Chương 247: Kích Thích! (1)
PJH
12/11/2019
Chu Cẩm cầm theo chìa khóa phòng lên lầu 4 bằng thang máy, cô đứng trước cửa phòng 2905, đập cửa thật mạnh.
Chu Cẩm kiềm chế lắm mới không dùng sức đá bay cái cửa, lịch sự mà "gõ" nhẹ nhàng. Thế nhưng, đợi hồi lâu vẫn không có ai mở cửa.
Chu Cẩm tức giận, cô dùng chìa khóa vặn cửa vào trong, khi mở ra, cô mới phát hiện trong phòng không có ai cả.
Chu Cẩm nhìn quanh, giường ngủ, điện thoại, ví tiền, tất cả vẫn còn nguyên. Diệp Mặc đi đâu rồi??
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Chu Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc lại thấy Diệp Mặc từ trong phòng tắm bước ra.
Diệp Mặc cởi trần nửa người, phía dưới quấn khăn ngang hông, phía trên không mặc gì để lộ một vòm ngực rắn chắc, Chu Cẩm thậm chí còn có thể thấy từng múi cơ ngay giữa bụng.
Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên thân thể Diệp Mặc, tạo nên sự lấp lánh ướt át, vô cùng kích thích.
Thêm nữa, hắn đang cầm một chiếc khăn vò đầu, mái tóc đen vẫn còn nước nhỏ giọt xuống mặt, xuống bụng hắn, vô tình tăng thêm sự quyến rũ nhàn nhạt.
Chu Cẩm đứng hình vài giây, mà DIệp Mặc nhìn thấy cô cũng đứng hình một lúc, hai người nhìn qua lại, không ai lên tiếng.
Chu Cẩm chớp chớp mắt, sau một hồi mới ý thức được việc gì, cô liền quay người lại, nói lớn:
- Anh.... anh.... mau mặc quần áo vào đi... Ở nhà.... mà tại sao... cởi trần đi lung tung vậy hả??
Diệp Mặc bị câu nói loạn của cô làm bật cười, hắn cố gắng nín lại, giả bộ bình tĩnh, lên tiếng:
- Đây là phòng của tôi, tôi đang tắm mà??
Chu Cẩm: "..."
Phải ha!!!! Cô .... thế méo nào lại quên mất là mình xông vào phòng hắn chứ??
Đây là phòng hắn, muốn tắm, muốn cởi trần là chuyện của hắn.... Cô nói cái gì nhỉ? Chời má, lạ đời ghê!!!
Chu Cẩm muốn vả cái miệng của mình, hoảng quá nói loạn mà!!!!
Bị mất mặt, cô lắp bắp nói:
- Thì.... anh cứ mặc đồ vào trước đi đã.... mau lên... lấy đồ mặc đi!
Diệp Mặc không trả lời, nhưng anh ta vẫn là nghe lời, ngoan ngoãn đi đến chỗ tủ, lấy đồ mặc vào.
Không biết là cố tình hay là vô tình, mà Diệp Mặc thay đồ rất lâu. Dù không quay đầu lại nhưng cô cứ luôn có cảm giác hắn đang nhìn mình, ánh mắt dán chặt vào làm cô rợn gáy!
Diệp Mặc chưa nói xong, Chu Cẩm cũng không dám quay lại, cứ như thế, khoang 15' sau, Diệp Mặc mới lên tiếng:
- Tôi xong rồi!
Chu Cẩm thấp thỏm quay đầu lại, khi nhìn hắn mặc một chiếc áo thun mỏng và quần đùi, cô xém tí là xông lên đánh hắn rồi!
Đùa!!! Thay có cái áo thun với cái quần đùi mà mất cả 15', cô còn tưởng hắn mặc váy luôn rồi!
Biến thái, đúng là dân biên thái, đến thay đồ cũng biến thái nốt!!!
Diệp Mặc nhìn Chu Cẩm, hắn đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống, nhàn nhã hỏi:
- Cô đến đây làm gì? Chẳng lẽ cô không biết xông vào phòng người khác là bất lịch sự lắm sao?
Chu Cẩm nhíu mày, đáp lại:
- Tôi có gõ cửa, nhưng mà anh không mở cửa.
Diệp Mặc nhìn cô, nói:
- Tôi đang tắm, cô muốn tôi trần như nhộng ra mở cửa??
Chu Cẩm bị phản bác không nói lại được. Cô vội chuyển chủ đề:
- Bỏ qua chuyện đó đi! Tôi hỏi anh, tại sao lại thông báo với truyền thông tôi là người chiến thắng cuộc thi?
Diệp Mặc không nhanh không chậm trả lời:
- Thì bởi vì cô là người chiến thắng!
Chu Cẩm cười hắt ra, tiến gần đến chỗ hắn, nói:
- Anh đừng có nói dối! Phần thi thứ 3 đó căn bản là tôi chưa thi..... làm sao mà có thể chiến thắng chứ?
Diệp Mặc nhìn cô bước gần đến chỗ mình, ánh mắt vẫn không chút gợn sóng, lên tiếng:
- Cô đã có bài rồi!
