Quang Tinh Nguyệt - Tiểu Quỷ
Chương 70: Đường cùng
Linh Phong
26/11/2019
Âm thanh của hai món gần chạm ngưỡng thần binh vang lên đinh đinh đang
đang giữa đất trời đang cuồng loạn. Họa binh Nguyên Tinh trong tay cô
gái thuộc phe Tử Vong thành, thứ ma binh có khả năng tẩy não bất kỳ ai
vô tình nghe phải thứ âm thanh chết chóc. Bạch Linh Lung trong tay cô
gái không biết tên, khả năng vô hạn của nó đủ sức át chế Họa Binh. Hai
món vũ khí này vốn là một cặp, và cũng là thiên địch trời sinh của nhau.
Trong khoảng 8000 năm về trước, khi mà Binh Gia hệ đảo quốc còn nhỏ bé và chưa được nhiều người biết đến, nơi đó xuất hiện một vị đại sư rèn vũ khí gần đạt tới đỉnh cao như Sáng Thế Thần. Những món vũ khí của ông làm ra đều mang theo sức mạnh tuyệt luân, ban cho chủ nhân của chúng nguồn sức mạnh vô hạn. Vào lúc đó, Họa Binh Nguyên Tinh và Bạch Linh Lung ra đời.
Nguyên bản, hai món này do ông làm riêng cho hai chị em sinh đôi, những công chúa của vương triều Phát Ngạc. Nguyên Tinh có khả năng điều khiển tâm trí bất kỳ ai còn Bạch Linh Lung lại có thể tăng khả năng trí tuệ của người dùng lên đến vô hạn, thậm chí giao tiếp với vạn vật là điều hoàn toàn có thể. Ở những ngày huy hoàng đó, hai chị em với thần binh đã giúp cho vương triều vững chắc hơn rất nhiều.
Thế nhưng, vào mấy ngàn năm sau, khi vương triều Phát Ngạc bị Tử Vong thành hạ bệ tạo nên Địa Ngục thành như bây giờ, hai món thần binh cổ xưa cũng không biết vì sao mà biến mất không thấy giấu vết. Mãi cho đến mười mấy năm về trước, sự xuất hiện của hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên của gia tộc Diệt Thần thần bí có sức mạnh hệt như hai món thần binh kia làm người ta nghi ngờ, không biết liệu rằng gia tộc bí ẩn này có sở hữu hai món thần binh kia không. Mãi cho đến khi vị hoàng đế trẻ của Tử Vong thành đem quân đến sang bằng gia tộc này thì sự nghi ngờ cũng biến mất.
Thật không biết phải do duyên số hay không mà hiện giờ, cả hai món thần binh đều đã xuất hiện ở quê hương cũ, đồng thời còn có cả Hoàng Linh và Tuyết Liên đang ở đây nữa.
Tất cả mọi người đều chưa chạy thoát được tầm ảnh hưởng của hai món thần binh thì đã bị cuốn theo tiết tấu kỳ dị của chúng. Đinh đinh, đang đang, những âm thanh như thế cứ liên tục vang lên, đau đớn, xoa dịu, ám ảnh, cưỡng chế, hàng ngàn thứ cảm giác liên tục xoay vần trong đầu họ một cách mãnh liệt. Muốn thoát ra nhưng lại không thể, muốn phản kháng nhưng lại bất lực.
Ngay cả hai chị em nhà Hoàng Linh cũng bị cuốn theo tiết tấu kia. Tuy rằng có sức mạnh bản ngã trong người nhưng ảnh hưởng của thần binh quá mạnh, đầu óc họ trở nên quay cuồng, đôi mắt cũng nhòe đi hình ảnh của người yêu thương trước mắt.
Trong tình cảnh đó, từ trên trời xanh cao vời vợi, gió bỗng chốc cuốn lên, mãnh liệt dị thường. Một mũi kiếm khổng lồ hiện lên giữa trời đất, âm thanh khủng khiếp xé toang bầu trời sắc lạnh. Đây hoàn toàn là phiên bản nâng cao của đòn tấn công lúc nãy Phong Lam tung ra, cả áp lực, kích cỡ và tiếng sắc lạnh xé gió đều mạnh mẽ hơn đòn thế lúc trước vài phần.
Một đòn này mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, sức mạnh khủng khiếp của nó khiến cho đám thần thú cũng phải rống lên giận dữ. Nếu như đòn đánh này thuận lợi đánh xuống thì chắc không chỉ đơn giản là Địa Ngục thành bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới.
Trong tình thế cấp bách ấy, tiểu yêu Cửu Tinh nhờ vào Ngọc Phụng Hoàng mà bức phá ra khỏi đòn Diệt Nhật và Tuyệt Diệt của hai con thần thú. Nó ngước mặt lên trời phát ra tiếng gầm dữ tợn, ngay cả Bạch Sư cũng tỏ vẻ nhượng bộ vài phần. Sức mạnh của thú Thiên Giới một khi bị dồn vào đường cùng thì ngay cả Thất Thải Huyền Long nó cũng dám bật đấy.
