Chương 221: Mất Dấu!
PJH
07/11/2019
Mạc Tĩnh đưa mắt tìm kiếm xung quanh, dòng người mang đồ trắng rất nhiều, xen lẫn là những dân thường, càng khiến cô rối mắt.
Giang Bách Thần thấy cô quay đầu, ánh nhìn như đang tìm kiếm thứ gì đó, liền lên tiếng hỏi:
- Nàng tìm cái gì vậy?
Mạc Tĩnh không trả lời, cô rời khỏi Giang Bách Thần, chạy hòa vào dòng người đông đúc.
Mối liên kết trên ngực cô hiện hữu càng ngày càng yếu, chứng tỏ người mang sức mạnh chòm sao Kim Ngưu đang đi cách xa cô. Nghĩ vậy, Mạc Tĩnh dốc sức tìm kiếm, dựa theo linh cảm của mình mà tiến về phía trước.
Giang Bách Thần bất ngờ trước hành động của Mạc Tĩnh, hắn không kịp giữ cô lại, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía đám người đang xen đẩy lẫn nhau.
Nhờ lợi thế cao lớn, Giang Bách Thàn dễ dàng tìm được bóng hình của Mạc Tĩnh trong đám người, nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải một thân ảnh quen thuộc, hắn nhíu mày, nghĩ đến cái gì đó, liền xông lên phía trước.
"Rầm", đột nhiên cỗ quan tài đang đi giữa đường bị ập xuống đất, người người ngã xuống, chắn ngang đường đi của Giang Bách Thần.
Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người kéo túm lấy nhau, làm Giang Bách Thần đi qua khó khăn hơn.
Hắn bị xô ngã, một chân khụy xuống, ánh nhìn vô tình chạm phải cổ quan tài bị đổ ra nền đất.
Nắp quan tài gỗ bị mở ra một góc, vừa đúng lúc hướng của Giang Bách Thần lại nhìn thấy được, hắn liếc mắt nhìn vào, nhưng bên trong.... một màu trắng toát... không có gì cả.
Giang Bách Thần ngạc nhiên, bên trong quan tài không đựng xác người, thực chất nó chỉ là một cái vỏ rỗng.......
Nghĩ đến Mạc Tĩnh, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhưng tiếc rằng.... hình bóng của cô không nằm trong tầm ngắm của hắn nữa...
Giang Bách Thần mở to mắt, hắn nhìn các hướng xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Mạc Tĩnh..... dòng người hòa vào nhau, hỗn loạn, chật chội, làm hắn bị kẹt nơi chính giữa, không thoát ra được.
Giang Bách Thần thầm chửi một tiếng:
- Chết tiệt, mắc bẫy rồi!
Hắn.... mất dấu Mạc Tĩnh rồi!!!!!
Giang Bách Thần thấy cô quay đầu, ánh nhìn như đang tìm kiếm thứ gì đó, liền lên tiếng hỏi:
- Nàng tìm cái gì vậy?
Mạc Tĩnh không trả lời, cô rời khỏi Giang Bách Thần, chạy hòa vào dòng người đông đúc.
Mối liên kết trên ngực cô hiện hữu càng ngày càng yếu, chứng tỏ người mang sức mạnh chòm sao Kim Ngưu đang đi cách xa cô. Nghĩ vậy, Mạc Tĩnh dốc sức tìm kiếm, dựa theo linh cảm của mình mà tiến về phía trước.
Giang Bách Thần bất ngờ trước hành động của Mạc Tĩnh, hắn không kịp giữ cô lại, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía đám người đang xen đẩy lẫn nhau.
Nhờ lợi thế cao lớn, Giang Bách Thàn dễ dàng tìm được bóng hình của Mạc Tĩnh trong đám người, nhưng khi ánh mắt hắn chạm phải một thân ảnh quen thuộc, hắn nhíu mày, nghĩ đến cái gì đó, liền xông lên phía trước.
"Rầm", đột nhiên cỗ quan tài đang đi giữa đường bị ập xuống đất, người người ngã xuống, chắn ngang đường đi của Giang Bách Thần.
Hiện trường bỗng trở nên hỗn loạn, mọi người kéo túm lấy nhau, làm Giang Bách Thần đi qua khó khăn hơn.
Hắn bị xô ngã, một chân khụy xuống, ánh nhìn vô tình chạm phải cổ quan tài bị đổ ra nền đất.
Nắp quan tài gỗ bị mở ra một góc, vừa đúng lúc hướng của Giang Bách Thần lại nhìn thấy được, hắn liếc mắt nhìn vào, nhưng bên trong.... một màu trắng toát... không có gì cả.
Giang Bách Thần ngạc nhiên, bên trong quan tài không đựng xác người, thực chất nó chỉ là một cái vỏ rỗng.......
Nghĩ đến Mạc Tĩnh, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhưng tiếc rằng.... hình bóng của cô không nằm trong tầm ngắm của hắn nữa...
Giang Bách Thần mở to mắt, hắn nhìn các hướng xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của Mạc Tĩnh..... dòng người hòa vào nhau, hỗn loạn, chật chội, làm hắn bị kẹt nơi chính giữa, không thoát ra được.
Giang Bách Thần thầm chửi một tiếng:
- Chết tiệt, mắc bẫy rồi!
Hắn.... mất dấu Mạc Tĩnh rồi!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.