Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Chương 25: Ngươi Ngươi Ngươi.........mặt Dày!
Nhanh Ngưng Yên
24/07/2024
Tô Âm Âm gõ cửa phòng tắm, bên trong một lúc lâu cũng không có động tĩnh. Cô nâng cánh tay lên, đang muốn dùng sức mà gõ, bỗng nhiên cửa phòng tắm được kéo ra.
Ngực còn đọng bọt nước, còn có, còn có……….
Đôi mắt của Tô Âm Âm trừng lớn, xem xong hết mới hét chói tai mà mắng, “Anh anh anh……không biết xấu hổ!”
Nguyên Cẩn Trần nhíu mày, nhìn khăn tắm bọc trên eo, có chút không biết nói gì, “Tôi đi tắm, mặc như vậy đi ra cũng là rất bình thường đi!”
Vậy chẳng lẽ là nói cô không bình thường sao?
Tô Âm Âm nghe vậy thì nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn, hung dữ hỏi, “Ý của anh là do tôi không bình thường? Anh nói xem có cô gái nhà ai mà nhìn thấy đàn ông chỉ mặc một nửa người sẽ vẫn giữ được bình tĩnh? Tôi còn chưa thành niên đó! Tô cảnh cáo anh nên chú ý một chút! ”
“Vị thành niên đã kết hôn còn mời một người đàn ông ngủ trên cũng một cái giường?”
Nguyên cẩn Trần cười nhạo một tiếng, ôm quần áo ngủ đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại luôn.
Tô Âm Âm trừng mắt giận dỗi với với cánh cửa.
Buồn cười.
Thật là đáng giận mà.
Tức giận liên tục đến khi cảm thấy bình tĩnh lại mới thôi.
Cô ôm máy tính, dựa vào đầu giường, duỗi thẳng đôi chân dài tinh tế, sau đó đem máy tính đặt lên trên. Tìm được quyển tiểu thuyết có vẻ hay để đọc.
Nguyên cẩn Trần từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai cái gót chân nhỏ , lúc ẩn lúc hiện, thì hoảng hốt đến nổi đôi mắt cũng sinh đau. Ánh mắt của hắn quá nóng rực, khiến Tô Âm Âm cảm giác được, lập tức cảnh giác nhìn hắn.
“Anh đang nhìn cái gì đó?”
Nguyên Cẩn Trần nhướng mày, “Tôi không thể xem?”
Tô Âm Âm tức giận để máy tính sang một bên, quỳ gối trên giường hai tay chống eo, hung dữ nói: “Tôi đều đã nói với anh, là không thể! Tôi còn là vị thành niên.”
“Vậy đến khi cô thành niên thì được xem hả?” Nguyên Cẩn Trần bắt lấy nhược điểm trong lời nói của của cô để hỏi lại.
Tô Âm Âm hừ lạnh, “Cũng không thể! Anh không không cần si tâm vọng tưởng! Chúng ta là Cửu Vĩ Hồ nên tuyệt đối sẽ không tìm phàm phu tục tử, anh liền chết tâm đi!”
“Tặc tặc, cô đời trước là Cửu Vĩ Hồ, chẳng lẽ đời này cũng vậy?”
Nguyên Cẩn Trần trong lòng buồn cười, thật là xem tiểu thuyết xong bị trúng độc rồi. Còn dám ảo tưởng chính mình là Cửu Vĩ Hồ.
Cô ấy sao không lên trời luôn đi?
Nói đến cái này, Tô Âm Âm liền trở nên uể oải.
Nhắc đến chỗ thương tâm Tô Âm Âm liền trở nên vô cùng đáng thương, “Tôi nếu có thể trở về được thì tốt rồi?”
Nguyên Cẩn Trần vẫn cùng cô diễn trò nói, “Cô không trở về được?”
