Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Chương 69: Địa Ngục thành - Chuyển biến

Linh Phong

26/11/2019

Ngước nhìn trận chiến của Phi và Phong Lam, Bạch Hàn nhăn mặt. Hai tên này đánh nhau thật đấy à? Không, là tên Phong Lam đang cố dồn Phi và cô gái tên Hoàng Linh kia mà không chút do dự. Chuyện này quả thật có chút khó hiểu rồi đây.

Cũng nhìn về trận chiến của Phi, Hải Yến nói:

- Em thật không thể hiểu được, vì sao mà anh Phong Lam lại dồn anh Phi vào chân tường như vậy chứ. Cả hai làm gì có thâm cừu đại hận gì?

- Anh cũng đang không hiểu.

Bạch Hàn thở dài nhún vai. Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở cái chốn này đây. Tại sao con mọt sách này lại muốn dồn Phi vào chỗ chết như vậy, chẳng phải hạ gục cậu ta là được rồi hay sao.

Trong lúc Bạch Hàn vẫn còn đang suy nghĩ, Phi đã cùng Hoàng Linh lướt ra khỏi trận pháp Lưới trời của Phong Lam. Thở hắt ra một hơi, Phi đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên bạn mà mình vốn vô cùng tin tưởng. Thật không ngờ là tên này lại làm quyết liệt đến vậy, nếu như Phi không phải đã đạt đến Power cấp hai của sức mạnh tốc độ thì hiện giờ cả hai đã bị ghim như nhím rồi.

Phi gằn:

- Tại sao?

- Không tại sao cả, mày đã bị cô ta tẩy não đến mức này thì… chết đi.

Cả Bạch Hàn, Hải Yến lẫn Phi còn đang tưởng mình nghe nhầm cơ đấy. Tên Phong Lam… lại kêu Phi đi chết.

Không đợi Phi kịp phản ứng, lòng bàn tay của Phong Lam đã lật úp xuống rất nhanh. Âm thanh của gió rít lên mãnh liệt dị thường. Từ trên thiên không xanh ngắt, một lưỡi kiếm khổng lồ được tạo nên từ gió bỗng chốc xuất hiện. Âm thanh của giông tố lập tức gào lên như hàng vạn con thú đồng loạt rống vang. Gió cũng ngay tức khắc nổi lên cuốn mái tóc của Phi và Hoàng Linh bay phất phới trong gió.

Thanh kiếm gió khổng lồ kia tỏa ra từng đợt uy áp khủng bố mãnh liệt, hệt như tiếng tim của một con cự thú thuở hồng hoang nào đó đang đập. Ầm… ầm… ầm… Từng âm thanh vang lên, áp lực dị thường của thanh kiếm ấy ép chặt trái tim từng người có mặt ở đây đến nghẹt thở. Tất cả đều ngừng lại mà đưa mắt về phía thanh kiếm khổng lồ kia.

- Mẹ nó, dừng tay lại Phong Lam.

Bạch Hàn hét lên thật lớn. Đồng thời cậu ta cũng lao vụt về phía Phong Lam với tốc độ nhanh nhất của mình. Hướng về phía Phong Lam, cậu ta lập tức vận sức mạnh.

Một lớp băng mỏng gần như ngay lập tức đóng chặt cả cánh tay Phong Lam lại. Thế nhưng có vẻ như Bạch Hàn đã chậm mất một nhịp, cánh tay của Phong Lam đã lạnh lùng đến vô tình mà hạ xuống. Thứ âm thanh khủng bố của cây phong kiếm kia lập tức nghiến lên bên tai tất cả những người có mặt ở đây. Một thứ âm thanh như muốn xé nát cả bầu trời mà tán sát mọi sinh linh.

Ở phía xa, tên cầm quyển sách chậm rãi đóng quyển sách lại rồi đưa mắt lên bầu trời, nơi một thanh kiếm khổng lồ đang chậm rãi đâm xuống nhân gian. Khẽ nhếch miệng cười, quyển sách trong tay hắn ta bỗng chốc phát sáng rực rỡ, cùng lúc đó, đôi mắt của hắn cũng ánh lên màu vàng chói lọi.

Giương đôi mắt giận dữ nhìn lên bầu trời, Phi là người hiểu rõ loại áp lực khủng bố này hơn ai hết, bởi vì cậu ta đang đứng trước đường tấn công của nó.

- Anh Phi?