Ngay sau tiếng gầm, thân thể Cửu Tinh biến lớn lên gần như là gấp đôi, những thớ cơ săn chắc nổi lên cuồn cuộn, đôi mắt phát quang màu vàng rực rỡ, nó dường như đã hóa thành một chiến thần với nguồn sức mạnh gần như vô song. Bật người trong không trung, tốc độ di chuyển của nó như hóa thành ánh sáng.
Tuy rằng có chút nhượng bộ, nhưng Bạch Sư hoàn toàn không phải là kẻ yếu. Nó biết rằng với hình thái này, Cửu Tinh sẽ nhanh chóng kiệt sức, mà đòn đánh kia đánh xuống thì phần lợi nhiều hơn phần hại. Vậy nên nó hóa thành tàn ảnh cản phía trước đường bay của Cửu Tinh.
Một khắc va chạm, hai thứ ánh sáng bùng lên một vụ nổ khủng bố, Ngọc Phụng Hoàng lập tức lao tới, những chiếc lông vũ vạn sắc từ chiếc đuôi nó phóng ra như những viên đạn bắn thẳng về phía Bạch Sư. Nó biết, Cửu Tinh chắc chắn sẽ né được.
Thế nhưng điều làm cho Ngọc Phụng Hoàng nổi giận chính là một lượng khá lớn lông đuôi của nó bị ngọn lửa Tuyệt Diệt của Hỏa Kỳ Lân phá hủy. Phần còn lại cũng bị Tử Dơi dùng âm ba làm cho chệch hướng bay.
Hét lên giận dữ, thế nhưng cũng gần như cùng lúc, từ dưới mặt cát vàng nóng rát, một con rắn khổng lồ lao lên ngoạm lấy chân Ngọc Phụng Hoàng, đồng thời Hỏa Kỳ Lân và Tử Dơi cũng lao về phía Ngọc Phụng Hoàng, lửa Tuyệt Diệt và Âm Ba nhất loạt đánh về phía kẻ địch.
Thế nhưng bọn chúng lại quên rằng, nơi đây vẫn còn một con thần thú khác, Băng Giác Lang gầm lên mạnh mẽ, lớp hàn khí dữ dội của nó lập tức bùng phát thành một màn sương bạc trắng cản bước tấn công của hai con thần thú. Đồng thời Ngọc Phụng Hoàng cũng nhờ vào khoảnh khắc đó mà đánh văng được con Bách Nhãn Xà đang đeo dưới chân nó.
Không chút chần chừ, những chiếc lông vũ trên cánh Ngọc Phụng Hoàng hóa thành hư ảnh tấn công ba con thần thú ngay lập tức. Thần thú đứng hạng thứ ba trên bảng xếp hạng không phải chỉ có hư danh.
Những chiếc lông vũ mang theo luồng sức mạnh vô tận như hồng hoang đánh thẳng vào người cả ba, máu tươi nhuốm hồng cả một khoảng trời rộng. Băng Giác Lang không chờ đợi, nó phóng người lao lên, ánh sáng xanh biếc từ chiếc sừng của nó phóng ra, đánh thẳng vào đôi cánh Tử Dơi. Gần như ngay lập tức, đôi cánh vốn là điểm yếu của Tử Dơi bị đông cứng, nó liền rơi thẳng xuống mặt cát vàng.
Rất nhanh, Ngọc Phụng Hoàng đã giương đôi cánh khổng lồ mỹ lệ của mình lên. Một luồng áp lực khủng bố lập tức bao trùm khắp cả thiên địa, thậm chí nếu so với thanh kiếm khổng lồ đang lao xuống kia thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
Vừa thoáng nhìn thấy đòn thế này của Ngọc Phụng Hoàng, Hỏa Kỳ Lân và Bách Nhãn Xà lập tức quay đầu bỏ chạy. Mà Bạch Sư đang chiến đấu với Cửu Tinh cũng tức giận mà lùi về xa.
Ngay khi thứ áp lực khủng bố kia hình thành, một lốc xoáy khổng lồ bao trùm lấy cả không gian như muốn hút lấy tất cả. Cửu Tinh chỉ ngoái lại nhìn Ngọc Phụng Hoàng, con thần thú mỹ lệ ấy khẽ gật đầu. Cửu Tinh lập tức đạp không phóng vọt về phía thanh kiếm gió khổng lồ trước những cặp mắt tức giận của Bạch Sư, Hỏa Kỳ Lân lẫn Bách Nhãn Xà.
Thế nhưng bọn chúng cũng không có thời gian để tức giận lâu, thứ sức mạnh khủng bố mà Ngọc Phụng Hoàng tạo ra hệt như hố đen vũ trụ điên cuồng cắn nuốt hết tất cả mọi thứ trong tầm ảnh hưởng của nó.
