Chương 341: Quá Khứ Đau Thương!
PJH
18/11/2019
Nhìn Chu Cẩm như vậy, Diệp Mặc bỗng chốc nghĩ tới những ngày
tháng lúc trước, cô đáng lẽ phải vui tươi như thế, chứ làm sao
lại là người lạnh lùng tàn nhẫn như ở cổ đại chứ?
Nghĩ rồi, Diệp Mặc đi đến bên giường, anh chui vào trong chăn, ôm lấy cô, Chu Cẩm hơi bất ngờ nhưng vẫn để anh ôm lấy mình, đầu tựa vào ngực, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của Diệp Mặc.
Một hồi, Diệp Mặc lên tiếng:
- Em... tại sao lại thay đổi như vậy, lúc còn chưa phục hồi kí ức, em là một đứa bé rất vui vẻ, năng động!
Chu Cẩm cười, nói:
- Lúc đó em còn nhỏ, sau này lớn rồi, xuyên không về cổ đại đã là 27 28t, còn đâu tính cách như vậy nữa!
Diệp Mặc đan tay mình vào tay cô, nói giọng nhẹ nhàng:
- Tính cách một người không thể thay đổi nhanh chóng như vậy! Em biết mà.
Diệp Mặc cứ cảm thấy Chu Cẩm đang trốn tránh câu hỏi của anh, tuy có trả lời, nhưng lại không đúng trọng tâm chủ đề.
Đây có phải là lí do mà cô thu mình với thế giới bên ngoài hay không? Tự mình xây một căn phòng cho riêng mình, kín đáo, chặt chẽ, không tiếp xúc với ai?
Nếu là lúc trước, thì không có gì, nhưng bây giờ, cả hai đã yêu nhau, anh muốn được là người mở khóa căn phòng đó của cô, khám phá con người của cô.
Ánh mắt Chu Cẩm chợt đổi, nghĩ một hồi, cô quyết định lên tiếng:
- Nhà của em bình thường có 5 người, tính cả cha, mẹ, anh trai và em thì mới có 4 người thôi, vậy anh có biết tại sao em luôn nói là 5 không?
Diệp Mặc lắc đầu, Chu Cẩm lên tiếng tiếp;
- Sau khoảng 1 năm nữa, em sẽ gặp một biến cố lớn, năm em 24t, công ty của mẹ gặp khủng hoảng, ba thường xuyên phải ra nước ngoài, anh trai cũng bận rộn với công việc. Lúc đó em ở nhà buồn chán nên đã đến võ trang của ông để tập võ. Kết quả.... - Nói tới đây giọng Chu Cẩm chợt dừng lại, tay có chút run run.
Diệp Mặc thấy vậy liền nắm lấy tay cô, ngăn cơn run rẩy từ cơ thể của Chu Cẩm.
Chu Cẩm nhìn hai tay đan chặt nhau, cô nhắm mắt cắn răng kể tiếp:
- Ngày hôm đó, có một nhóm bắt cóc đến bắt em và ông nội ngay tại võ trang, bọn em bị bọc trong túi và đưa lên xe vận chuyển. Mẹ và ba bị tống tiền, buộc phải đem tiền đến cứu. Lúc đó, họ còn bắt tay với cảnh sát, để tóm được đám người bắt cóc kia.
- Vốn dĩ, sự việc đã thành công, em và ông nội đã được an toàn, nhưng mà.... lúc cảnh sát đang cứu em, trong lúc giằng co với bọn bắt cóc, chúng đã nhắm vào em nổ súng, ông nội cứ thế đứng chắn ngang cho em.... rồi sau đó.... - Nói đến đây giọng Chu Cẩm đã run lên lợi hại, nhưng cô không hề khóc, mắt cũng không ướt....
- Đám tang của ông diễn ra ngay sau đó, em còn nhớ, bản thân đã khóc rất nhiều, khóc suốt 3 ngày không ngớt, đến cơm cũng bỏ, rốt cuộc ngất xỉu mà vào bệnh viện!
- Ba mẹ khi đó vừa lo cho đám tang của ông vừa lo cho em, già đi rất nhiều. Cuối cùng, khi em tỉnh dậy, nhìn mọi việc như thế, em đã nghĩ bản thân cần phải mạnh mẽ và kiên cường hơn nữa. Em không thể làm liên lụy đến ai được nữa.
- Em cố gắng hết sức tập võ, tiếp nối môn võ cổ truyền của ông, dần dần em chẳng còn hứng thú tiếp xúc với người ngoài nữa, thời gian em tập luyện còn nhiều hơn lúc em ăn em ngủ, tính cách hướng ngoại lúc trước cũng thay đổi, em xa cách và lạnh lùng hơn hẳn.