Chu Cẩm nhíu chặt mày:
- Bài gì chứ? Tôi chưa hề thi, bài ở đâu ra?
Diệp Mặc đứng dậy, hắn rời khỏi ghế, hướng Chu Cẩm đi tới. Hắn đi lướt qua cô, đến chỗ bàn, sau đó lấy tờ giấy được kẹp trong một cuốn sổ, đưa lên.
Chu Cẩm bất ngờ nhìn tờ giấy ấy! Cô ngạc nhiên lên tiếng:
- Cái này.... vì sao anh có được nó!!
Đây chính là tờ giấy cô phác thảo trang phục Trung Hoa cổ đại lúc ở nhà! Lúc đến nơi thi, cô lục trong cặp mới biết mình có mang theo nó.
Chu Cẩm không có ý gian lận, đây là bài cô tự làm, đem theo là chuyện bình thường, huống hồ đề thi đã được lộ ra một nửa, cô vẽ nó, đem theo nó vẫn được tính là hợp lệ!
Nhưng, có điều trùng hợp là, trang phục trong mơ của cô, cũng là màu đen và màu đỏ, cô vẽ người nam nhân màu đen, còn người nữ màu đỏ, khi biết bản vẽ mình giống với nửa đề thi sau, cô hoảng hốt. Sợ lấy nó ra sẽ bị nghi là biết đề trước, nên cô vẫn luôn để nó trong cặp, không lấy ra dùng!
Diệp Mặc nhướng mày, trả lời:
- Tôi tìm thấy nó trong phòng thi của cô!
Chu Cẩm nhíu mày, trên bàn sao?
Không thể nào, cô đâu có lấy nó ra đâu? Thế nào lại có thể ở trong phòng thi được chứ??
Rồi một ý nghĩ vụt qua, chính là lúc đó!!!
Lúc mà Chu Cẩm bị đau đầu, cô gần như choáng váng và bị mất kiểm soát. Lúc đó, cô vơ tay hất mọi thứ trên bàn xuống đất, kể cả cái cặp cô để ở trên đó, cũng bị hất xuống.
Chiếc cặp bị hất văng, vô tình làm khóa cặp đứt ra, có lẽ tờ giấy cũng bị rơi ra lúc đó!
Sau đó, Chu Cẩm vì bị ngất được đưa đến phòng y tế, rồi xảy ra chuyện với Diệp Mặc, cô vì xấu hổ mà chạy thẳng về nhà, làm gì nhớ mà quay lại phòng lấy chiếc cặp chứ!
Không ngờ, Diệp Mặc lại đi kiểm tra căn phòng đó, còn nhìn thấy bản phác thảo của cô!
Chu Cẩm kiềm chế lắm mới không dùng sức đá bay cái cửa, lịch sự mà "gõ" nhẹ nhàng. Thế nhưng, đợi hồi lâu vẫn không có ai mở cửa.
Chu Cẩm tức giận, cô dùng chìa khóa vặn cửa vào trong, khi mở ra, cô mới phát hiện trong phòng không có ai cả.
Chu Cẩm nhìn quanh, giường ngủ, điện thoại, ví tiền, tất cả vẫn còn nguyên. Diệp Mặc đi đâu rồi??
Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Chu Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, đúng lúc lại thấy Diệp Mặc từ trong phòng tắm bước ra.
Diệp Mặc cởi trần nửa người, phía dưới quấn khăn ngang hông, phía trên không mặc gì để lộ một vòm ngực rắn chắc, Chu Cẩm thậm chí còn có thể thấy từng múi cơ ngay giữa bụng.
Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên thân thể Diệp Mặc, tạo nên sự lấp lánh ướt át, vô cùng kích thích.
Thêm nữa, hắn đang cầm một chiếc khăn vò đầu, mái tóc đen vẫn còn nước nhỏ giọt xuống mặt, xuống bụng hắn, vô tình tăng thêm sự quyến rũ nhàn nhạt.
Chu Cẩm đứng hình vài giây, mà DIệp Mặc nhìn thấy cô cũng đứng hình một lúc, hai người nhìn qua lại, không ai lên tiếng.
Chu Cẩm chớp chớp mắt, sau một hồi mới ý thức được việc gì, cô liền quay người lại, nói lớn:
- Anh.... anh.... mau mặc quần áo vào đi... Ở nhà.... mà tại sao... cởi trần đi lung tung vậy hả??
Diệp Mặc bị câu nói loạn của cô làm bật cười, hắn cố gắng nín lại, giả bộ bình tĩnh, lên tiếng:
- Đây là phòng của tôi, tôi đang tắm mà??
Chu Cẩm: "..."
Phải ha!!!! Cô .... thế méo nào lại quên mất là mình xông vào phòng hắn chứ??
Đây là phòng hắn, muốn tắm, muốn cởi trần là chuyện của hắn.... Cô nói cái gì nhỉ? Chời má, lạ đời ghê!!!
Chu Cẩm muốn vả cái miệng của mình, hoảng quá nói loạn mà!!!!