Bạch Sư giận dữ gầm lớn một tiếng, thân thể nó lập tức hóa thành ánh sáng lao thẳng vào hố đen kia. Phía sau nó là một thứ sức mạnh cổ lão dị thường cuốn theo vào hố đen. Một vụ va chạm khủng khiếp vang lên chấn động cả không gian, hai con thần thú lập tức tách ra làm hai. Trên thân bọn chúng đều xuất hiện những vết thương vô cùng khủng khiếp.
Cũng trong một sát na ấy, Cửu Tinh đã đến được trước mũi kiếm kia. Cánh tay phải của nó gồng lên, sức mạnh của mảng thiên địa ấy như bị nó hút vào cánh tay. Ngay sau đó, nó tung cú đấm long trời lỡ đất của mình về phía thanh kiếm.
Rắc, thanh kiếm giòn tan như thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh vụn trong không khí.
Hai luồng sức mạnh, một từ thanh kiếm gió kia phản trệ, một vì sức ép từ vụ va chạm của hai con thần thú. Tên cầm quyển sách cổ phun một ngụm máu lớn rồi ngã vật xuống đất.
Ngay sau vụ va chạm, âm thanh của Nguyên Tinh và Bạch Linh Lung cũng bị ảnh hưởng. Gần như lập tức, Cuồng Nghiêm lao tới ghì chặt lấy cô gái dùng Nguyên Tinh, mà Tôn Giang cũng chặn trước mặt cô gái vô danh sử dụng Bạch Linh Lung.
- Thả tao ra, Cuồng Nghiêm.
Cô gái kia điên cuồng gào thét trong tay Cuồng Nghiêm. Mà tên này thấy vậy thì lại càng ghì cô ta xuống hơn:
- Mã Yến, ngài đang đến.
Cô gái tên Mã Yến ấy vừa nghe vậy liền bình tĩnh trở lại. Mà chiếc vòng tay Nguyên Tinh cũng từ từ biến mất trong không khí.
Cô gái dùng Bạch Linh Lung vừa định khởi động sức mạnh một lần nữa, Tôn Giang đã giơ tay ra cản lại. Khẽ quay đầu, cậu cất tiếng:
- Dừng được rồi, mọi chuyện tiếp theo để chúng tôi ra tay.
Tôn Giang vừa dứt lời, hai bóng hình một đỏ một trắng bạc đã lao vụt từ hai bên cậu ta hướng về phía Cuồng Nghiêm.
- Chiến Long Đao, rạch giá không gian!
- Diệm lưu, phá toái!
Gần như cùng lúc, hai luồng sức mạnh đủ sức xé toang cả không gian của Hồng Long và Quân Bá phóng xuất ra, cuồn cuộn như những cơn sóng dữ ngoài khơi xa.
Đối diện với hai luồng sức mạnh ấy, Cuồng Nghiêm chỉ biết nghiến răng, sau đó hắn lập tức ôm xốc lấy người Mã Yến né sang một bên. Ngay tại nơi hắn vừa đứng, mặt đất đã bị hai luồng sức mạnh kia làm cho biến mất không còn chút dấu vết. Cứ như mảnh đất kia hoàn toàn chưa hề tồn tại vậy.
- Dạ Nguyệt, mau chữa trị cho nhóm của Phi. Cả thằng Phi và cô gái kia.
Bạch Hàn lên tiếng nhờ vả Dạ Nguyệt, còn bản thân cậu ta thì cũng tức khắc tham gia vào trận chiến. Thế trận lúc này đã đổi chiều, bên phe của tên Cuồng Nghiêm kia chỉ còn lại hai người, họ hoàn toàn có thể chế trụ được hai con hàng này.
Thế nhưng, đôi khi chuyện đời không hề giống như dự định. Ngay khi hàn khí trong người Bạch Hàn vừa lao tới, một lồng sáng đã lập tức bao trùm lấy Cuồng Nghiêm và cô gái Mã Yến kia. Đồng thời, nương theo lồng sáng ấy là từng kia khí tức khủng bố cổ lão tỏa ra dữ dội.
- Sức mạnh này… không lẽ…
Chậm rãi hiện ra giữa không khí, một tên âm dương quái khí cầm theo một cây trượng hiện ra chắn trước người Cuồng Nghiêm và Mã Yến.
- Phế vật!
Tên kia cất cất giọng quái dị của mình, hệt như từ dưới cửu u dưới địa ngục đang gào lên vậy.
- Tử Địa?
Hoàng Linh nheo mắt, thậm chí rằng cô còn không dám tin vào mắt mình. Tên này ở đây, chắc chắn Bách Dạ cũng phải ở đây. Hơn thế nữa, với khả năng của mình, cô đã nghe được mẩu đối thoại của tên Cuồng Nghiêm kia. Ngài… chẵng lẽ là hắn, hắn tự mình thân chinh?
