Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 38: Xem Bản Thân Bị Đùa Bỡn Tiểu Hạch Trong Gương
Mã Thiên
27/04/2024
Hoa huyệt sưng không còn hình dáng trước sự yêu thương quá độ của phu quân suốt thời gian dài, gậy thịt khăng khăng đâm sâu vào trong, vừa thô lại vừa dài, đến nỗi đâm vào cả tử cung mềm mại yếu ớt, khiến khả năng chịu đựng của tiểu huyệt đi đến cực hạn.
Cảm giác bụng quá mức căng trướng làm cho Liễu Hàm Liên sắp phát điên, từng thớ thịt non mềm mẫn cảm co rút nhanh cắn chặt gậy thịt lớn cứ xâm lấn hết lần này đến lần khác, khoái cảm kịch liệt khiến nàng không thể chịu nổi, chỉ có thể run rẩy khóc thút thít.
"Sâu quá. . . Hức hức. . . Thiếp chịu không nổi. . ."
Vẻ đáng yêu nũng nịu này khiến Bồ Duệ Minh yêu thương muôn phần, hắn càng nghiện nhìn thấy dáng vẻ nàng bị hắn chơi đến khóc nức nở cầu xin, trường thương dưới thân luôn hâm hở cắm vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, thế nên hắn nhanh chóng dùng sức đẩy eo thúc mạnh, làm cho dâm thủy tràn ra khỏi tiểu huyệt sưng đỏ, mỗi một lần hắn cắm vào là lại tràn ra một đợt bọt nước óng ánh.
"Liên nhi, phu nhân tốt của ta, sao nàng lại khiến người ta mê mệt như vậy hả?"
Càng lúc hắn càng hăng, từng cú nhấp dưới thân mạnh kinh người, xương mu va chạm vào hai cánh mông tạo ra âm thanh bạch bạch, ném Liễu Hàm Liên lên cao rồi rớt xuống, lúc nhấc lên cao hoa huyệt vừa tê vừa mỏi, lúc rơi xuống lại bị gậy thịt thô dài hung hãn đâm lút cán.
"Phu quân. . . a a a. . . quá sâu. . . a a. . ."
Nàng không dám nhìn cảnh tượng dâm mỹ trong gương nữa, đột nhiên đầu vai truyền đến cảm giác đau đớn, răng nanh bén nhọn của Bồ Duệ Minh để lại một vết lõm nhỏ trên da thịt trắng nõn của nàng, "Không cho phép nàng nhắm mắt, mau nhìn vào gương, xem ta chơi nàng!"
"Không. . . a a a. . . chàng. . . không biết xấu hổ. . . a a. . ."
Đáp lại lời từ chối của nàng là những cú nhấp càng ác liệt hơn, hoa tâm liên tục run rẩy vì bị tấn công dồn dập, Liễu Hàm Liên lại khóc tiết ra thêm lần nữa, thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết, nàng đành phải mở mắt nhìn cô nương bị hắn chơi đến lệ rơi đầy mặt trong gương.
Đôi gò bồng đào run rẩy lắc lư trong không trung, hoa huyệt bị gậy thịt thô to cắm căng trướng lần nữa, thỉnh thoảng trên bụng còn nổi lên một ụ nhỏ hình quy đầu, tiểu hạch tê rần cương cứng, không biết ngượng nở rộ chờ người đến hái.
"Có phải tiểu hạch rất đẹp không?" Chẳng những Bồ Duệ Minh chơi ác mà ánh mắt hắn còn nhìn nàng đầy nóng bỏng, hắn nói: "Trông nó lẻ loi trơ trọi đáng thương biết bao nhiêu, nàng sờ nó đi!"
"Chàng nói gì?"
"Nàng dùng tay của mình, sờ vào viên thịt đáng yêu đó, nàng sẽ thoải mái lắm. Ngoan, sờ cho ta xem!"
Chuyện đến nước này, Liễu Hàm Liên biết có từ chối cũng vô dụng, nàng run run vươn tay, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào tiểu hạch cương cứng.
"A ha. . . phu quân. . ."
Lại một loại khoái cảm mang màu sắc khác kéo tới, Liễu Hàm Liên không thể nhịn được, nàng rên rỉ lớn tiếng, tiểu huyệt non mềm cũng theo đó xoắn gấp, ngay cả Bồ Duệ Minh cũng phát ra tiếng than thở đầy cam chịu.
