Chương 340: Lo Lắng Cho Cô!
PJH
18/11/2019
Diệp Mặc bật cười, cô còn cứng mồm như vậy? Nhìn xem, chữ "thích"
hiện rõ trên mặt đến thế rồi, vẫn còn ngoan cố nói không?
Diệp Mặc véo lấy má cô, nói;
- Còn muốn bướng? Em muốn anh làm thêm một lần nữa sao?
Vừa nói, Diệp Mặc vừa đưa môi mình kề sát đến má cô, thở hồng hộc vào chọc ghẹo.
Chu Cẩm bị anh làm cho bật cười, cô nghiêng đầu chịu thua:
- Được rồi, em thích, em thich, như vậy đã được chưa! Anh mau thả em ra!!
Diệp Mặc buông tha cô, thả tay véo má ra khỏi, anh ngồi xuống giường nhìn CHu Cẩm mặt đầy hận thù ngồi dậy.
- Anh nhớ đấy, làm em phải tự nói ra như vậy, mất mặt quá đi! - Chu Cẩm kháng nghị.
Diệp Mặc cười hắt ra một hơi, nói;
- Thừa nhận thích điều mà anh làm cho em như vậy, rất mất mặt sao?
Chu Cẩm nhướng mày suy nghĩ:
- Ưm....
Nói thật ra thì cũng không quá mất mặt cho lắm, suy cho cùng cũng là nói thích người đàn ông mình yêu thôi mà, có gì phải xấu hổ chứ??
- Không mất mặt, không mất mặt! - CHu Cẩm cười cong mắt đáp.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu đó của cô, Diệp Mặc một lần nữa nhướng tới nhéo lấy cái má đó, nói;
- Vậy sau này anh sẽ làm nhiều hơn!!!
Chu Cẩm trợn mắt:
- Không được không được, anh cứ làm như vậy em lỗ vốn thì thế nào?
Diệp Măc cười cong môi, lên tiếng:
- Vậy thì anh cho em làm lại!! Chịu không?
Chu Cẩm lắc đầu, nói:
- Không luôn! Em không biến thái như anh!!!!
Diệp Mặc cười đến phát ngất với vẻ mặt kawaiii của cô, anh nhìn má nhẵn nhụi trong tay mình, lên tiếng:
- Được rồi, sau này em ăn nhiều một chút, nhìn xem, em gầy quá rồi! Đến má cũng chẳng có tí thịt nào!
Chu Cẩm nghe vậy liền hất tay anh ra khỏi má mình, nói lớn:
- Vậy thì anh đừng có sờ vào, em không cho anh sờ nữa!!!!
Ngoài miệng nói là vậy nhưng trong lòng Chu Cẩm lại rất rõ, anh rõ ràng là quan tâm và lo lắng cho cô, dù là trải qua bất cứ điều gì, anh vẫn luôn như vậy, để ý những thứ nhỏ nhặt nhất!
Một buổi sáng, mật ong tràn ly, hai người đều như hai chú ong chăm chỉ, tạo ra vô số mật ngọt chết người.....
Diệp Mặc véo lấy má cô, nói;
- Còn muốn bướng? Em muốn anh làm thêm một lần nữa sao?
Vừa nói, Diệp Mặc vừa đưa môi mình kề sát đến má cô, thở hồng hộc vào chọc ghẹo.
Chu Cẩm bị anh làm cho bật cười, cô nghiêng đầu chịu thua:
- Được rồi, em thích, em thich, như vậy đã được chưa! Anh mau thả em ra!!
Diệp Mặc buông tha cô, thả tay véo má ra khỏi, anh ngồi xuống giường nhìn CHu Cẩm mặt đầy hận thù ngồi dậy.
- Anh nhớ đấy, làm em phải tự nói ra như vậy, mất mặt quá đi! - Chu Cẩm kháng nghị.
Diệp Mặc cười hắt ra một hơi, nói;
- Thừa nhận thích điều mà anh làm cho em như vậy, rất mất mặt sao?
Chu Cẩm nhướng mày suy nghĩ:
- Ưm....
Nói thật ra thì cũng không quá mất mặt cho lắm, suy cho cùng cũng là nói thích người đàn ông mình yêu thôi mà, có gì phải xấu hổ chứ??
- Không mất mặt, không mất mặt! - CHu Cẩm cười cong mắt đáp.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu đó của cô, Diệp Mặc một lần nữa nhướng tới nhéo lấy cái má đó, nói;
- Vậy sau này anh sẽ làm nhiều hơn!!!
Chu Cẩm trợn mắt:
- Không được không được, anh cứ làm như vậy em lỗ vốn thì thế nào?
Diệp Măc cười cong môi, lên tiếng:
- Vậy thì anh cho em làm lại!! Chịu không?
Chu Cẩm lắc đầu, nói:
- Không luôn! Em không biến thái như anh!!!!
Diệp Mặc cười đến phát ngất với vẻ mặt kawaiii của cô, anh nhìn má nhẵn nhụi trong tay mình, lên tiếng:
- Được rồi, sau này em ăn nhiều một chút, nhìn xem, em gầy quá rồi! Đến má cũng chẳng có tí thịt nào!
Chu Cẩm nghe vậy liền hất tay anh ra khỏi má mình, nói lớn:
- Vậy thì anh đừng có sờ vào, em không cho anh sờ nữa!!!!
Ngoài miệng nói là vậy nhưng trong lòng Chu Cẩm lại rất rõ, anh rõ ràng là quan tâm và lo lắng cho cô, dù là trải qua bất cứ điều gì, anh vẫn luôn như vậy, để ý những thứ nhỏ nhặt nhất!
Một buổi sáng, mật ong tràn ly, hai người đều như hai chú ong chăm chỉ, tạo ra vô số mật ngọt chết người.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.