Không chần chừ, Hoàng Linh gấp gáp nói với mọi người, đồng thời cố gắng kéo Phi lên muốn chạy trốn khỏi nơi đây:
- Mau rời khỏi đây, mau chóng chạy đi…
Ngay lúc cả nhóm Bạch Hàn vẫn còn đang ngơ ngác, một mảng thiên địa rộng lớn bỗng chốc nổi lên âm thanh của hàng vạn oan hồn đang gào khốc, mây đen cuồn cuộn cuốn đến che khuất đi vầng thái dương đang rực rỡ.
- Một kẻ mạnh đang tới.
Vân Điệp siết chặt nắm tay, đã lâu lắm rồi, cô chưa từng cảm nhận lại cảm giác hồi hộp như thế này.
Cũng trong lúc đó, tâm thần của cả nhóm đang nhảy vọt lên tới cổ họng. Cái thứ áp lực kinh khủng này y hệt như lúc đức vua của Thủy Tinh thành muốn thử họ vậy. Thế nhưng luồng uy áp kia mang theo sự uy nghiêm tuyệt đối, còn thứ sức mạnh đang đè nén họ hiện giờ lại mang theo mùi tử vong nồng đậm.
- Tất cả hãy hạ mình, kính chào vị vua của Tử Vong thành.
Tên âm dương quái khí kia huơ tay cất tiếng, chẳng hiểu sao cả bọn đồng loạt không tự chủ được mà nghiên người xuống, tỏ vẻ chào một cách kính cẩn tới khoảng trống trước mặt họ.
Từ trong không gian, một bóng người lặng lẽ bước ra. Một thân khôi giáp đen kịt, gương mặt trầm buồng mang theo nét tang thương của tuế nguyệt, hắn lặng lẽ xuất hiện. Vị vua của vương triều mạnh mẽ nhất thế giới này: Tử Thiên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, xung quanh hắn xuất hiện hàng ngàn bóng đen cũng đang nghiên mình kính cẩn. Những kẻ vừa mới xuất hiện không phải là thật ảnh mà chỉ là những bóng đen mờ mờ ảo ảo, thế nhưng mấy ngàn bóng đen như thế, tức khắc thiên địa nổi lên từng đợt âm phong, tử vong khí bốc lên nồng nặc.
- Mảng thiên địa này, ánh sáng của thiên không, đều do ta nắm giữ. Thuận thì sống, nghịch ta chết, các ngươi có thể chọn.
Tên kia còn chưa nói hết câu, Tôn Giang đã hừ mũi:
- Bệnh thần kinh.
Hồng Long đứng cạnh bên chớt quát lớn:
- Tôn Giang, sao lại nói người bệnh như thế.
Tất cả hàng ngàn linh hồn lập tức gầm lên rống giận.
- Rống rống cái máu.
- Quang Ảnh Tù Lung.
Tên kia chậm rãi mà uy nghiêm cất tiếng. Ngay lập tức cả bọn như bị trói chặt bởi những tia sáng yếu ớt bao quanh thân thể.
- Sức mạnh điều khiển ánh sáng? Power Vô Cực?
Vân Điệp ngạc nhiên cất tiếng, mà đồng thời, từ người cô và Hải Yến tỏa ra sát khí đỏ huyết như màu máu hòa lẫn với màn chắn đỏ tạo nên một lớp màn bảo vệ vững chắc cho cả nhóm, phá tan cái lồng ánh sáng đang trói buộc họ.
Thế nhưng Tử Địa chỉ liếc nhẹ một cái, cây trượng hắn đang cầm trong tay huơ lên nhẹ nhàng. Luồng sát khí dũng mãnh cùng với lớp bảo vệ gần như bất khả xâm phạm của Vân Điệp và Hải Yến đồng loạt bị thái cực đồ trước ngực hắn thu vào. Cả hai cũng gần như bị thoát lực ngay thời điểm đó, nếu không nhờ Bạch Hàn và Quân Bá đỡ lại chắc họ đã ngã xuống đất rồi.
Tôn Giang nheo mắt quan sát một màn đó, cậu ta lẩm bẩm:
- Đây… sức mạnh này…
Không để cậu ta đợi lâu, hắn cử động một cách thật chậm rãi, giương cây trượng trong tay mình chỉ về phía nhóm họ. Cơn lũ tử khí cuồn bạo lập tức cuốn tới, sức mạnh của nó lan tới đâu thì mặt đất lập tức chết tới đó. Chết ở đây chính là mặt cát vàng hoàn toàn biến thành một mảng đen kịt, trở thành tử vong chi địa không vật nào có thể sinh tồn.
Trước một đòn đó, Tôn Giang lập tức đứng ra chắn trước mặt họ. Trên đầu cậu ta, đóa Mạn đà la khổng lồ tinh khiết tỏa ra thứ ánh sáng lung linh vô hạn. Đồng thời những tia sức mạnh trắng tinh hóa thành những cánh tay nhỏ đánh tạt đi cơn lũ tử khí đang kéo đến.