Hoàng Linh nhẹ giọng định nói gì đó, thế nhưng Phi đã cắt ngang lời cô:

- Em đừng nói gì cả.

Giữa trời đất đang gầm lên một cách điên cuồng ấy, dưới áp lực khủng bố đến từ thanh kiếm kia, Phi vẫn đứng đó, lơ lửng trên bầu trời, tay phải cậu ta đang ôm một cô gái với thân hình mảnh dẻ. Cả hai đứng đấy, giữa trời, thân thể thật nhỏ bé so với thanh cự kiếm khổng lồ kia.

Âm thanh của không gian đoạn lưu vang lên, nổ ầm ầm dữ tợn. Thanh kiếm nghiến tất cả những thứ cản bước nó, một mực đâm thẳng về phía Phi. Đám thần thú nhìn thấy thanh kiếm này cũng phải do dự mà lui đi khá xa. Con tiểu yêu và Phi Mã hiện giờ rất lo lắng cho chủ nhân của chúng nhưng cản bước hai đứa nó là Hỏa Kỳ Lân và cả Tử Dơi bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra tấn công từ bầu trời.

Phi chậm rãi, thật từ tốn, giơ tay phải của mình lên cao. Hình ảnh ấy đọng lại trong mắt Tuyết Liên làm linh hồn cô ấy rung lên mãnh liệt, mà cả Vân Điệp vốn là siêu cấp boss cũng phải giật mình. Từ trong tay cậu ta, một luồng sức mạnh cổ lão bất giác xuất hiện, một cảm giác sợ hãi bỗng chốc dân lên từ tận sâu tâm hồn những người đang nhìn về phía luồng sức mạnh kia.

Giữa không gian gào thét, Phi cắn răng, nói khẽ:

- Hãy cho ta mượn sức mạnh, tự nhiên chi linh, ta nguyện đổi thời gian còn lại, lấy một khắc tỏa sáng.

Vừa dứt lời, mái tóc vốn đen mượt của Phi nhanh chóng hóa thành màu bạc trắng tinh, gương mặt anh tuấn của cậu ta cũng nhanh chóng nhăn nheo lại, đôi bàn tay dũng mãnh cũng trở nên gầy guộc đi trông thấy. Thế nhưng ánh mắt cậu ta vẫn kiên định như thế, vẫn không một chút hối hận hay sợ hãi, nhìn thẳng hướng về phía thanh cự kiếm.

Luồng sức mạnh trong tay Phi tỏa ra, mãnh liệt, bao bọc lấy cả một vùng không gian rộng lớn, tạo nên một cái phiễu khổng lồ hướng về phía thanh cự kiếm mà chụp đến.

- Một khắc này của ta, ta nguyện đổi lấy, Thời gian chi năng, một bước đạp Vô Cực, thay đổi vận mệnh trong khoảnh khắc, bẻ gãy thời gian, xuyên qua thực tại.

Dứt lời, luồng sức mạnh kia phóng lên, mãnh liệt, nó không một tiếng động mà cắn nuốt thanh kiếm kia rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Giữa bầu trời trong xanh ấy, chỉ còn một thân hình già nua rơi xuống.



Tuyết Liên là người đầu tiên phản ứng. Cô thét lên, đồng thời lao vội về phía người kia, bất chấp mọi thứ, bất chấp cả đóa hoa Mạn Đà La của Tôn Giang vẫn đang chực chờ. Ấy vậy mà Tôn Giang dường như đã không còn để tâm chuyện có giết được cô gái này hay không, mà đôi mắt cậu ta sững sờ nhìn về phía trận chiến của Phi và Phong Lam.

Cũng trong khoảnh khắc đó, hai con thần thú: Phi Mã và Cửu Tinh cũng nhanh chóng vượt qua Hỏa Kỳ Lân mà lao vội về phía chủ nhân của chúng. Thế nhưng Hỏa Kỳ Lân làm sao có thể để bọn chúng toại nguyện, Tuyệt Diệt hỏa lập tức phóng ra, đốt cháy cả không khí.

Cửu Tinh kêu lên một tiếng pi đầy phẫn nộ, cơ thể nó lập tức bành trướng lên, khổng lồ, mang hình dạng con thỏ với đôi tai khổng lồ, đôi mắt hình bán nguyệt đỏ ngầu tỏa ra khí tức tang thương như vô tận năm tháng. Không một chút do dự, Cửu Tinh đạp không, xuyên qua đám lửa Tuyệt Diệt hỏa đang bao trùm cả một khoảng trời rộng lớn. Bộ lông trắng tinh mượt mà của nó lập tức chuyển thành màu đen như màn đêm vô tận. Hỏa Kỳ Lân lập tức nhận ra nguy hiểm, nó lui về sau đồng thời gầm lên dữ tợn.

