường không bơi đi xa, mà chỉ lặn dưới nước bơi nửa vòng quanh đáy thuyền, ẩn mình bên đuôi thuyền trong bóng tối.
Quả nhiên có người nhảy xuống để bắt nàng.
Nói chung là nàng biết nơi đây mênh mông, việc bơi vào bờ từ nơi này là điều không thể, trước hết phải tìm một chỗ để dừng chân, sau đó mới chạy trốn suôn sẻ được.
Cho nên những người đi tìm đã lấy trục ở thuyền hoa gần đó, coi như là tìm đường đi.
Nhan Thanh Đường nín thở, không dám cử động, nàng lặng lẽ treo mình dưới đáy thuyền, chìm cơ thể xuống nước được bao lâu thì chìm, cho đến khi sắp cạn hô hấp thì mới nổi lên lấy hơi, hy vọng chiến dịch dưới đèn đêm của mình sẽ thành công.
Có nhiều người liên tục lặn xuống nước rồi lại nổi lên lấy hơi.
Trong phút chốc, gần mặt hồ giống như mở nồi sủi cảo đang sôi.
Cách đó không xa, một chiếc thuyền hoa hình như đang tới đây, thay vì quay về thì nó lại hướng về đây.
Đối phương đến gần, Nhan Thanh Đường sợ bị ánh đèn chiếu vào nên ẩn mình trong bóng tối.
“Là thuyền của Tạ đại gia? Chuyện này là sao?”
Đây là một loại thuyền hoa điển hình, Nhanh Thanh Đường trốn ở dưới nên không nhìn được toàn diện, chỉ khi nghe thấy tiếng nói rộn ràng vang lên, nàng mới biết có rất nhiều cô nương trên thuyền của họ.
Có lẽ vì khách làng chơi ngưỡng mộ Tạ Lan Xuân, thấy bên này có tiếng động nên đến tìm.
Chắc là Nguyễn Trình Huyền sẽ không lộ diện.
Quả nhiên, một lát sau trên thuyền vang lên giọng của Tạ Lan Xuân: “Nha hoàn vụng vệ, làm rơi nghiên mực của ta xuống nước...”
“Chỉ là chiếc nghiên mực thôi, cần gì phải động chân động tay như thế? Nếu Tạ đại gia không ngại, nhà của bổn công tử ta có một chiếc nghiên mực Đoan Khê thượng hạng, hôm khác ta đưa cho Tạ đại gia nhé?”
“Phải cảm ơn công tử rồi.”
Ngừng lại một lúc, Tạ Lan Xuân nói tiếp: “Hôm nay trên thuyền có khách quý, thứ cho Lan Xuân không thể ở lại lâu hơn.”
Đám tùy tùng xuống nước kiếm “đồ” lần lượt lên thuyền, thuyền hoa của Thì Hoa Phường dần chuyển động, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Lúc này, Nhan Thanh Đường đã lặng lẽ đổi chỗ, trốn dưới đáy của chiếc thuyền hoa mới đến.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như cảm thấy thật may mắn, thầm nghĩ trong cái rủi lại có cái may nên nàng trốn thoát được. Lát nữa nàng sẽ lặng lẽ đi lên chiếc thuyền hoa nhân lúc bọn họ không phòng bị và sẽ rời đi khi thuyền cập bến.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Nhan Thanh Đường chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Sao những tiếng ồn ào trên đầu nàng không còn nữa?
Lúc này, trên đầu nàng vang lên một âm thanh.
“Sao không lên đây? Ở dưới nước không thấy lạnh à?”
Cả người nàng cứng đơ lại.
Nước hồ tháng năm vẫn hơi lạnh.
Nhưng liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhan Thanh Đường không quan tâm đến việc nước hồ có lạnh hay không.
Bây giờ bị người ta phát hiện, nàng mới cảm thấy gần đây hình như nàng xung khắc với nước, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã phải lặn hai lần.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Đối phương đứng ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết là một nam tử trẻ tuổi, là người lúc nãy tự xưng là “bổn công tử”, muốn tặng nghiên mực cho Tạ Lan Xuân.
Mắc kẹt ở nơi đây, nàng biết dù bản thân không muốn lên thuyền, sợ hãi cũng không được, nếu người này mà làm ầm lên, lại khiến Nguyễn Trình Huyền quay lại thì hỏng.
Một tên lãng tử phong lưu, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra mình, chẳng qua vừa nãy nàng vô tình để lại dấu vết, đối phó với loại người này không khó, còn hơn là bị người ta chèn ép ở đây lên không được, xuống không xong.
Chỉ trong chốc lát mà đủ loại suy nghĩ lướt qua.