Thế nhưng, sức mạnh của Tôn Giang hoàn toàn không phải là đối thủ của tên âm dương quái khí kia. Đóa Mạn đà la của cậu ta chẳng mấy chốc đã bị nhiễm phải tử vong khí của Tử Địa.
- Mẹ nó, giúp tớ.
- Tớ tới, Hồng Liệt Diệm, Phần Thiên Hỏa!!!
Một màn lửa khổng lồ đỏ rực rỡ như ánh chiều hiện ra từ tay Hồng Long, bao trùm lấy một mảng không gian rộng lớn. Màn lửa rực rỡ hừng hực tỏa ra thứ sức nóng kinh hoàng đối chọi gay gắt với màn tử khí đang lao tới kia. Dưới sự giúp đỡ từ đóa Mạn đà la của Tôn Giang, cơn lũ lửa khổng lồ của Hồng Long cũng mập mờ hiện lên hình ảnh một đóa sen đang bốc cháy hừng hực trong lửa đỏ.
- Chưa đủ, thêm nữa.
Hồng Long và Tôn Giang đồng loạt hét lên. Sức mạnh của tên âm dương quái khí kia quả là kinh hoàng, chỉ một cái chỉ tay nhẹ nhàng đã đủ để chèn ép cả Hồng Long và Tôn Giang dùng hết sức mạnh. Dưới tình thế cấp bách ấy, chỉ có thể điên cuồng ngăn cản, nếu không chắc chắn họ sẽ đại bại.
- Cực Hàn Khí, Băng Phong Vạn Lý!
Bạch Hàn hét lớn, hàn khí trong người cậu ta phóng ra như cơn lũ điên cuồng băng hóa vạn vật. Ngay khi hai thứ sức mạnh băng hỏa va chạm với nhau, hòa cùng với đóa hoa Mạn đà la của Tôn Giang, không gian mà cả ba luồng sức mạnh đang bao trùm lập tức rít lên từng đợt đinh tai.
- Không gian đoạn lưu!!!
Tôn Giang thét lớn, không gian lập tức ầm ầm chấn động. Dưới sức mạnh hợp lực của ba nguồn vĩ đại, không gian bắt đầu bị phá toái lần nữa.
Trước tình thế đó, thứ tử vong chi khí của tên Tử Địa kia giống như sắp bị đẩy lui. Thế nhưng trong mắt hắn hắn không hề có vẻ sợ hãi, hắn chỉ đứng đó, nhìn cả bọn với ánh mắt khinh thường.
Lần này Tử Địa kia không ra tay, nhưng tên đứng bên cạnh hắn, một tên giống như thư sinh đang cầm trên tay quyển sách cổ lại ứng chiến.
Quyển sách cổ trên tay hắn bỗng chốc phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, từng luồn, từng luồn sức mạnh cổ lão chỉ có thể cảm nhận không thể thấy xuất hiện từ quyển sách kia. Nó như một quái vật với vô số xúc tu cuốn tới, bao trùm lấy những nguồn sức mạnh khủng bố đang cố tạo ra vết nức không gian rồi tiêu hóa chúng. Trước một màn như thế, tất cả đều sững sờ không nói được tiếng nào.
Quẹt đi vết máu còn lưu trên miệng, tên thư sinh nhìn cả bọn bằng ánh mắt dữ tợn. Thế rồi, quyển sách của hắn lại mở ra lần nữa, và lần này thì hai sức mạnh băng hỏa lập tức điên cuồng phóng ra, ngấu nghiến tất cả những thứ trên đường đi của chúng.
- TRÁNH!!!
Bạch Hàn vừa thét lớn vừa nhảy sang một bên. Tất cả mọi người cũng đồng loạt nhảy tránh khỏi thứ sức mạnh khủng bố đang cuốn tới kia. Thế nhưng có một người không như thế. Phong Lam đứng đó, trước mặt cậu là luồng sức mạnh tưởng chừng không thể cản phá kia. Đôi mắt màu ngọc bích của cậu hằn lên tia dữ tợn.
- Phong Lam, tránh mau.
Tôn Giang hét lên, nhưng làm sao có thể kịp được. Lời chưa dứt thì luồng sức mạnh ấy đã cuốn tới trước mặt Phong Lam không chút khoan nhượng. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, Phong Lam vận sức mạnh của mình, sức mạnh của gió lập tức bùng phát thành cơn bão dữ tợn, nó quấn lấy luồng sức mạnh băng hỏa kia rồi nhấc bổng chúng lên trời xanh. Một tiếng nổ oành vang dữ dội, bầu trời như bị xẻ ra thành từng mảnh.
Trong khi tất cả vẫn đang trố mắt nhìn cảnh tượng vĩ đại vừa xảy ra thì sau lưng Phong Lam đã có một bóng người lao vút lên, lưỡi đao trong tay người ấy lóe lên sát khí của cuồng long.
- Trảm, Sát Long!!!