- Rồi dần lớn lên, nhìn người đã không còn bằng mắt, nhìn sự việc cũng không chỉ dùng tai nữa, em nhìn rõ hơn về thế giới này, về cả con người, và rồi... em xuyên không ...
Câu chuyện Chu Cẩm kết thúc tại đó, tuy Diệp Mặc không thấy mặt cô lúc này nhưng anh có thể cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy thế nào.
Cô nói đúng, cô mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, thế nên cô không khóc, cũng chẳng nháo, cô bình tĩnh kể lại mặc dù nó đã trở thành một vết sẹo mỗi lần đụng vào sẽ đau... cô thật sự... rất mạnh mẽ.
Nhìn thấy Chu Cẩm thế này, Diệp Mặc đột nhiên ôm lấy người cô chặt hơn, anh cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn, nói;
- Em thay đổi như vậy, có hài lòng hay không?
Chu Cẩm mím môi, trả lời:
- Có chứ! Bởi vì em có thể bảo vệ được những người mà em quan tâm! Như anh, hay là bọn Hướng Hàm vậy, em có năng lực để bảo vệ mọi người.
Diệp Mặc đau lòng, vô cùng đau lòng, trong tim hắn như bị hàng ngàn vết kim đâm, đang nhói không ngớt, không ngờ trong quá khứ cô đã trải qua chuyện thương tâm như thế.
Nhìn thấy người mà mình yêu thương chết trước mặt mình, còn là chết vì mình, mấy ai có can đảm để đối diện chứ?
Anh đột nhiên muốn ôm chặt cô hơn, muốn bao bọc lấy cô, che chở thân thể bé nhỏ của cô, để nó không bao giờ chịu bất kì tổn thương nào nữa.
Bây giờ thì Diệp Mặc đã hiểu, vì sao cô luôn một mình đối mặt với nguy hiểm như vậy, vì sao cô luôn một mình xông pha về phía trước mặc kệ nó có khó khăn thế nào.
Là bởi vì.... cô sợ! Cô sợ sẽ có người vì cô mà chết thêm một lần nữa. Cô dù có như thế nào, cũng không muốn ai can dự vào, để rồi hi sinh vì cô, cô luôn nghĩ bản thân mình không đáng để nhận những thứ tốt đẹp, đẻ ai đó trả giá bằng mạng sống cho mình..... nhưng Chu Cẩm thực ra không biết..... cô xứng đáng, xứng đáng hơn bất cứ ai trên đời này.
Chỉ bởi bao nhiêu suy nghĩ vì người khác ấy thôi, cô xứng đáng, có được hạnh phúc!!!!
Nghĩ rồi, Diệp Mặc đi đến bên giường, anh chui vào trong chăn, ôm lấy cô, Chu Cẩm hơi bất ngờ nhưng vẫn để anh ôm lấy mình, đầu tựa vào ngực, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ của Diệp Mặc.
Một hồi, Diệp Mặc lên tiếng:
- Em... tại sao lại thay đổi như vậy, lúc còn chưa phục hồi kí ức, em là một đứa bé rất vui vẻ, năng động!
Chu Cẩm cười, nói:
- Lúc đó em còn nhỏ, sau này lớn rồi, xuyên không về cổ đại đã là 27 28t, còn đâu tính cách như vậy nữa!
Diệp Mặc đan tay mình vào tay cô, nói giọng nhẹ nhàng:
- Tính cách một người không thể thay đổi nhanh chóng như vậy! Em biết mà.
Diệp Mặc cứ cảm thấy Chu Cẩm đang trốn tránh câu hỏi của anh, tuy có trả lời, nhưng lại không đúng trọng tâm chủ đề.
Đây có phải là lí do mà cô thu mình với thế giới bên ngoài hay không? Tự mình xây một căn phòng cho riêng mình, kín đáo, chặt chẽ, không tiếp xúc với ai?
Nếu là lúc trước, thì không có gì, nhưng bây giờ, cả hai đã yêu nhau, anh muốn được là người mở khóa căn phòng đó của cô, khám phá con người của cô.
Ánh mắt Chu Cẩm chợt đổi, nghĩ một hồi, cô quyết định lên tiếng:
- Nhà của em bình thường có 5 người, tính cả cha, mẹ, anh trai và em thì mới có 4 người thôi, vậy anh có biết tại sao em luôn nói là 5 không?
Diệp Mặc lắc đầu, Chu Cẩm lên tiếng tiếp;
- Sau khoảng 1 năm nữa, em sẽ gặp một biến cố lớn, năm em 24t, công ty của mẹ gặp khủng hoảng, ba thường xuyên phải ra nước ngoài, anh trai cũng bận rộn với công việc. Lúc đó em ở nhà buồn chán nên đã đến võ trang của ông để tập võ. Kết quả.... - Nói tới đây giọng Chu Cẩm chợt dừng lại, tay có chút run run.