Trên mặt, Nhan Thanh Đường giả vờ đang rất lạnh, lộ ra vẻ yếu ớt nhìn đối phương.
“Công tử, ta không lên được.”
Ngay sau đó có một sợi dây thừng được người ta ném xuống.
Nhan Thanh Đường nắm lấy sợi dây, đang nghĩ cách trèo lên bằng sợi dây kiểu gì, bỗng nhiên có một lực tấn công mạnh nhấc nàng khỏi mặt nước rồi rơi xuống thuyền tam bản.
Nàng không buồn lau nước trên mặt, nhìn xung quanh.
Chiếc thuyền hoa vốn náo nhiệt, giờ đây không biết mọi người đi đâu cả rồi, các hoa nương cũng không thấy, khách làng chơi cũng không thấy, trên thuyền tam bản chỉ có duy nhất vị “công tử” này, xung quanh yên ắng đến rợn người.
Không lẽ chiếc thuyền hoa này tiếp cận Thì Hoa Phường với mục đích riêng? Lúc nãy, những người này nói sẽ tặng nghiên mực cho Tạ Lan Xuân, có lẽ đó chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là muốn tiếp cận để thăm dò.
Người này không phải là khách làng chơi bình thường.
“Cảm ơn công tử đã cứu ta, nếu không Thanh Nhi không biết phải làm thế nào mới được!”
Nàng lấy bừa một cái tên, học theo điệu bộ của các hoa nương ở lầu xanh, yểu điệu lau nước trên mặt, rồi lại tức giận nói: “Tạ Lan Xuân này có máu ghen ghê thật, chỉ vì đại nhân nhìn ta mấy cái mà sai người ném ta xuống nước!”
“Chẳng phải ngươi giả vờ trèo lên thuyền vì muốn cướp khách ruột của nàng ấy, rồi sơ ý bị phát hiện nên mới tự nhảy xuống nước hay sao?”
Vẻ mặt của Nhan Thanh Đường vừa ngượng ngùng vừa hờn dỗi, rõ ràng là một kỹ nữ vì ham hư vinh nên mới nói láo, sơ sẩy để người ta phát hiện ra sự xảo trá và chột dạ.
“Công tử có đôi mắt tinh tường.” Nàng nũng nịu nói: “Đúng là ta có ý đồ không tốt, nhưng nàng ấy cũng không thể làm vậy chứ, còn sai người xuống nước bắt ta! Đây rõ ràng là mưu hại mạng sống người khác...”
Một tiếng cười vang lên.
Nghe thấy tiếng cười, Nhan Thanh Đường mới phát hiện, người nói chuyện với nàng lúc nãy hóa ra không phải vị “công tử” cứu nàng lên.
Vậy thì ai đang nói?
Lúc này, nàng không lúng túng vì chột dạ, chỉ hoàn toàn cảnh giác.
“Lau sạch người rồi vào đây nói chuyện.” Giọng của người đó vang lên.
Trần Việt Bạch đưa một chiếc khăn cho nàng.
Nhan Thanh Đường cầm lấy chiếc khăn, nhìn về phía cửa khoang thuyền cách đó không xa.
Đó là nơi phát ra giọng nói của người đó.
.
Không chỉ có khăn mà còn có trà nóng.
Nhanh Thanh Đường mượn chuyện khen trà, quan sát gian phòng bên trong một lượt.
Là một nhã thất bình thường, chỉ có bức bình phong ở bên phải hơi kì lạ, rõ ràng có một nam nhân ngồi ở đó.
Nam nhân búi tóc đơn giản, mặc một chiếc áo tay dài, ngồi tựa lưng trên chiếc ghế lớn, một tay đặt lên tay vịn, tay kia thì để trên đầu gối một cách lười biếng.
Chỉ có thể nhìn thấy bóng người từ trong bóng tối, nhưng nghe giọng đối phương có lẽ là một người trẻ tuổi hoặc một lão trung niên?
Không có được một tin tức hữu ích nào hết. Nhan Thanh Đường thầm thất vọng trong lòng.
Nếu không có thông tin rõ ràng, nàng cũng không cần nói nữa, nàng rất kiên nhẫn, kiên nhẫn đến mức có thể ở đây tốn thời gian với hai người họ, cho dù mục đích của họ là gì.
May thay, đối phương dường như không muốn dành thời gian cho nàng.
Bên cạnh là một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc trường bào màu xanh ngọc thêu kim tuyến, với khuôn mặt bất cần đời đang nhìn nàng với vẻ thích thú.
“Lúc nãy ngươi nghe lén Nguyễn Trình Huyền và Lô Du Giản nói chuyện?”