Ngay khi Cửu Tinh vừa xuyên qua đám lửa, một thứ sức mạnh khủng bố xé rách cả không gian lập tức phóng tới Hỏa Kỳ Lân chỉ để lại tàn ảnh đen kịt. Thế nhưng cũng ngay lúc đấy, bầu trời lập tức tối sầm lại bao trùm lấy nó và Hỏa Kỳ Lân.

Hóa ra con Tử Dơi đã kết đồng minh với Hỏa Kỳ Lân, nó dùng đôi cánh khổng lồ của nó hóa thành Diệt Nhật, trùm lấy Cửu Tinh và Hỏa Kỳ Lân, đồng thời, từ màn đêm sâu thẳm đó, Hỏa Kỳ Lân cũng tung ra chiêu thức độc nhất của mình, Tuyệt Diệt.

Phi Mã ngoái đầu nhìn lại Cửu Tinh bị Tử Dơi bắt lấy, nó muốn quay lại giải cứu Cửu Tinh, thế nhưng ngay khi Cửu Tinh vừa bị bao trùm, nó đã nhận được một mệnh lệnh: Cứu chủ nhân. Nó chần chừ gật đầu, rồi bằng tốc độ gần như vượt qua thời không của nó, Phi Mã lao vội xuống đỡ lấy thân thể Phi và Hoàng Linh.

Cũng ngay lúc đó, phượng âm bỗng chốc nổi lên, bao trùm lấn át tất cả. Một thứ âm thanh thanh thúy dễ chịu không thể diễn tả bằng lời. Thế nhưng đó là đối với con người, còn đối với Tử Dơi hay Hỏa Kỳ Lân thì đó là thứ âm thanh mà bọn chúng không muốn nghe thấy nhất. Nó giống như một hồi chuông báo tử chuẩn bị đến mà gặt đi cái mạng của bọn chúng vậy.

Đứng từ đằng xa, tên cầm quyển sách cổ nheo mắt sững sờ:

- Thế quái nào mà trong số bọn chúng lại có kẻ sở hữu con thần thú này?

Không chỉ có tên cầm sách ngạc nhiên, mà từ rất xa, trên một hòn đảo cao vút trời, một con sư tử lông trắng lập tức bật dậy nhìn về phía mà nó vừa mới rời khỏi không lâu về trước. Trong đôi mắt của nó phát lên tinh quang lấp lóe. Thế rồi nó bước một bước trong không trung, không gian lập tức bị vặn xoắn rồi lập tức trở lại bình thường, thân thể của con sư tử cũng biến mất trong không gian vặn xoắn ấy.

Đáp thật nhẹ nhàng xuống đất, Phi từ trên lưng Phi Mã ngã vật xuống đất. Thân thể cường tráng bình thường đã mất, chỉ còn lại một thân hình gầy gò, cong veo đi vì năm tháng bào mòn. Gương mặt anh tuấn cũng đã biến mất, nhường chỗ cho gương mặt một lão già nhăn nheo ốm yếu.

Hoàng Linh dù bị mất đi một cánh tay nhưng vẫn cố nâng Phi lên người mình, tay cô ôm siết đầu cậu ta dựa vào ngực, đôi mắt vô thần cứ ngoảnh qua ngoảnh lại như mất đi phương hướng. Cô cắn chặt môi mình, đôi vai run lên dường như để ngăn không cho nước mắt tuôn rơi.

Tuyết Liên bất chấp tất cả mà quỳ xuống bên cạnh Phi, tay cô run run vuốt ve khuông mặt già nua nhăn nheo của cậu.

- Anh Phi… Tuyết Liên đây anh, anh tỉnh dậy đi…

Cô ấp úng nói, đôi mắt dường như chẳng thể rời khỏi Phi được nữa. Nhìn khung cảnh đó, cả đám bất giác cảm thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng mình. Bạch Hàn liếc mắt nhìn về phía Phong Lam đang lơ lửng trong không trung, cậu ta gằn từng tiếng:

- Vừa ý mày chưa Phong Lam, đã vừa lòng mày chưa hả? HẢ?