Diệp Mặc thấy vậy liền nắm lấy tay cô, ngăn cơn run rẩy từ cơ thể của Chu Cẩm.
Chu Cẩm nhìn hai tay đan chặt nhau, cô nhắm mắt cắn răng kể tiếp:
- Ngày hôm đó, có một nhóm bắt cóc đến bắt em và ông nội ngay tại võ trang, bọn em bị bọc trong túi và đưa lên xe vận chuyển. Mẹ và ba bị tống tiền, buộc phải đem tiền đến cứu. Lúc đó, họ còn bắt tay với cảnh sát, để tóm được đám người bắt cóc kia.
- Vốn dĩ, sự việc đã thành công, em và ông nội đã được an toàn, nhưng mà.... lúc cảnh sát đang cứu em, trong lúc giằng co với bọn bắt cóc, chúng đã nhắm vào em nổ súng, ông nội cứ thế đứng chắn ngang cho em.... rồi sau đó.... - Nói đến đây giọng Chu Cẩm đã run lên lợi hại, nhưng cô không hề khóc, mắt cũng không ướt....
- Đám tang của ông diễn ra ngay sau đó, em còn nhớ, bản thân đã khóc rất nhiều, khóc suốt 3 ngày không ngớt, đến cơm cũng bỏ, rốt cuộc ngất xỉu mà vào bệnh viện!
- Ba mẹ khi đó vừa lo cho đám tang của ông vừa lo cho em, già đi rất nhiều. Cuối cùng, khi em tỉnh dậy, nhìn mọi việc như thế, em đã nghĩ bản thân cần phải mạnh mẽ và kiên cường hơn nữa. Em không thể làm liên lụy đến ai được nữa.
- Em cố gắng hết sức tập võ, tiếp nối môn võ cổ truyền của ông, dần dần em chẳng còn hứng thú tiếp xúc với người ngoài nữa, thời gian em tập luyện còn nhiều hơn lúc em ăn em ngủ, tính cách hướng ngoại lúc trước cũng thay đổi, em xa cách và lạnh lùng hơn hẳn.
- Rồi dần lớn lên, nhìn người đã không còn bằng mắt, nhìn sự việc cũng không chỉ dùng tai nữa, em nhìn rõ hơn về thế giới này, về cả con người, và rồi... em xuyên không ...
Câu chuyện Chu Cẩm kết thúc tại đó, tuy Diệp Mặc không thấy mặt cô lúc này nhưng anh có thể cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy thế nào.
Cô nói đúng, cô mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, thế nên cô không khóc, cũng chẳng nháo, cô bình tĩnh kể lại mặc dù nó đã trở thành một vết sẹo mỗi lần đụng vào sẽ đau... cô thật sự... rất mạnh mẽ.
Nhìn thấy Chu Cẩm thế này, Diệp Mặc đột nhiên ôm lấy người cô chặt hơn, anh cúi đầu in lên trán cô một nụ hôn, nói;
- Em thay đổi như vậy, có hài lòng hay không?
Chu Cẩm mím môi, trả lời:
- Có chứ! Bởi vì em có thể bảo vệ được những người mà em quan tâm! Như anh, hay là bọn Hướng Hàm vậy, em có năng lực để bảo vệ mọi người.
Diệp Mặc đau lòng, vô cùng đau lòng, trong tim hắn như bị hàng ngàn vết kim đâm, đang nhói không ngớt, không ngờ trong quá khứ cô đã trải qua chuyện thương tâm như thế.
Nhìn thấy người mà mình yêu thương chết trước mặt mình, còn là chết vì mình, mấy ai có can đảm để đối diện chứ?
Anh đột nhiên muốn ôm chặt cô hơn, muốn bao bọc lấy cô, che chở thân thể bé nhỏ của cô, để nó không bao giờ chịu bất kì tổn thương nào nữa.
Bây giờ thì Diệp Mặc đã hiểu, vì sao cô luôn một mình đối mặt với nguy hiểm như vậy, vì sao cô luôn một mình xông pha về phía trước mặc kệ nó có khó khăn thế nào.
Là bởi vì.... cô sợ! Cô sợ sẽ có người vì cô mà chết thêm một lần nữa. Cô dù có như thế nào, cũng không muốn ai can dự vào, để rồi hi sinh vì cô, cô luôn nghĩ bản thân mình không đáng để nhận những thứ tốt đẹp, đẻ ai đó trả giá bằng mạng sống cho mình..... nhưng Chu Cẩm thực ra không biết..... cô xứng đáng, xứng đáng hơn bất cứ ai trên đời này.
Chỉ bởi bao nhiêu suy nghĩ vì người khác ấy thôi, cô xứng đáng, có được hạnh phúc!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.