Chương 248: Kích Thích (2)
PJH
12/11/2019
Chu Cẩm xông về phía Diệp Mặc, muốn lấy lại tờ giấy:
- Đây không phải là bài dự thi của tôi, anh lấy lầm rồi!
Diệp Mặc biết tỏng cô sẽ làm vậy, nên hắn đưa cao tay lên, không cho Chu Cẩm với tới được.
Hắn dựa vào chiều cao của mình, nhàn nhã nói:
- Những gì cô phác thảo đều đúng với đề tài, vậy nên cô thắng!
Chu Cẩm với không tới, cô tức giận nhìn hắn quát:
- Tôi đã nói đây không phải bài dự thi của tôi mà, anh nghe không hiểu sao? Đó chỉ là bản nháp tôi vẽ khi vừa mới có nửa chủ đề thôi, không phải bài tôi trực tiếp làm!
Diệp Mặc nhìn vào cô, nhếch miệng nói:
- Tôi không quan tâm là cô làm trực tiếp hay gián tiếp, bài làm của cô đúng chủ đề, lại rất đẹp, cho nên cô thắng, vậy thôi!!
Chu Cẩm bị cứng họng trước sự bá đạo của hắn, cứ thích làm gì thì làm, nói gì thì nói, còn chẳng quan tâm lời của cô là gì!
Mé, biến thái cũng biến thái vừa vừa thôi chứ!!
Chu Cẩm mím môi, nói:
- Lúc đó chỉ vừa mới bắt đầu thi, cứ cho tôi có thời gian phác thảo bản vẽ đi, nhưng luật lệ đưa ra là phải may trang phục nữa, tôi không may, trang phục theo yêu cầu, đáng lẽ ra phải bị loại chứ? Chẳng lẽ những người khác làm đúng không kiện tôi sao?
Diệp Mặc nhìn vào mắt cô, lên tiếng trả lời:
- Cô nói đúng, luật đưa ra là yêu cầu phải vừa phác thảo bản vẽ vừa may trang phục, mới được tính là đúng chủ đề. Nhưng... chỉ đúng trong trường hợp cuộc thi còn tiếp diễn mà thôi!
Chu Cẩm nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Ý anh là gì?
Diệp Mặc cười nhếch mép, đáp:
- Ý tôi là, cuộc thi hôm đó, do sự cố kĩ thuật mà công ty đã buộc phải dừng cuộc thi lại, thế nên, chúng tôi chỉ chấm những bài vẽ phác thảo, bỏ qua phần may trang phục.
Chu Cẩm: "..."
Trời mé!!! Có ngờ cũng méo ngờ được có sự việc như vậy!!!
Sao mà đúng lúc quá vậy, cô bỏ thi thì phần thi bị gián đoạn?? Xác suất trúng là 101% à?
Đem nó đi trúng số, có khi cô trúng độc đắc luôn!!!!!!
Chu Cẩm không tài nào nói lại được, cô cảm thấy vốn liếng từ vựng của mình thu thập trước giờ đều không cách nào phản bác lại được tên này.
DIệp Mặc nhìn cô, khóe môi hiện ý sủng nịnh. Nếu là nàng ấy lúc trước, chắc chắn sẽ nói được hắn, nhưng mà... bây giờ, nàng ấy lại chỉ là cô nhóc 23t, làm sao nói thắng lại được hắn nữa chứ??
Cơ mà.... nàng ấy quả thật rất đáng yêu!!!!
Chu Cẩm toan nhảy lên muốn lấy tờ giấy, nhưng DIệp Mặc như biết trước được, đưa tay lên nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cô lại.
Chu Cẩm bị nắm tay bất ngờ, cô lên tiếng hỏi:
- Anh làm cái gì vậy? Mau đưa tờ giấy đây cho tôi!
Diệp Mặc cười nhếch môi, nói:
- Tôi mới phải hỏi cô đang làm cái gì đấy! Cô mới sáng sớm, xông vào phòng tôi, còn ăn mặc mát mẻ thế này đứng cạnh tôi, là có ý gì đây?
Chu Cẩm ngẩn ra, cô vô thức cúi đầu xuống nhìn người mình....
"...."
Chời mé.... từ bao giờ.... cô quên mất mình đang đi tập thể dục buổi sáng chứ???
Chu Cẩm mang bộ đồ thể thao với áo ba lỗ croptop cùng chiếc quần dài đến đầu gối, áo hở eo, quần lại ngắn, vô tình lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Chu Cẩm đọc tin liền xông đến đây ngay, cô nào nhớ đến chuyện thay đồ nữa chứ. Hèn gì... lúc nãy khi cô tiếp tân đó nhìn mình.... chời mé... muốn độn thổ quá!!!!!!!!!
Có điều bây giờ CHu Cẩm mới để ý, lúc nãy vì muốn nhướng cao lên lấy tờ giấy mà cô áp sát vào người Diệp Mặc, cơ thể cô bây giờ cách hắn chỉ tầm 2cm.....
"...."
Cô... muốn đập đầu chết quá!!!!!
Diệp Mặc thấy CHu Cẩm đã nhìn ra được vấn đề, môi lại không tự chủ lộ đường cong, sáng này hắn cười hơi bị nhiều rồi đấy, mà nguyên nhân, lại chỉ từ một người mà ra.
Diệp Mặc thuận thế đưa một tay luôn qua eo Chu Cẩm, kéo cô sát vào người mình!
Chu Cẩm hoảng hốt cực độ, cô dùng tay chặn trước ngực hắn, hét lên:
- Anh làm cái gì vậy????