Phong Lam không nói gì, động tác lúc này của cậu ta khiến cho cả nhóm phải trăn trối.

- Tôn Giang, mục tiêu của cậu là Tuyết Liên, mục tiêu của tớ là Phi và Hoàng Linh. Xuống tay đi.

Vừa dứt lời, từ sau lưng cậu ta, vô số thanh kiếm gió sắc lạnh xé rách cả không khí mà lao về phía nhóm ba người Tuyết Liên như cơn mưa nặng hạt. Luồng sát ý dữ dội, dũng mãnh của kiếm phong dường như đang muốn cố nuốt lấy ba sinh mạng đang tồn tại kia không chút nhân nhượng.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đám phong kiếm lao đến, tất cả bỗng chốc hóa thành băng rồi rơi xuống đất vỡ toan thành từng mảnh.

Tay cầm Vô Hình kiếm, Bạch Hàn đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận của mình nhìn về phía Phong Lam.

- Chỉ cần mày sử dụng bất cứ sức mạnh nào nữa, tao sẽ là đối thủ của mày.

- Vậy thì mày cũng nên chết theo ba đứa nó đi.

Phong Lam hờ hững đáp lời. Đồng thời những thanh phong kiếm từ bốn phương tám hướng đồng loạt xuất hiện. Những mũi kiếm sắc lạnh chỉa thẳng về Bạch Hàn và ba người nhóm Phi.

Một luồng khí trắng lạnh lẽo nhẹ nhàng bao bọc lấy cả người Bạch Hàn. Luồng khí ấy mang theo một luồng uy áp cổ lão hệt như lúc Phi cản phá cú tấn công kia. Đưa mắt nhìn cậu bạn của mình, Bạch Hàn khẽ nói:

- Nếu mày đã muốn vậy.

Không chút chần chừ, Bạch Hàn phóng vọt về phía Phong Lam, để lại sau lưng cậu ta những luồn hàn khí lạnh đến thấu xương. Những thanh phong kiếm của Phong Lam cũng tức khắc được huy động như vũ bão, một cơn bão kiếm mang theo sát ý khủng khiếp.

Vừa huy động phong kiếm vừa lui về sau, Phong Lam hiện đang cố gắng tạo khoảng cách với Bạch Hàn. Tốt nhất là tránh cái tên đang cầm Vô Thượng Cổ thần khí kia càng xa càng tốt. Thế nhưng làm sao mà Bạch Hàn có thể để Phong Lam chạy thoát được.

Vô Hình kiếm hoa lên, gần như là vô hạn những lớp tường băng trắng tinh trong khoảnh khắc nhanh hơn cả một cái chớp mặt hiện lên, bao bọc lấy Phong Lam. Mỗi một bức tường đều mang theo vô tận hàn ý, những tia hàn khí ấy hệt như những lưỡi dao sắc bén hướng về phía Phong Lam không chút khoang nhượng.



Trước tình cảnh đó, tay Phong Lam vung lên, một cơn lốc vòi rồng khổng lồ kéo theo hàn ý vô tận và kiếm phong sắc bén tạo thành bức tường khí vĩ đại bảo vệ cậu ta.

Bạch Hàn nhếch mép, Vô Hình kiếm trong tay cậu ta lại vung lên lần nữa, chém mạnh về phía trước. Luồng sức mạnh cổ lão khủng bố lập tức được giải phóng ra như con thú hồng hoàng mới vừa tỉnh giất. Không một chút khoang nhượng, luồng sức mạnh kia lao về cơn lốc gió đang bảo vệ Phong Lam.

Xoẹt… âm thanh xé gió vang lên đinh tai, bén nhọn đến ghê người. Bức tường lốc của Phong Lam lập tức bị cắt ra, thế nhưng khoảng cách chỉ mới vừa khoảng một gang tay thì nó đã hóa thành băng hàn lạnh buốt. Một bức tượng băng điêu khắc thành cơn gió lốc được bao quanh bởi vô số bức tường băng khổng lồ đâm thẳng lên trời cao hiện lên, lấp lánh dưới ánh nắng gay gắt của Tây Đại Lục.

Bên trong bức tượng điêu khắc vĩ đại ấy, Phong Lam đã hoàn toàn bị băng giá phong bế. Tuy lớp khí bao quanh cậu ta vẫn tạo khoảng cách với lớp băng như một lớp bảo vệ cuối cùng, nhưng nếu như Phong Lam ở nơi đó đủ lâu, cậu ta chắc chắn không thể nào qua khỏi cửa tử được.