Hắn cắn răng, thở hổn hển, "Đừng sợ, sờ nó đi. Ta muốn nhìn nàng chơi nó, mau sờ cho ta xem!"
Liễu Hàm Liên khóc nức nở, nàng dùng đầu ngón tay khiêu khích viên thịt nhỏ sưng đỏ, khoái cảm như sét đánh khiến nàng chịu không nói rên rỉ liên hồi.
Nàng không thể khống chế cơn run rẩy đang lan khắp toàn thân, tiểu huyệt cắn chặt gậy thịt lớn xâm nhập, ngón tay luôn dí sát tiểu hạch, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Nàng tận mắt chứng kiến viên thịt nhỏ nhỏ ấy bị nàng sờ ngã trái ngã phải, khoái cảm bành trướng gấp mấy lần, cuối cùng nhanh chóng đến cực hạn, Liễu Hàm Liên khóc thét đạt cao trào, Bồ Duệ Minh cũng bắt đầu hung hãn chạy nước rút.
Quy đầu cực lớn nhiều lần đâm vào cửa tử cung chật hẹp, tàn nhẫn tiến thẳng vào tử cung yếu ớt, gậy thịt thô to nhiều lần đưa hoa huyệt đến mức cực hạn, cả người Liễu Hàm Liên dồn trọng lượng lên trường thương đầy sức mạnh, từng đường gân xanh bao quanh thân gậy không ngừng nghiền ép gãi ngứa thịt mềm, còn ngang ngược thúc vào hoa tâm.
Chưa bao giờ nhận hai cơn khoái cảm cùng lúc, Liễu Hàm Liên không cách nào tỉnh táo, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn đùa bỡn tiểu hạch mẫn cảm của mình, miệng liên tục rên rỉ phóng đãng.
"Phu quân. . . a a a. . . sướng quá. . . tiểu huyệt sướng. . . tiểu hạch cũng sướng. . . aha. . . phu quân chơi thiếp. . ."
"Được, phu quân chơi chết nàng!"
Hoa huyệt bủn rủn không tưởng, quy đầu cực đại bành trướng xâm chiếm hoa tâm, đâm khối thịt non mềm thành móp méo, còn hung tàn mở cửa tử cung, nghiền nát thành tử cung, toàn thân Liễu Hàm Liên run lẩy bẩy, hoa huyệt tuôn từng đợt từng đợt mật dịch, âm tinh nóng như lửa tập kích lỗ nhỏ trên quy đầu, đổi lại là từng cú nhấp điên cuồng.
Cảm giác bụng quá mức căng trướng làm cho Liễu Hàm Liên sắp phát điên, từng thớ thịt non mềm mẫn cảm co rút nhanh cắn chặt gậy thịt lớn cứ xâm lấn hết lần này đến lần khác, khoái cảm kịch liệt khiến nàng không thể chịu nổi, chỉ có thể run rẩy khóc thút thít.
"Sâu quá. . . Hức hức. . . Thiếp chịu không nổi. . ."
Vẻ đáng yêu nũng nịu này khiến Bồ Duệ Minh yêu thương muôn phần, hắn càng nghiện nhìn thấy dáng vẻ nàng bị hắn chơi đến khóc nức nở cầu xin, trường thương dưới thân luôn hâm hở cắm vào chỗ sâu nhất của hoa huyệt, thế nên hắn nhanh chóng dùng sức đẩy eo thúc mạnh, làm cho dâm thủy tràn ra khỏi tiểu huyệt sưng đỏ, mỗi một lần hắn cắm vào là lại tràn ra một đợt bọt nước óng ánh.
"Liên nhi, phu nhân tốt của ta, sao nàng lại khiến người ta mê mệt như vậy hả?"
Càng lúc hắn càng hăng, từng cú nhấp dưới thân mạnh kinh người, xương mu va chạm vào hai cánh mông tạo ra âm thanh bạch bạch, ném Liễu Hàm Liên lên cao rồi rớt xuống, lúc nhấc lên cao hoa huyệt vừa tê vừa mỏi, lúc rơi xuống lại bị gậy thịt thô dài hung hãn đâm lút cán.
"Phu quân. . . a a a. . . quá sâu. . . a a. . ."
Nàng không dám nhìn cảnh tượng dâm mỹ trong gương nữa, đột nhiên đầu vai truyền đến cảm giác đau đớn, răng nanh bén nhọn của Bồ Duệ Minh để lại một vết lõm nhỏ trên da thịt trắng nõn của nàng, "Không cho phép nàng nhắm mắt, mau nhìn vào gương, xem ta chơi nàng!"