Phong Lam đứng đó nhìn theo bóng người vừa mới nhảy lên, đôi tay rung rẩy buông thõng xuống. Sau một đòn kia, hai cánh tay của cậu ta đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Long sát vốn là sát khí khi trảm long tôi luyện thành. Trong cánh cửa kia, Quân Bá đã giết không biết bao nhiêu con rồng, hạ sát không biết bao nhiêu sinh mạng của loài vật vốn đã từng đứng trên đỉnh kim tự tháp sinh vật một thời. Nhờ thế mà long sát từng chút, từng chút một bám vào người cậu, hóa thành thứ sát long chi khí khủng bố. Hòa cùng với thanh đao vốn làm từ răng của con thần long đứng đầu long tộc và sức mạnh bản ngã Long Đế của mình, một trảm sát long của cậu đủ để đơn thương độc mã mà phá toái không gian.
Ầm ầm vang dội cả không khí, dữ dội như hồng hoang, mãnh liệt như thần long, một trảm của Quân Bá cuốn tới làm cho Tử Địa lẫn Bách Dạ phải lui về sau mà tránh thoát.
Thế nhưng tên mặc giáp đen kia vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn đòn tấn công mạnh nhất, có lẽ cũng là cuối cùng của đám yếu đuối kia cuốn tới. Không một chút cảm xúc, thanh kiếm của hắn tự động phóng xuất khỏi lưng hắn, không cần hắn điều khiển, nó chém xuống một cách thật nhẹ nhàng.
Ngay khi nó dừng lại, không trung mà nó vừa cắt qua hiện ra một vết rách như mảnh vải vừa bị cắt bằng kiếm. Và từ bên trong, vô số oan hồn, oán linh, xương cốt lao ra rồi bám lấy luồng đao khí đang cường hoành kia mà… ăn nó. Đúng vậy, đúng thật là đám oán linh kia đang ăn một luồng sức mạnh của khả năng rạch giá không gian. Chẳng mấy chốc, luồng đao khí của Quân Bá đã bị bọn chúng ngấu nghiến sạch sẽ.
Âm khí bao trùm không gian, đám người Tử Vong thành chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn nhóm của Bạch Hàn.
Đâu đó, có âm thanh của một thanh đao rơi xuống đất.
Trong khoảng 8000 năm về trước, khi mà Binh Gia hệ đảo quốc còn nhỏ bé và chưa được nhiều người biết đến, nơi đó xuất hiện một vị đại sư rèn vũ khí gần đạt tới đỉnh cao như Sáng Thế Thần. Những món vũ khí của ông làm ra đều mang theo sức mạnh tuyệt luân, ban cho chủ nhân của chúng nguồn sức mạnh vô hạn. Vào lúc đó, Họa Binh Nguyên Tinh và Bạch Linh Lung ra đời.
Nguyên bản, hai món này do ông làm riêng cho hai chị em sinh đôi, những công chúa của vương triều Phát Ngạc. Nguyên Tinh có khả năng điều khiển tâm trí bất kỳ ai còn Bạch Linh Lung lại có thể tăng khả năng trí tuệ của người dùng lên đến vô hạn, thậm chí giao tiếp với vạn vật là điều hoàn toàn có thể. Ở những ngày huy hoàng đó, hai chị em với thần binh đã giúp cho vương triều vững chắc hơn rất nhiều.
Thế nhưng, vào mấy ngàn năm sau, khi vương triều Phát Ngạc bị Tử Vong thành hạ bệ tạo nên Địa Ngục thành như bây giờ, hai món thần binh cổ xưa cũng không biết vì sao mà biến mất không thấy giấu vết. Mãi cho đến mười mấy năm về trước, sự xuất hiện của hai chị em Hoàng Linh, Tuyết Liên của gia tộc Diệt Thần thần bí có sức mạnh hệt như hai món thần binh kia làm người ta nghi ngờ, không biết liệu rằng gia tộc bí ẩn này có sở hữu hai món thần binh kia không. Mãi cho đến khi vị hoàng đế trẻ của Tử Vong thành đem quân đến sang bằng gia tộc này thì sự nghi ngờ cũng biến mất.
Thật không biết phải do duyên số hay không mà hiện giờ, cả hai món thần binh đều đã xuất hiện ở quê hương cũ, đồng thời còn có cả Hoàng Linh và Tuyết Liên đang ở đây nữa.
Tất cả mọi người đều chưa chạy thoát được tầm ảnh hưởng của hai món thần binh thì đã bị cuốn theo tiết tấu kỳ dị của chúng. Đinh đinh, đang đang, những âm thanh như thế cứ liên tục vang lên, đau đớn, xoa dịu, ám ảnh, cưỡng chế, hàng ngàn thứ cảm giác liên tục xoay vần trong đầu họ một cách mãnh liệt. Muốn thoát ra nhưng lại không thể, muốn phản kháng nhưng lại bất lực.