Tô Âm Âm thương tâm gật đầu, “Tôi không gặp lại được thất ca nữa, không gặp lại được bát ca, càng không gặp lại được cái đồ đáng ghét thập nhị. đặc biệt là trái cây của Đồ Sơn ăn rất ngon, về sau sẽ không được ăn nữa.”
Cô không giống như những cô gái khác, khóc như hoa lê dính mưa, mà cô khóc đặc biệt lớn tiếng, giống như một đứa trẻ, khóc như vậy đáng ra phải rất khó coi, nhưng ngoài dự đoán càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Nguyên Cẩn Trần yết hầu căng thẳng, muốn đi qua dỗ cô, lại bị Tô Âm Âm đẩy hắn ra, chật vật hề hề nói: “Anh là cái đồ lão nam nhân cách xa tôi ra một chút.”
Nguyên Cẩn Trần xùy nói: “Cô cảm thấy cái bộ dáng như quỷ lúc này của cô, thì ta có thể làm gì đối với cô?”
Tô Âm Âm khóc đến nổi đôi mắt cũng trở nên hồng hồng, “Bộ dáng này của tôi thì làm sao? Bộ dáng này dù sao so với anh thì cũng trẻ hơn, đẹp hơn, hừ! Lão nam nhân!”
Nguyên Cẩn Trần tức giận.
Hắn bước từng bước tới gần, cường thế mà áp xuống sau đó cắn răng nói: “Vậy tôi sẽ cho cô nhìn xem tôi có phải là lão nam nhân hay không”
“Anh lại nhân cơ hội mà chơi lưu manh đi!”
Động tác của Tô Âm Âm đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng căn bản tốt chất thân thể lại không được, cô nghiêng người che eo lại, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Làm sao vậy?”
“Eo……eo giống như bị trật.”
Tô Âm Âm khốc chít chít nói xong, thì nước mắt bắt đầu rơi, đôi mắt mới đầu đã như con thỏ, nay lại càng đỏ hơn.
Nửa giờ sau.
“Uy, anh bóp nhẹ thôi!”
“Tô nói anh rốt cuộc là có thể làm được hay không a?”
“Đại thúc, anh thật sự là già rồi, có thể dùng sức một chút có được không!”
Ngực còn đọng bọt nước, còn có, còn có……….
Đôi mắt của Tô Âm Âm trừng lớn, xem xong hết mới hét chói tai mà mắng, “Anh anh anh……không biết xấu hổ!”
Nguyên Cẩn Trần nhíu mày, nhìn khăn tắm bọc trên eo, có chút không biết nói gì, “Tôi đi tắm, mặc như vậy đi ra cũng là rất bình thường đi!”
Vậy chẳng lẽ là nói cô không bình thường sao?
Tô Âm Âm nghe vậy thì nghi ngờ mà nhìn chằm chằm hắn, hung dữ hỏi, “Ý của anh là do tôi không bình thường? Anh nói xem có cô gái nhà ai mà nhìn thấy đàn ông chỉ mặc một nửa người sẽ vẫn giữ được bình tĩnh? Tôi còn chưa thành niên đó! Tô cảnh cáo anh nên chú ý một chút! ”
“Vị thành niên đã kết hôn còn mời một người đàn ông ngủ trên cũng một cái giường?”
Nguyên cẩn Trần cười nhạo một tiếng, ôm quần áo ngủ đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa đóng lại luôn.
Tô Âm Âm trừng mắt giận dỗi với với cánh cửa.
Buồn cười.
Thật là đáng giận mà.
Tức giận liên tục đến khi cảm thấy bình tĩnh lại mới thôi.
Cô ôm máy tính, dựa vào đầu giường, duỗi thẳng đôi chân dài tinh tế, sau đó đem máy tính đặt lên trên. Tìm được quyển tiểu thuyết có vẻ hay để đọc.
Nguyên cẩn Trần từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy hai cái gót chân nhỏ , lúc ẩn lúc hiện, thì hoảng hốt đến nổi đôi mắt cũng sinh đau. Ánh mắt của hắn quá nóng rực, khiến Tô Âm Âm cảm giác được, lập tức cảnh giác nhìn hắn.
