Chương 222: Gặp Gỡ Người Học Võ!
PJH
09/11/2019
Mạc Tĩnh chạy theo linh cảm từ trong trái tim và sợi dây liên kết
với chòm sao Kim Ngưu. Tìm kiếm nguồn năng lượng đang tương tác
với cơ thể của mình.
Cho đến khi cô đuổi theo một vài người đi vào một cái ngõ nhỏ, ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, Mạc Tĩnh nhíu mày.
Quái lạ? Rõ ràng cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Kim Ngưu, nhưng không nhìn thấy nó ở đâu.
Đằng sau phát ra tiếng bước chân, Mạc Tĩnh quay đầu lại, đụng độ một đám áo đen đeo mặt nạ, khi cô nhìn chiếc mặt nạ ấy, ánh nhìn không tự chủ mà chau chặt mày.
Mạc Tĩnh lui về sau, nhưng bất giác cũng phát hiện phía sau có người.
Cô cắn môi, lên tiếng dò hỏi:
- Các ngươi là ai?
Đám người kia nghe thấy cô hỏi nhưng không hề có ý định lên tiếng, chúng xòe tay ra, dàn trải thành những tư thế khác nhau.
Mắt Mạc Tĩnh mở to, cô ngạc nhiên nhìn đám người đang đứng trước mặt mình.
Bọn họ đang bày tư thế của .... Triệt Quyền Đạo!
Triệt Quyền Đạo là một bộ môn võ thuật bắt đầu từ Trung Quốc, nói đúng như thời hiện đại của cô, đây chẳng khác võ thuật do Lý Tiểu Long tạo ra là bao nhiêu.
Mạc Tĩnh mím môi, muốn chửi thề quá thì làm sao đây? Tại sao lại xuất hiện đám người biết võ ở đây chứ?
Còn là một môn võ thuật giống với karate, càng không ngoa khi nói nó hơn karate rất nhiều.
Triệt Quyền Đạo không yêu cầu người sử dụng võ đứng bất cứ tư thế võ thuật nào, chỉ cần bản thân thoải mái liền đứng như thế nào thì đứng.
Nhưng loại võ này có một thứ làm Mạc Tĩnh nhận ra ngay, chính là bàn tay.
Trong hàng trăm loại võ, chỉ có duy nhất Triệt Quyền Đạo là sử dụng bàn tay thẳng, tức là nó không nắm lại, cũng không thả lỏng, mà là ở một hình thái bình thường nhất, đơn giản nhất.
Mạc Tĩnh ở hiện đại đã giao đấu võ cho nhà cô rất nhiều, cô gặp qua vô số loại võ, không thể nào nhìn nhầm được, đây chính là Triệt Quyền Đạo!
Khi cô còn chưa nghĩ xong, phía trước đám người đã xông tới. Mạc Tĩnh liếc mắt, cô nhanh chóng bày ra tư thế thủ, dùng chiêu chặn lại.
Những chiêu thức của karate rất mạnh và có độ dứt khoát cao, khi gặp Triệt Quyền Đạo lại như lửa gặp nước, nhanh chóng bị những đường chuyền uyên chuyển đánh bại.
Mạc Tĩnh bị đánh ép từ hai phía, cô lại không có khinh công, đánh dùng hết sức tung những chiêu hiểm hóc, để giải quyết gọn gàng trong một lần.
Lúc đầu, đám người đấu với cô còn hơi lạ lẫm, nhưng sau đó nhanh chóng thích nghi với loại võ cô sử dụng. Biết mình yếu thế, Mạc Tĩnh xoay chiêu thức, lợi dụng sơ hở tẩu thoát.
Đánh không lại, có đấu nữa cũng vô dụng, 36 kế, tẩu là thượng sách.
Ở lại có mà bị đánh chết!!!
Mạc Tĩnh chạy sâu vào con hẻm, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, chời má..... chúng đuổi theo sát nút....
Mà hình như bọn người này cũng không biết dùng khinh công, cả đoạn đường chỉ chạy theo cô, chứ chẳng bay biết gì cả!
Đang nghĩ ngợi linh tinh, ánh mắt Mạc Tĩnh lại không nhìn đường, liền cứ thế không để ý quẹo sang trái, không ngờ, ở đó có một người mang áo đen, trước lúc cô nhìn thấy, đã đập vào gáy cô một phát.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cái méo gì vậy?? Tên này ở đâu xuất hiện ra thế?Đứng giữa đường đánh ngất cô là sao??
Đó là những gì cuối cùng còn lại trong đầu Mạc Tĩnh trước khi cô ngất xuống đất.