Đánh nhau với một kẻ đang nắm giữ Vô thượng cổ thần khí, sức mạnh của Phong Lam quả thật quá nhỏ bé. Nếu như người chống đỡ thanh kiếm khổng lồ kia không phải Phi mà là Bạch Hàn, mọi chuyện có vẻ dễ hơn nhiều.

Đúng vào khoảnh khắc bức tượng băng được hình thành, từ trên trời cao xanh thẳm, một bóng hình đẹp đẽ phát xạ ra những tia sáng màu ngọc bích chiếu rọi xuống mặt đất. Một tiếng hót lảnh lót vang lên khiến cho cả vùng đất thuộc Địa Ngục thành vốn dĩ đã khô cằn bỗng chốc trở nên xanh tốt. Ở tận trên cao, bóng hình một trong ba vị thần thú đứng đầu xuất hiện, dao động tâm hồn của mỗi người có mặt ở đây bỗng chốc trở nên an yên đến lạ.

Đưa đôi mắt rực rỡ và diễm lệ tuyệt luân của mình nhìn những con người đang chiến đấu dưới mặt đất, nó phẩy nhẹ cánh. Những cơn gió nóng rực của mặt trời bỗng chốc hóa thành làn gió mát lành thổi xuống mặt đất, xoa dịu đi tâm tính đang có phần nào nóng nảy của tất cả mọi người đang có mặt ở nơi này.

Ngước nhìn lên cao, sau khi cảm nhận những trận gió lành kia, tất cả bỗng trở nên không chút nào muốn chiến đấu tiếp. Hình như mọi chiến ý của bản thân đều tiêu tan đâu mất dạng. Thậm chí ngay cả Cuồng Nghiêm vốn là kẻ mang theo chiến ý dữ dội nhất cũng phải đứng ngơ ngác giây lát giữa trời đất.

Hai tên Quân Bá và Hồng Long cũng ngừng tay mà nhìn nhau cười miễn cưỡng. Quả thật không hiểu sao bọn họ lại có thể chiến đấu với nhau như vậy được, cứ như là có một cái gì đó thúc đẩy khiến cả hai không thể nào ngưng tay.

Trận chiến ở bên này đã ngưng lại, thế nhưng trận chiến của những con thần thú thì chưa. Bóng tối vẫn bao trùm lấy Hỏa Kỳ Lân và Cửu Tinh, còn Tử Dơi đang có biểu hiện bất lực cũng như đau đớn nhưng nó lại không thể nào giải phong bế Diệt Nhật nó vừa mới sử dụng, mà sức nóng của Tuyệt Diệt lại gần như vượt ngưỡng mà nó có thể chịu đựng. Thế nhưng, dưới sự ra lệnh của Hỏa Kỳ Lân, nó không dám phản kháng.

Giải thích một chút, Diệt Nhật là thứ sức mạnh mà Tử Dơi đắc ý nhất, chiêu thức này hấp thụ hoàn toàn ánh sáng, một khi kẻ địch bị bao trùm bởi Diệt Nhật thì bóng tối sẽ khiến kẻ đó trở nên mất tỉnh táo, đồng thời, bên trong không gian được tạo nên bởi Diệt Nhật sẽ có cảm giác thời gian chạy nhanh gấp trăm ngàn lần bên ngoài. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, một phút trong không gian đó dài bằng một ngày bên ngoài.

Còn đối với những kẻ bên ngoài trận chiến, thứ sức mạnh và con thần thú vừa mới xuất hiện dường như chẳng ảnh hưởng đến chúng. Nấp trên nóc một căn nhà gần như đổ nát, cô gái với chiếc lắc tay bạch kim đưa đôi mắt khó chịu nhìn về phía bức tượng băng. Lúc này cô ta gần như không thể nào liên lạc được với người bên trong đó nữa rồi. Thật sự quá tức giận, rất lâu rồi cô ta mới có một con rối có sức mạnh khủng bố đến vậy, ai mà ngờ được kẻ địch lại sở hữu Vô Thượng Cổ Thần khí chứ. Hay là… Trong đầu cô ta bỗng chốc lóe lên một ý tưởng vô cùng táo bạo. Không chút chần chừ, cô ta nhảy vội xuống đất rồi lao về phía chiến trường.