"Không. . . a a a. . . chàng. . . không biết xấu hổ. . . a a. . ."
Đáp lại lời từ chối của nàng là những cú nhấp càng ác liệt hơn, hoa tâm liên tục run rẩy vì bị tấn công dồn dập, Liễu Hàm Liên lại khóc tiết ra thêm lần nữa, thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết, nàng đành phải mở mắt nhìn cô nương bị hắn chơi đến lệ rơi đầy mặt trong gương.
Đôi gò bồng đào run rẩy lắc lư trong không trung, hoa huyệt bị gậy thịt thô to cắm căng trướng lần nữa, thỉnh thoảng trên bụng còn nổi lên một ụ nhỏ hình quy đầu, tiểu hạch tê rần cương cứng, không biết ngượng nở rộ chờ người đến hái.
"Có phải tiểu hạch rất đẹp không?" Chẳng những Bồ Duệ Minh chơi ác mà ánh mắt hắn còn nhìn nàng đầy nóng bỏng, hắn nói: "Trông nó lẻ loi trơ trọi đáng thương biết bao nhiêu, nàng sờ nó đi!"
"Chàng nói gì?"
"Nàng dùng tay của mình, sờ vào viên thịt đáng yêu đó, nàng sẽ thoải mái lắm. Ngoan, sờ cho ta xem!"
Chuyện đến nước này, Liễu Hàm Liên biết có từ chối cũng vô dụng, nàng run run vươn tay, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào tiểu hạch cương cứng.
"A ha. . . phu quân. . ."
Lại một loại khoái cảm mang màu sắc khác kéo tới, Liễu Hàm Liên không thể nhịn được, nàng rên rỉ lớn tiếng, tiểu huyệt non mềm cũng theo đó xoắn gấp, ngay cả Bồ Duệ Minh cũng phát ra tiếng than thở đầy cam chịu.
Hắn cắn răng, thở hổn hển, "Đừng sợ, sờ nó đi. Ta muốn nhìn nàng chơi nó, mau sờ cho ta xem!"
Liễu Hàm Liên khóc nức nở, nàng dùng đầu ngón tay khiêu khích viên thịt nhỏ sưng đỏ, khoái cảm như sét đánh khiến nàng chịu không nói rên rỉ liên hồi.
Nàng không thể khống chế cơn run rẩy đang lan khắp toàn thân, tiểu huyệt cắn chặt gậy thịt lớn xâm nhập, ngón tay luôn dí sát tiểu hạch, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Nàng tận mắt chứng kiến viên thịt nhỏ nhỏ ấy bị nàng sờ ngã trái ngã phải, khoái cảm bành trướng gấp mấy lần, cuối cùng nhanh chóng đến cực hạn, Liễu Hàm Liên khóc thét đạt cao trào, Bồ Duệ Minh cũng bắt đầu hung hãn chạy nước rút.
Quy đầu cực lớn nhiều lần đâm vào cửa tử cung chật hẹp, tàn nhẫn tiến thẳng vào tử cung yếu ớt, gậy thịt thô to nhiều lần đưa hoa huyệt đến mức cực hạn, cả người Liễu Hàm Liên dồn trọng lượng lên trường thương đầy sức mạnh, từng đường gân xanh bao quanh thân gậy không ngừng nghiền ép gãi ngứa thịt mềm, còn ngang ngược thúc vào hoa tâm.
Chưa bao giờ nhận hai cơn khoái cảm cùng lúc, Liễu Hàm Liên không cách nào tỉnh táo, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn đùa bỡn tiểu hạch mẫn cảm của mình, miệng liên tục rên rỉ phóng đãng.
"Phu quân. . . a a a. . . sướng quá. . . tiểu huyệt sướng. . . tiểu hạch cũng sướng. . . aha. . . phu quân chơi thiếp. . ."
"Được, phu quân chơi chết nàng!"
Hoa huyệt bủn rủn không tưởng, quy đầu cực đại bành trướng xâm chiếm hoa tâm, đâm khối thịt non mềm thành móp méo, còn hung tàn mở cửa tử cung, nghiền nát thành tử cung, toàn thân Liễu Hàm Liên run lẩy bẩy, hoa huyệt tuôn từng đợt từng đợt mật dịch, âm tinh nóng như lửa tập kích lỗ nhỏ trên quy đầu, đổi lại là từng cú nhấp điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.