Người mang áo đen kia nhìn xuống cô một lúc, rồi quay người dùng khinh công vọt đi mất.....
Cho đến khi cô đuổi theo một vài người đi vào một cái ngõ nhỏ, ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, Mạc Tĩnh nhíu mày.
Quái lạ? Rõ ràng cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Kim Ngưu, nhưng không nhìn thấy nó ở đâu.
Đằng sau phát ra tiếng bước chân, Mạc Tĩnh quay đầu lại, đụng độ một đám áo đen đeo mặt nạ, khi cô nhìn chiếc mặt nạ ấy, ánh nhìn không tự chủ mà chau chặt mày.
Mạc Tĩnh lui về sau, nhưng bất giác cũng phát hiện phía sau có người.
Cô cắn môi, lên tiếng dò hỏi:
- Các ngươi là ai?
Đám người kia nghe thấy cô hỏi nhưng không hề có ý định lên tiếng, chúng xòe tay ra, dàn trải thành những tư thế khác nhau.
Mắt Mạc Tĩnh mở to, cô ngạc nhiên nhìn đám người đang đứng trước mặt mình.
Bọn họ đang bày tư thế của .... Triệt Quyền Đạo!
Triệt Quyền Đạo là một bộ môn võ thuật bắt đầu từ Trung Quốc, nói đúng như thời hiện đại của cô, đây chẳng khác võ thuật do Lý Tiểu Long tạo ra là bao nhiêu.
Mạc Tĩnh mím môi, muốn chửi thề quá thì làm sao đây? Tại sao lại xuất hiện đám người biết võ ở đây chứ?
Còn là một môn võ thuật giống với karate, càng không ngoa khi nói nó hơn karate rất nhiều.
Triệt Quyền Đạo không yêu cầu người sử dụng võ đứng bất cứ tư thế võ thuật nào, chỉ cần bản thân thoải mái liền đứng như thế nào thì đứng.
Nhưng loại võ này có một thứ làm Mạc Tĩnh nhận ra ngay, chính là bàn tay.
Trong hàng trăm loại võ, chỉ có duy nhất Triệt Quyền Đạo là sử dụng bàn tay thẳng, tức là nó không nắm lại, cũng không thả lỏng, mà là ở một hình thái bình thường nhất, đơn giản nhất.
Mạc Tĩnh ở hiện đại đã giao đấu võ cho nhà cô rất nhiều, cô gặp qua vô số loại võ, không thể nào nhìn nhầm được, đây chính là Triệt Quyền Đạo!
Khi cô còn chưa nghĩ xong, phía trước đám người đã xông tới. Mạc Tĩnh liếc mắt, cô nhanh chóng bày ra tư thế thủ, dùng chiêu chặn lại.
Những chiêu thức của karate rất mạnh và có độ dứt khoát cao, khi gặp Triệt Quyền Đạo lại như lửa gặp nước, nhanh chóng bị những đường chuyền uyên chuyển đánh bại.
Mạc Tĩnh bị đánh ép từ hai phía, cô lại không có khinh công, đánh dùng hết sức tung những chiêu hiểm hóc, để giải quyết gọn gàng trong một lần.
Lúc đầu, đám người đấu với cô còn hơi lạ lẫm, nhưng sau đó nhanh chóng thích nghi với loại võ cô sử dụng. Biết mình yếu thế, Mạc Tĩnh xoay chiêu thức, lợi dụng sơ hở tẩu thoát.
Đánh không lại, có đấu nữa cũng vô dụng, 36 kế, tẩu là thượng sách.
Ở lại có mà bị đánh chết!!!
Mạc Tĩnh chạy sâu vào con hẻm, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về phía sau, chời má..... chúng đuổi theo sát nút....
Mà hình như bọn người này cũng không biết dùng khinh công, cả đoạn đường chỉ chạy theo cô, chứ chẳng bay biết gì cả!
Đang nghĩ ngợi linh tinh, ánh mắt Mạc Tĩnh lại không nhìn đường, liền cứ thế không để ý quẹo sang trái, không ngờ, ở đó có một người mang áo đen, trước lúc cô nhìn thấy, đã đập vào gáy cô một phát.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cái méo gì vậy?? Tên này ở đâu xuất hiện ra thế?Đứng giữa đường đánh ngất cô là sao??
Đó là những gì cuối cùng còn lại trong đầu Mạc Tĩnh trước khi cô ngất xuống đất.
Người mang áo đen kia nhìn xuống cô một lúc, rồi quay người dùng khinh công vọt đi mất.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.