Ngay cả hai chị em nhà Hoàng Linh cũng bị cuốn theo tiết tấu kia. Tuy rằng có sức mạnh bản ngã trong người nhưng ảnh hưởng của thần binh quá mạnh, đầu óc họ trở nên quay cuồng, đôi mắt cũng nhòe đi hình ảnh của người yêu thương trước mắt.
Trong tình cảnh đó, từ trên trời xanh cao vời vợi, gió bỗng chốc cuốn lên, mãnh liệt dị thường. Một mũi kiếm khổng lồ hiện lên giữa trời đất, âm thanh khủng khiếp xé toang bầu trời sắc lạnh. Đây hoàn toàn là phiên bản nâng cao của đòn tấn công lúc nãy Phong Lam tung ra, cả áp lực, kích cỡ và tiếng sắc lạnh xé gió đều mạnh mẽ hơn đòn thế lúc trước vài phần.
Một đòn này mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, sức mạnh khủng khiếp của nó khiến cho đám thần thú cũng phải rống lên giận dữ. Nếu như đòn đánh này thuận lợi đánh xuống thì chắc không chỉ đơn giản là Địa Ngục thành bị xóa sổ khỏi bản đồ thế giới.
Trong tình thế cấp bách ấy, tiểu yêu Cửu Tinh nhờ vào Ngọc Phụng Hoàng mà bức phá ra khỏi đòn Diệt Nhật và Tuyệt Diệt của hai con thần thú. Nó ngước mặt lên trời phát ra tiếng gầm dữ tợn, ngay cả Bạch Sư cũng tỏ vẻ nhượng bộ vài phần. Sức mạnh của thú Thiên Giới một khi bị dồn vào đường cùng thì ngay cả Thất Thải Huyền Long nó cũng dám bật đấy.
Ngay sau tiếng gầm, thân thể Cửu Tinh biến lớn lên gần như là gấp đôi, những thớ cơ săn chắc nổi lên cuồn cuộn, đôi mắt phát quang màu vàng rực rỡ, nó dường như đã hóa thành một chiến thần với nguồn sức mạnh gần như vô song. Bật người trong không trung, tốc độ di chuyển của nó như hóa thành ánh sáng.
Tuy rằng có chút nhượng bộ, nhưng Bạch Sư hoàn toàn không phải là kẻ yếu. Nó biết rằng với hình thái này, Cửu Tinh sẽ nhanh chóng kiệt sức, mà đòn đánh kia đánh xuống thì phần lợi nhiều hơn phần hại. Vậy nên nó hóa thành tàn ảnh cản phía trước đường bay của Cửu Tinh.
Một khắc va chạm, hai thứ ánh sáng bùng lên một vụ nổ khủng bố, Ngọc Phụng Hoàng lập tức lao tới, những chiếc lông vũ vạn sắc từ chiếc đuôi nó phóng ra như những viên đạn bắn thẳng về phía Bạch Sư. Nó biết, Cửu Tinh chắc chắn sẽ né được.
Thế nhưng điều làm cho Ngọc Phụng Hoàng nổi giận chính là một lượng khá lớn lông đuôi của nó bị ngọn lửa Tuyệt Diệt của Hỏa Kỳ Lân phá hủy. Phần còn lại cũng bị Tử Dơi dùng âm ba làm cho chệch hướng bay.
Hét lên giận dữ, thế nhưng cũng gần như cùng lúc, từ dưới mặt cát vàng nóng rát, một con rắn khổng lồ lao lên ngoạm lấy chân Ngọc Phụng Hoàng, đồng thời Hỏa Kỳ Lân và Tử Dơi cũng lao về phía Ngọc Phụng Hoàng, lửa Tuyệt Diệt và Âm Ba nhất loạt đánh về phía kẻ địch.
Thế nhưng bọn chúng lại quên rằng, nơi đây vẫn còn một con thần thú khác, Băng Giác Lang gầm lên mạnh mẽ, lớp hàn khí dữ dội của nó lập tức bùng phát thành một màn sương bạc trắng cản bước tấn công của hai con thần thú. Đồng thời Ngọc Phụng Hoàng cũng nhờ vào khoảnh khắc đó mà đánh văng được con Bách Nhãn Xà đang đeo dưới chân nó.
Không chút chần chừ, những chiếc lông vũ trên cánh Ngọc Phụng Hoàng hóa thành hư ảnh tấn công ba con thần thú ngay lập tức. Thần thú đứng hạng thứ ba trên bảng xếp hạng không phải chỉ có hư danh.
Những chiếc lông vũ mang theo luồng sức mạnh vô tận như hồng hoang đánh thẳng vào người cả ba, máu tươi nhuốm hồng cả một khoảng trời rộng. Băng Giác Lang không chờ đợi, nó phóng người lao lên, ánh sáng xanh biếc từ chiếc sừng của nó phóng ra, đánh thẳng vào đôi cánh Tử Dơi. Gần như ngay lập tức, đôi cánh vốn là điểm yếu của Tử Dơi bị đông cứng, nó liền rơi thẳng xuống mặt cát vàng.