- Đây không phải là bài dự thi của tôi, anh lấy lầm rồi!
Diệp Mặc biết tỏng cô sẽ làm vậy, nên hắn đưa cao tay lên, không cho Chu Cẩm với tới được.
Hắn dựa vào chiều cao của mình, nhàn nhã nói:
- Những gì cô phác thảo đều đúng với đề tài, vậy nên cô thắng!
Chu Cẩm với không tới, cô tức giận nhìn hắn quát:
- Tôi đã nói đây không phải bài dự thi của tôi mà, anh nghe không hiểu sao? Đó chỉ là bản nháp tôi vẽ khi vừa mới có nửa chủ đề thôi, không phải bài tôi trực tiếp làm!
Diệp Mặc nhìn vào cô, nhếch miệng nói:
- Tôi không quan tâm là cô làm trực tiếp hay gián tiếp, bài làm của cô đúng chủ đề, lại rất đẹp, cho nên cô thắng, vậy thôi!!
Chu Cẩm bị cứng họng trước sự bá đạo của hắn, cứ thích làm gì thì làm, nói gì thì nói, còn chẳng quan tâm lời của cô là gì!
Mé, biến thái cũng biến thái vừa vừa thôi chứ!!
Chu Cẩm mím môi, nói:
- Lúc đó chỉ vừa mới bắt đầu thi, cứ cho tôi có thời gian phác thảo bản vẽ đi, nhưng luật lệ đưa ra là phải may trang phục nữa, tôi không may, trang phục theo yêu cầu, đáng lẽ ra phải bị loại chứ? Chẳng lẽ những người khác làm đúng không kiện tôi sao?
Diệp Mặc nhìn vào mắt cô, lên tiếng trả lời:
- Cô nói đúng, luật đưa ra là yêu cầu phải vừa phác thảo bản vẽ vừa may trang phục, mới được tính là đúng chủ đề. Nhưng... chỉ đúng trong trường hợp cuộc thi còn tiếp diễn mà thôi!
Chu Cẩm nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
- Ý anh là gì?
Diệp Mặc cười nhếch mép, đáp:
- Ý tôi là, cuộc thi hôm đó, do sự cố kĩ thuật mà công ty đã buộc phải dừng cuộc thi lại, thế nên, chúng tôi chỉ chấm những bài vẽ phác thảo, bỏ qua phần may trang phục.
Chu Cẩm: "..."
Trời mé!!! Có ngờ cũng méo ngờ được có sự việc như vậy!!!
Sao mà đúng lúc quá vậy, cô bỏ thi thì phần thi bị gián đoạn?? Xác suất trúng là 101% à?
Đem nó đi trúng số, có khi cô trúng độc đắc luôn!!!!!!
Chu Cẩm không tài nào nói lại được, cô cảm thấy vốn liếng từ vựng của mình thu thập trước giờ đều không cách nào phản bác lại được tên này.
DIệp Mặc nhìn cô, khóe môi hiện ý sủng nịnh. Nếu là nàng ấy lúc trước, chắc chắn sẽ nói được hắn, nhưng mà... bây giờ, nàng ấy lại chỉ là cô nhóc 23t, làm sao nói thắng lại được hắn nữa chứ??
Cơ mà.... nàng ấy quả thật rất đáng yêu!!!!
Chu Cẩm toan nhảy lên muốn lấy tờ giấy, nhưng DIệp Mặc như biết trước được, đưa tay lên nắm lấy cổ tay bé nhỏ của cô lại.
Chu Cẩm bị nắm tay bất ngờ, cô lên tiếng hỏi:
- Anh làm cái gì vậy? Mau đưa tờ giấy đây cho tôi!
Diệp Mặc cười nhếch môi, nói:
- Tôi mới phải hỏi cô đang làm cái gì đấy! Cô mới sáng sớm, xông vào phòng tôi, còn ăn mặc mát mẻ thế này đứng cạnh tôi, là có ý gì đây?
Chu Cẩm ngẩn ra, cô vô thức cúi đầu xuống nhìn người mình....
"...."
Chời mé.... từ bao giờ.... cô quên mất mình đang đi tập thể dục buổi sáng chứ???
Chu Cẩm mang bộ đồ thể thao với áo ba lỗ croptop cùng chiếc quần dài đến đầu gối, áo hở eo, quần lại ngắn, vô tình lộ ra đường cong hoàn mỹ.
Chu Cẩm đọc tin liền xông đến đây ngay, cô nào nhớ đến chuyện thay đồ nữa chứ. Hèn gì... lúc nãy khi cô tiếp tân đó nhìn mình.... chời mé... muốn độn thổ quá!!!!!!!!!
Có điều bây giờ CHu Cẩm mới để ý, lúc nãy vì muốn nhướng cao lên lấy tờ giấy mà cô áp sát vào người Diệp Mặc, cơ thể cô bây giờ cách hắn chỉ tầm 2cm.....
"...."
Cô... muốn đập đầu chết quá!!!!!
Diệp Mặc thấy CHu Cẩm đã nhìn ra được vấn đề, môi lại không tự chủ lộ đường cong, sáng này hắn cười hơi bị nhiều rồi đấy, mà nguyên nhân, lại chỉ từ một người mà ra.
Diệp Mặc thuận thế đưa một tay luôn qua eo Chu Cẩm, kéo cô sát vào người mình!
Chu Cẩm hoảng hốt cực độ, cô dùng tay chặn trước ngực hắn, hét lên:
- Anh làm cái gì vậy????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.