Từ câu nói trên có thể đoán được mọi hành động kỳ quặc của nàng đã bị đối phương nhìn thấy từ lâu.
Sở dĩ đối phương chèo thuyền hoa tới đây không phải nhắm vào Tạ Xuân Lan hay Nguyễn Trình Huyền mà nhắm vào nàng.
Chỉ ngồi đợi nàng cắn câu.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Nhan Thanh Đường cảm giác rơi vào cái bẫy của người khác.
Cảm giác này rất tệ, khiến độ cảnh giác của nàng đạt đến cực hạn.
Bọn họ là ai? Có mục đích gì? Tại sao lại để mắt tới nàng, hay họ chỉ vô tình phát hiện ra hành động kì quặc của nàng, nên mới tiện tay cứu giúp chăng?
Chiếc thuyền hoa này chắc chắn là một trong số những chiếc thuyền hoa đậu ở phía xa mà lúc đó nàng nhìn thấy, tại sao ở khoảng cách xa như thế mà hai người họ biết nàng nghe lén?
Không, không hẳn là không thể.
Kính viễn vọng ở phương Tây thì có thể.
Nhan Thanh Đường từng nghe cậu của nàng nói về thứ này, cực kì hiếm có, bỏ ra số tiền lớn cũng không mua được, nghe nói chỉ triều đình mới có, hoặc có vài quan to giàu có lén cất làm của riêng.
Vậy nên, bọn họ là người của triều đình?
Hai người Nguyễn – Lô quan sát trong bóng tối, còn nàng chỉ là con châu chấu nhỏ mà họ vô tình bắt gặp?
Trong lúc Nhan Thanh Đường suy nghĩ, thật ra Trần Việt Bạch đã liếc nhìn nàng vô số lần sau bức bình phong, không biết vì sao người sau bức màn lại không để ý đến hắn ta.
Vì không biết phải làm sao nên hắn ta mới ho nhẹ mấy tiếng, suy nghĩ xem nên thẩm vấn Nhan thiếu chủ thế nào.
Khi nãy ở gần thuyền hoa, hắn ta đã biết được từ chủ tử, nữ tử này chính là Nhan thiếu chủ, Nhan Thanh Đường.
Còn chủ tử quen nữ tử này thế nào, vì sao biết nàng ấy tên Nhan Thanh Đường, hắn ta hoàn toàn không biết.
Cho dù không biết, hắn ta có thể biết thái độ của chủ tử đối với cô gái này không bình thường. Nếu không thì tại sao lại bảo hắn ta nhanh chóng chèo thuyền đến khi nhìn thấy cô gái này rơi xuống nước, thậm chí còn cùng diễn kịch để cứu nàng ấy?
Đoan Khê?
Hắn ta không có nghiên mực để tặng cho Tạ đại gia.
Hơn nữa đối phương còn đang độ xuân thì, tướng mạo xinh đẹp.
Chủ tử thì đang tuổi thanh niên sung sức.
Nam nữ gần nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, khiến Trần Việt Bạch, một người nghiêm khắc trong công việc nhưng bình thường lại có suy nghĩ không nghiêm túc, nghĩ đến việc dùng thủ đoạn tra khảo phạm nhân của Tật Phong Ti.
Phía sau bức bình phong, Kỷ Cảnh Hành lặng lẽ ngâm nga.
Hắn đã nghe nói tới Trần Việt Bạch từ lâu, thái độ lần này của hắn ta, đương nhiên hắn biết bệnh cũ của hắn ta tái phát, lại nghĩ nhiều.
Phía bên kia, rõ ràng nữ nhân xảo quyệt kia vẫn chưa hành động vì mục tiêu chưa xuất hiện.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tuy ngươi không biết bổn quan, nhưng bổn quan biết ngươi.”
Hắn cố tình hạ giọng, nói chuyện chậm rãi, từ tốn, thường được gọi là “giọng quan”.
“Ngươi và ta từng có duyên gặp nhau một lần, Phùng Trạch đã đặc biệt nhắc đến ngươi với bổn quan.”
Có duyên gặp một lần, Phùng Trạch, bổn quan?
Họ Phùng, trong số những người gần đây nàng tiếp xúc chỉ có vị Phùng gia kia họ Phùng.
Chẳng lẽ Phùng Trạch là vị Phùng gia kia? Duyên gặp một lần là lần được người ta cứu khỏi dòng nước ở Lô Khư Đãng? Bổn quan? Là chủ tử đứng sau Phùng gia?
Sợ mình đoán sai, nàng chắp tay làm bộ khó hiểu: “Không biết có duyên gặp nhau lúc nào?”