Cùng trong lúc đó, tên cầm cổ thư ngước lên nhìn con thần thú trên trời cao rồi nhoẻn miệng cười.

- Có lẽ đến lúc ta làm việc rồi.

Cuốn cổ thư trong tay hắn ta bất giác mở ra, không gian xung quanh hắn ta lập tức trở nên cô đọng, đặc quánh lại, một luồng sức mạnh không biết tên bất giác hiện lên bao trùm lấy hắn.

Một cái mũ trùm đầu, môt bộ áo choàng đen, hắn chậm rãi tiến bước về phía trước, không gian run lên dữ dội sau mỗi bước chân của hắn.

Từ trên cao, trong ánh nắng chói lòa của mặt trời gắt gỏng, thân hình diễm lệ của Ngọc Phụng Hoàng hiện ra đẹp đến mỹ lệ. Quả không hổ danh là loài thần thú đẹp nhất của thế giới này, Ngọc Phụng Hoàng như được tạo nên từ một khối ngọc bích hoàn hảo không chút tỳ vết. Đôi mắt phượng diễm lệ, đôi cánh thuần một sắc ngọc xanh biếc không thể không xuýt xoa, bộ lông óng ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời làm tôn thêm vẻ đẹp cao quý của nó. Bảy chiếc đuôi dài bảy màu xõa tung trong ánh dương diễm lệ, rực rỡ mà hài hòa đến lạ. Ngọc Phụng Hoàng hiện lên như một vị thần mà bất cứ ai cũng phải ngước nhìn vì vẻ đẹp của nó.

Liếc mắt quan sát trận chiến của những con thần thú, Ngọc Phụng Hoàng hót lên lảnh lót, sau đó nó vụt đôi cánh tuyệt đẹp của mình lao vào trận chiến. Những âm thanh của nó vang lên liên miên bất tận.

Bạch Hàn hạ xuống đất, đứng cạnh Hải Yến nheo mắt tự hỏi:

- Ai có thể triệu hồi được vị thần thú đứng thứ ba này cơ chứ?

Không ai trả lời cậu ta, thế nhưng lúc này Quân Bá đã hớt hải chạy đến gần cậu:

- Bạch Hàn, Phong Lam đang bị kẻ nắm giữ Nguyên Tinh điều khiển, đúng hơn hiện giờ cậu ta chỉ là một con rối, cậu nên giải phong băng giá…

Chưa nói hết câu, Bạch Hàn nheo mắt nhìn Quân Bá:

- Cậu nói là Phong Lam bị tẩy não?

- Ừ, lúc Bạch Sư vừa đi, chúng tớ đã chia ra khai chiến với đám quân Tử Vong thành, Phong Lam đã chiến đấu với một kẻ sử dụng thứ vũ khí được mệnh danh là Họa Binh, Nguyên Tinh…

Chưa nói dứt, âm thanh của chiếc lắc bạc bỗng chốc vang lên từ đâu đây, hầu như tất cả đều nghe thấy. Một giây ngơ ngác trôi qua, Quân Bá hét lớn:

- Mọi người bịt tai lại, mẹ nó, là nó…

Thứ âm thanh của món Họa Binh kia vang lên, tinh tinh tang tang, vang dội khắp cả không gian. Mà cũng trong lúc đó, không khí bỗng chốc trở nên đặc sệt đến khó thở. Từ trên bầu trời cao, một lưỡi kiếm gió khổng lồ y hệt như đòn tấn công khi nãy của Phong Lam xuất hiện, luồng uy áp dữ dội của nó tỏa ra, hòa cùng tiếng lắc không biết từ nơi nào vọng đến làm cho linh hồn những kẻ có mặt trở nên xao động dữ dội một lần nữa.

Một bước sa ngã, ngàn bước chẳng thể quay đầu, đôi mắt của tất cả mỗi người dần chuyển thành màu xám trắng, cử động của họ cũng đã trở nên cứng nhắc. Ngay cả boss siêu cấp như Vân Điệp cũng không thể thoát khỏi ma âm của thứ Họa Binh đáng nguyền rủa kia. Thế nhưng, đôi khi, may mắn cũng là một loại năng lực, trong số những người bị ma âm quấy nhiễu ấy, có một người không hề bị ảnh hưởng, có chăng chỉ là những cơn đau đầu nhẹ mà thôi. Dưới ánh mặt trời, chiếc khánh bạc trong tay người ấy lắc lư theo từng nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook