Chương 121: Hương thân phụ lão
Huyết Hồng
29/03/2013
Không hề giống một lão nhân, mà ngược lại giống như Ballin thần phụ người quen của Lâm Tề. Mạch thần phụ nhanh như gió đoạt lấy tờ ngân phiếu trên tay Lâm Tề đưa lên trước mắt đánh giá cẩn thận. Lão kỹ lưỡng vuốt ve ám ký điểm đặc thù trên tờ ngân phiếu, tỉ mỉ ngửi mùi mực in thơm ngát đặc trưng, lão vừa lòng gật gật đầu, cười nói với Lâm Tề:
-Thần sẽ phù hộ ngươi!
Lâm Tề khiêm tốn cung kính hướng về phía Mạch thần phụ cúi đầu sâu thi lễ, kính cẩn nói:
-Hào quang thần linh sẽ chiếu rọi trên người tất cả chúng ta.
Mạch thần phụ càng vui vẻ mỉm cười, y lấy từ ống tay áo ra một cây huy chương thánh giá dùng gỗ lâu năm khắc thành đem nó đưa cho Lâm Tề. Ánh mắt Lâm Tề rực sáng, bức tượng chiếu ra một ánh hào quang kì dị từ tấm huy chương được trạm trổ theo phong cách cổ xưa, giống như bạch quang thâm thúy từ bên trong chiếu rọi ra. Cầm tấm huy chương trên tay, có thể cảm nhận được một sức mạnh không phải rất mạnh nhưng thuần túy dị thường.
Trên tấm huy chương có một sợi dây màu đen, Lâm Tề ngẫm nghĩ một lát, đeo huy chương lên cổ rồi cúi đầu tạ ơn Mạch thần phụ. Hắn cảm nhận được từ trên người Mạch thần phụ và bạch quang từ tấm huy chương tỏa ra một luồng lực lượng, rất hiển nhiên huy chương này chính là do mạch thần phụ tự tay làm ra.
Thực lực của Mạch thần phụ không phải rất mạnh nhưng rõ ràng là người tín ngưỡng kiên định, thần lực lão mỏng manh, nhưng phẩm chất thần lực lại rất cao, cực kì thuần khiết, một tấm huy chương hình chữ thập được làm từ tay một thần chức thành kính như vậy có một hiệu quả rất kỳ diệu, việc Lâm Tề gặp âm hồn nửa đêm không còn có khả năng xảy ra nữa.
Mạch thần phụ cười ha hả đem kim phiếu cất vào trong tay áo, lão giơ hai tay, vui vẻ cùng Lâm Tề và Enzo làm vài việc nhà.
Một ngàn tiền vàng mà thôi, ở Duner đó có thể là tiền cho một bữa cơm của công tử con ông cháu cha, hoặc một lần cũng có thể tiêu hết, mà những người cầm quyền chân chính nhà quý tộc quyền quý bọn họ chỉ cần đánh cuộc một ván bài Poker cũng có thể lãi hơn mười vạn tiền vàng. Nhưng ở một trấn nhỏ thuần phác như Wright, một ngàn tiền vàng là một khoản tiền lớn.
Không nói tới những mặt khác, trước mắt giáo đường nhỏ xây bằng gỗ này của mạch thần phụ hoàn toàn có thể sửa chữa một lần sau khi khai xuân, từ những kết cấu gỗ không được chắc chắn sẽ được cải tạo thành kết cấu đá lớn, hơn nữa quy mô ít nhất cũng được mở rộng gấp ba trở lên.
Hiện tại giáo đường chỉ có một đại sảnh, một phòng sám hối, và một thư viện nhỏ nơi mà Mạch thần phụ hàng ngày bắt đầu cuộc sống, nhưng với một ngàn tiền vàng này, đại sảnh sẽ được mở rộng hơn, phòng sám hối cũng sẽ được xây dựng cải tạo thêm cho trang nghiêm hơn, cũng có thể xây dựng vài công trình phụ khác, ngay cả cái thư viện nhỏ của Mạch thần phụ cũng có thể xây dựng thêm vài phòng đủ cho một số người ở.
Mạch thần phụ thậm chí có thể vì mở rộng giáo đường mà tìm tới giáo hội kêu gọi quyên góp từ ba tới năm thần chức nhập trú trẻ tuổi, như vậy giáo đường trấn Wright có thể mở rộng ảnh hưởng thêm vài lần, hào quang thần linh có thể chiếu rọi trên người của những dân chúng.
Một ngàn tiền vàng cho Mạch thần phụ và giáo đường, là cơ hội phát triển rất lớn, do vậy Mạch thần phụ đã không do dự đem chiếc huy chương cây thánh giá gắn bó với lão từ khi lão gia nhập giáo hội tặng cho Lâm Tề. mạch thần phụ không nói rõ, nhưng tâm ý trong đó không cần nhiều lời nói nhảm.
Nói chuyện với Mạch thần phụ khoảng mười phút, Lâm Tề và Enzo lúc này mới khiêng chiếc hành lí đi vào trong trấn. Mạch thần phụ cười ha hả nhìn bóng dáng cao lớn của hai người đi dần, day day sống mũi hơi đỏ lên:
-Tên tiểu bại hoại Enzo, hắn tìm được bằng hữu tốt lắm, thần linh phù hộ các ngươi, khai xuân rồi, hãy tìm một đội người tin cậy tới giúp ta xây dựng.
Ôm sáu bình rượu Rum, mạch thần phụ ngân nga thánh ca đi vào giáo đường nhỏ, giờ khắc này, mạch thần phụ trong lòng sung sướng thỏa mãn và vui mừng: một ngàn tiền vàng mà thôi, đối với những thần chức đơn giản thuần phác mà nói, một ngàn tiền vàng đã khiến y không còn mong muốn gì hơn rồi.
Trấn Wright quy mô không nhỏ cũng không lớn, toàn bộ thôn trấn là quy mô của năm sáu nghìn người, trong trung tâm trấn có khoảng hơn ba nghìn người, những người khác phân bó ở bốn phía đồi núi, đồng ruộng, thảo nguyên và rừng rậm. trung tâm trấn có hai con đường chính giao nhau vuông góc, đay là địa phườn phồn hoa nhất trấn Wright.
Theo đường cái đi hướng vào phía trong, Lâm Tề và Enzo đạp trên đám tuyết đọng đi về phía trước, âm thanh phát ra 'Cạc cạc' thu hút sự chú ý của các hộ gia đình ven đường. Thỉnh thoảng có người đẩy cửa sổ hoặc là mở cửa hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, một ít người nhìn thấy Enzo, thản nhiên lên tiếng chào, nhưng còn có một vài người thân thiết đi ra đón.
Có thể nhận thấy, những người thái độ lãnh đạm với Enzo, trong mắt tràn đầy sự ganh tị kia đều là những người gia đình có điều kiện, nhà cửa cũng được tu sửa qua, quần áo cũng khá mới; còn những người nhiệt tình ra ngoài cửa nghênh đón, trò chuyện kia quần áo rách tung tóe, còn lộ cả những miếng vá, nhà cửa thì nhỏ hẹp lại cũ nát.
Rất nhanh xung quanh Enzo liền tập trung mười mấy trung niên nam nữ, bọn họ nhiệt tình tiếp đón y, hỏi y vì sao không về trấn Wright ăn tết. Lại còn có vài đứa trẻ nước mũi dòng dòng chạy tới ôm chân y, không biết ừ à nói gì đó.
Enzo ngày thường nghiêm túc kiên quyết tựa như núi băng trong nháy mắt bị hòa tan, y vội vàng trả lời những câu hỏi của mấy người trung niên, đồng thời không ngừng lấy tay vuôt ve lên đầu mấy đứa trẻ. Y đem hai túi lớn trên vai đặt xuống mặt đất, lấy từ bên trong ra lạp xườn và chân giò hun khói tốt nhất, còn có cả rượu ngon đậm hương phân phát cho mấy người trung niên, y khẳng khái nói:
-Đại thúc, đại thẩm, đây là chút lễ vật nhỏ con cho các vị, cầm đi, cầm lấy, chả nhẽ quà của Enzo mà mọi người lại không nhận sao?
Những đại thúc, đại thẩm cũng không khách sáo nhiều, họ vui sướng nhận quà của Enzo, lúc Enzo lấy từ trong hành lí ra một gói to hỗn hợp sữa và ca-cao đã chế thành đường khối, đám trẻ vây quanh Enzo liền lớn tiếng hân hoan, Enzo cười lớn đem đường khối phân phát cho chúng, bọn trẻ vui vẻ nhảy nhót hoan hô như những tín đồ cuồng thấy được thần linh giáng trần, âm thanh vui cười trong nháy mắt phá vỡ sự yên lặng ở Wright.
Đặc biệt khi Enzo lấy ra một bọc tiền lớn, đem những đồng tiền bạc sáng lòe lòe phân phát cho những đứa trẻ, không chỉ có những đứa trẻ mỉm cười, mà các đại thúc đại thầm cũng vừa sững sờ vừa vui mừng mỉm cười, tất cả mọi người mặt đều đỏ bừng, bọn họ đều cảm thấy vui mừng vì sự khẳng khái của Enzo, đồng thời cũng cảm thấy ngượng ngùng, bất an.
Enzo cũng không cho những đứa trẻ kia nhiều lắm, nơi này cũng không phải Đế đô, hắn chỉ đưa cho mỗi đứa trẻ năm đồng tiền bạc, nhưng ở trấn Wright, năm đồng tiền bạc cũng có thể dùng vào nhiều việc, nếu Enzo cho họ tiền vàng, trái lại sẽ đem đến tai họa cho họ.
Những tiếng cười không dứt bên tai, dưới sự bầu bạn của mọi người, Enzo tới từng nhà ngày trước đã cho hắn cơm ăn, áo mặc, tự tay mang quà tới phân phát cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.