Bị mất mặt, cô lắp bắp nói:
- Thì.... anh cứ mặc đồ vào trước đi đã.... mau lên... lấy đồ mặc đi!
Diệp Mặc không trả lời, nhưng anh ta vẫn là nghe lời, ngoan ngoãn đi đến chỗ tủ, lấy đồ mặc vào.
Không biết là cố tình hay là vô tình, mà Diệp Mặc thay đồ rất lâu. Dù không quay đầu lại nhưng cô cứ luôn có cảm giác hắn đang nhìn mình, ánh mắt dán chặt vào làm cô rợn gáy!
Diệp Mặc chưa nói xong, Chu Cẩm cũng không dám quay lại, cứ như thế, khoang 15' sau, Diệp Mặc mới lên tiếng:
- Tôi xong rồi!
Chu Cẩm thấp thỏm quay đầu lại, khi nhìn hắn mặc một chiếc áo thun mỏng và quần đùi, cô xém tí là xông lên đánh hắn rồi!
Đùa!!! Thay có cái áo thun với cái quần đùi mà mất cả 15', cô còn tưởng hắn mặc váy luôn rồi!
Biến thái, đúng là dân biên thái, đến thay đồ cũng biến thái nốt!!!
Diệp Mặc nhìn Chu Cẩm, hắn đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống, nhàn nhã hỏi:
- Cô đến đây làm gì? Chẳng lẽ cô không biết xông vào phòng người khác là bất lịch sự lắm sao?
Chu Cẩm nhíu mày, đáp lại:
- Tôi có gõ cửa, nhưng mà anh không mở cửa.
Diệp Mặc nhìn cô, nói:
- Tôi đang tắm, cô muốn tôi trần như nhộng ra mở cửa??
Chu Cẩm bị phản bác không nói lại được. Cô vội chuyển chủ đề:
- Bỏ qua chuyện đó đi! Tôi hỏi anh, tại sao lại thông báo với truyền thông tôi là người chiến thắng cuộc thi?
Diệp Mặc không nhanh không chậm trả lời:
- Thì bởi vì cô là người chiến thắng!
Chu Cẩm cười hắt ra, tiến gần đến chỗ hắn, nói:
- Anh đừng có nói dối! Phần thi thứ 3 đó căn bản là tôi chưa thi..... làm sao mà có thể chiến thắng chứ?
Diệp Mặc nhìn cô bước gần đến chỗ mình, ánh mắt vẫn không chút gợn sóng, lên tiếng:
- Cô đã có bài rồi!
Chu Cẩm nhíu chặt mày:
- Bài gì chứ? Tôi chưa hề thi, bài ở đâu ra?
Diệp Mặc đứng dậy, hắn rời khỏi ghế, hướng Chu Cẩm đi tới. Hắn đi lướt qua cô, đến chỗ bàn, sau đó lấy tờ giấy được kẹp trong một cuốn sổ, đưa lên.
Chu Cẩm bất ngờ nhìn tờ giấy ấy! Cô ngạc nhiên lên tiếng:
- Cái này.... vì sao anh có được nó!!
Đây chính là tờ giấy cô phác thảo trang phục Trung Hoa cổ đại lúc ở nhà! Lúc đến nơi thi, cô lục trong cặp mới biết mình có mang theo nó.
Chu Cẩm không có ý gian lận, đây là bài cô tự làm, đem theo là chuyện bình thường, huống hồ đề thi đã được lộ ra một nửa, cô vẽ nó, đem theo nó vẫn được tính là hợp lệ!
Nhưng, có điều trùng hợp là, trang phục trong mơ của cô, cũng là màu đen và màu đỏ, cô vẽ người nam nhân màu đen, còn người nữ màu đỏ, khi biết bản vẽ mình giống với nửa đề thi sau, cô hoảng hốt. Sợ lấy nó ra sẽ bị nghi là biết đề trước, nên cô vẫn luôn để nó trong cặp, không lấy ra dùng!
Diệp Mặc nhướng mày, trả lời:
- Tôi tìm thấy nó trong phòng thi của cô!
Chu Cẩm nhíu mày, trên bàn sao?
Không thể nào, cô đâu có lấy nó ra đâu? Thế nào lại có thể ở trong phòng thi được chứ??
Rồi một ý nghĩ vụt qua, chính là lúc đó!!!
Lúc mà Chu Cẩm bị đau đầu, cô gần như choáng váng và bị mất kiểm soát. Lúc đó, cô vơ tay hất mọi thứ trên bàn xuống đất, kể cả cái cặp cô để ở trên đó, cũng bị hất xuống.
Chiếc cặp bị hất văng, vô tình làm khóa cặp đứt ra, có lẽ tờ giấy cũng bị rơi ra lúc đó!
Sau đó, Chu Cẩm vì bị ngất được đưa đến phòng y tế, rồi xảy ra chuyện với Diệp Mặc, cô vì xấu hổ mà chạy thẳng về nhà, làm gì nhớ mà quay lại phòng lấy chiếc cặp chứ!
Không ngờ, Diệp Mặc lại đi kiểm tra căn phòng đó, còn nhìn thấy bản phác thảo của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.