“Anh đang nhìn cái gì đó?”
Nguyên Cẩn Trần nhướng mày, “Tôi không thể xem?”
Tô Âm Âm tức giận để máy tính sang một bên, quỳ gối trên giường hai tay chống eo, hung dữ nói: “Tôi đều đã nói với anh, là không thể! Tôi còn là vị thành niên.”
“Vậy đến khi cô thành niên thì được xem hả?” Nguyên Cẩn Trần bắt lấy nhược điểm trong lời nói của của cô để hỏi lại.
Tô Âm Âm hừ lạnh, “Cũng không thể! Anh không không cần si tâm vọng tưởng! Chúng ta là Cửu Vĩ Hồ nên tuyệt đối sẽ không tìm phàm phu tục tử, anh liền chết tâm đi!”
“Tặc tặc, cô đời trước là Cửu Vĩ Hồ, chẳng lẽ đời này cũng vậy?”
Nguyên Cẩn Trần trong lòng buồn cười, thật là xem tiểu thuyết xong bị trúng độc rồi. Còn dám ảo tưởng chính mình là Cửu Vĩ Hồ.
Cô ấy sao không lên trời luôn đi?
Nói đến cái này, Tô Âm Âm liền trở nên uể oải.
Nhắc đến chỗ thương tâm Tô Âm Âm liền trở nên vô cùng đáng thương, “Tôi nếu có thể trở về được thì tốt rồi?”
Nguyên Cẩn Trần vẫn cùng cô diễn trò nói, “Cô không trở về được?”
Tô Âm Âm thương tâm gật đầu, “Tôi không gặp lại được thất ca nữa, không gặp lại được bát ca, càng không gặp lại được cái đồ đáng ghét thập nhị. đặc biệt là trái cây của Đồ Sơn ăn rất ngon, về sau sẽ không được ăn nữa.”
Cô không giống như những cô gái khác, khóc như hoa lê dính mưa, mà cô khóc đặc biệt lớn tiếng, giống như một đứa trẻ, khóc như vậy đáng ra phải rất khó coi, nhưng ngoài dự đoán càng nhìn lại càng thấy đẹp.
Nguyên Cẩn Trần yết hầu căng thẳng, muốn đi qua dỗ cô, lại bị Tô Âm Âm đẩy hắn ra, chật vật hề hề nói: “Anh là cái đồ lão nam nhân cách xa tôi ra một chút.”
Nguyên Cẩn Trần xùy nói: “Cô cảm thấy cái bộ dáng như quỷ lúc này của cô, thì ta có thể làm gì đối với cô?”
Tô Âm Âm khóc đến nổi đôi mắt cũng trở nên hồng hồng, “Bộ dáng này của tôi thì làm sao? Bộ dáng này dù sao so với anh thì cũng trẻ hơn, đẹp hơn, hừ! Lão nam nhân!”
Nguyên Cẩn Trần tức giận.
Hắn bước từng bước tới gần, cường thế mà áp xuống sau đó cắn răng nói: “Vậy tôi sẽ cho cô nhìn xem tôi có phải là lão nam nhân hay không”
“Anh lại nhân cơ hội mà chơi lưu manh đi!”
Động tác của Tô Âm Âm đặc biệt nhanh nhẹn, nhưng căn bản tốt chất thân thể lại không được, cô nghiêng người che eo lại, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Làm sao vậy?”
“Eo……eo giống như bị trật.”
Tô Âm Âm khốc chít chít nói xong, thì nước mắt bắt đầu rơi, đôi mắt mới đầu đã như con thỏ, nay lại càng đỏ hơn.
Nửa giờ sau.
“Uy, anh bóp nhẹ thôi!”
“Tô nói anh rốt cuộc là có thể làm được hay không a?”
“Đại thúc, anh thật sự là già rồi, có thể dùng sức một chút có được không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.