“Lô Khư Đãng, trấn Lô Khư.”
Đúng rồi, đúng rồi, chính là vị đại quan này.
Nhan Thanh Đường thả lỏng người, không nhịn được mà hỏi: “Phùng gia có khỏe không?”
“Bổn quan sai hắn ta ra ngoài làm việc.”
Làm việc?
Không lẽ là Tuần Kiểm Ti?
“Không biết đại nhân là...”
Nhan Thanh Đường muốn xác nhận.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Kỷ Cảnh Hành tiếp xúc với nàng, tuy là “bạn tâm giao” nhưng nữ nhân này đã thay đổi một cách đáng kể trong tiểu viện ở ngõ Thanh Dương, điều này không thể cản trở mọi suy đoán của hắn về nữ nhân này thông qua những sự việc kia.
Hắn cực kì xảo quyệt, từng lời nói ra đều có mưu tính.
“Ngươi không cần hỏi kĩ, cứ coi bổn quan là khâm sai qua đường.” Hắn tỏ vẻ bí hiểm khó đoán.
Hắn là “vị kia” mà Nguyễn – Lô nhắc tới, khiến cả chốn quan trường ở Tô Châu nghe thấy là mất hồn mất vía, ngay cả gánh hát cũng không dám đi?
Tim Nhan Thanh Đường đập thình thịch.
Nàng biết cơ hội của mình đã tới.
Đối phương đến từ Ninh Ba, Ninh Ba có Thị Bạc Ti, Thị Bạc Ti có vấn đề, mà vấn đề đó lại liên quan đến cục Dệt Kim, cho nên đối phương cải trang để đến Tô Châu tuần tra riêng.
Mà Nhan gia dính líu tới cục Dệt Kim, thậm chí còn vướng vào tranh chấp giữa hai phe trong triều đình, có người muốn lợi dụng Nhan gia để lật đổ kẻ thù chính trị.
Không chỉ vậy, dường như cái chết của cha nàng cũng có ẩn tình.
Đúng vậy, theo số thông tin tìm hiểu được ngày càng nhiều, Nhan Thanh Đường càng nhận ra cái chết của cha nàng có điều bất thường, không có chứng cứ, chỉ dựa vào trực giác.
Và trực giác của nàng chưa bao giờ sai.
Tình hình nàng phải đối mặt bây giờ là Nhan gia đã vô tình vướng vào một cuộc chiến.
Cuộc chiến này có thể liên quan đến nhiều nhất một quan chức triều đình, thấp nhất là tay sai của Lữ Thắng ở Tuần Kiểm Ti Bình Vọng, căn bản không phải là người mà Nhan gia hiện nay có thể đối đầu.
Bị cuốn vào dòng nước xoáy này, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì mất mạng.
Nếu nàng muốn sống sót trong cục diện nguy hiểm này, không chỉ cần biết nhiều thông tin nội bộ hơn mà còn cần có người hỗ trợ.
Và vị đại nhân này...
Hắn đến đây vì điều tra Thị Bạc Ti và cục Dệt Kim, hai phe kia đều dính dáng đến chuyện này, nếu không thì Nguyễn Trình Huyền và Lô Dư Giản cung sẽ không kín miệng khi bàn bạc chuyện này.
Phải biết rằng người ta không bao giờ ngần ngại nói cho người khác biết điểm yếu của kẻ thù của mình, còn nếu họ không nói thì đó chỉ là bản thân họ không trong sạch mà thôi.
Vậy nên vị đại nhân đó cùng phe với mình.
Ít nhất không có xung đột lợi ích, ngược lại Nhan gia có ích đối với người này.
Đây chính là thời cơ.
Trong lòng Nhan Thanh Đường có đủ mọi suy nghĩ phức tạp, ngoài mặt thì tỏ ra bình thường, nói: “Vậy đại nhân ở đây là vì...”
Người sau bức bình phòng không lên tiếng.
Nàng lại tới chỗ Trần Việt Bạch, hắn ta chưa kịp nói, nàng đã nói tiếp: “Không lẽ đại nhân tới đây vì muốn âm thầm điều tra hai người Nguyễn – Lô?”
Tiếng cười khẽ vang lên sau bức bình phong.
Kỷ Cảnh Hành là người như nào chứ, hắn từng gặp rất nhiều người đáng gờm, chỉ dựa vào thần sắc và lời nói của nàng lúc này cũng đoán ra được nàng muốn làm gì.
Chẳng qua là không chịu xuống nước khi đàm phán, muốn giành giật lại một chút.
Nữ nhân xảo quyệt!
Hắn thuận thế đẩy thuyền nói: “Đúng như ngươi nghĩ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.