Rất nhanh, Ngọc Phụng Hoàng đã giương đôi cánh khổng lồ mỹ lệ của mình lên. Một luồng áp lực khủng bố lập tức bao trùm khắp cả thiên địa, thậm chí nếu so với thanh kiếm khổng lồ đang lao xuống kia thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
Vừa thoáng nhìn thấy đòn thế này của Ngọc Phụng Hoàng, Hỏa Kỳ Lân và Bách Nhãn Xà lập tức quay đầu bỏ chạy. Mà Bạch Sư đang chiến đấu với Cửu Tinh cũng tức giận mà lùi về xa.
Ngay khi thứ áp lực khủng bố kia hình thành, một lốc xoáy khổng lồ bao trùm lấy cả không gian như muốn hút lấy tất cả. Cửu Tinh chỉ ngoái lại nhìn Ngọc Phụng Hoàng, con thần thú mỹ lệ ấy khẽ gật đầu. Cửu Tinh lập tức đạp không phóng vọt về phía thanh kiếm gió khổng lồ trước những cặp mắt tức giận của Bạch Sư, Hỏa Kỳ Lân lẫn Bách Nhãn Xà.
Thế nhưng bọn chúng cũng không có thời gian để tức giận lâu, thứ sức mạnh khủng bố mà Ngọc Phụng Hoàng tạo ra hệt như hố đen vũ trụ điên cuồng cắn nuốt hết tất cả mọi thứ trong tầm ảnh hưởng của nó.
Bạch Sư giận dữ gầm lớn một tiếng, thân thể nó lập tức hóa thành ánh sáng lao thẳng vào hố đen kia. Phía sau nó là một thứ sức mạnh cổ lão dị thường cuốn theo vào hố đen. Một vụ va chạm khủng khiếp vang lên chấn động cả không gian, hai con thần thú lập tức tách ra làm hai. Trên thân bọn chúng đều xuất hiện những vết thương vô cùng khủng khiếp.
Cũng trong một sát na ấy, Cửu Tinh đã đến được trước mũi kiếm kia. Cánh tay phải của nó gồng lên, sức mạnh của mảng thiên địa ấy như bị nó hút vào cánh tay. Ngay sau đó, nó tung cú đấm long trời lỡ đất của mình về phía thanh kiếm.
Rắc, thanh kiếm giòn tan như thủy tinh vỡ tan thành từng mảnh vụn trong không khí.
Hai luồng sức mạnh, một từ thanh kiếm gió kia phản trệ, một vì sức ép từ vụ va chạm của hai con thần thú. Tên cầm quyển sách cổ phun một ngụm máu lớn rồi ngã vật xuống đất.
Ngay sau vụ va chạm, âm thanh của Nguyên Tinh và Bạch Linh Lung cũng bị ảnh hưởng. Gần như lập tức, Cuồng Nghiêm lao tới ghì chặt lấy cô gái dùng Nguyên Tinh, mà Tôn Giang cũng chặn trước mặt cô gái vô danh sử dụng Bạch Linh Lung.
- Thả tao ra, Cuồng Nghiêm.
Cô gái kia điên cuồng gào thét trong tay Cuồng Nghiêm. Mà tên này thấy vậy thì lại càng ghì cô ta xuống hơn:
- Mã Yến, ngài đang đến.
Cô gái tên Mã Yến ấy vừa nghe vậy liền bình tĩnh trở lại. Mà chiếc vòng tay Nguyên Tinh cũng từ từ biến mất trong không khí.
Cô gái dùng Bạch Linh Lung vừa định khởi động sức mạnh một lần nữa, Tôn Giang đã giơ tay ra cản lại. Khẽ quay đầu, cậu cất tiếng:
- Dừng được rồi, mọi chuyện tiếp theo để chúng tôi ra tay.
Tôn Giang vừa dứt lời, hai bóng hình một đỏ một trắng bạc đã lao vụt từ hai bên cậu ta hướng về phía Cuồng Nghiêm.
- Chiến Long Đao, rạch giá không gian!
- Diệm lưu, phá toái!
Gần như cùng lúc, hai luồng sức mạnh đủ sức xé toang cả không gian của Hồng Long và Quân Bá phóng xuất ra, cuồn cuộn như những cơn sóng dữ ngoài khơi xa.
Đối diện với hai luồng sức mạnh ấy, Cuồng Nghiêm chỉ biết nghiến răng, sau đó hắn lập tức ôm xốc lấy người Mã Yến né sang một bên. Ngay tại nơi hắn vừa đứng, mặt đất đã bị hai luồng sức mạnh kia làm cho biến mất không còn chút dấu vết. Cứ như mảnh đất kia hoàn toàn chưa hề tồn tại vậy.
- Dạ Nguyệt, mau chữa trị cho nhóm của Phi. Cả thằng Phi và cô gái kia.
Bạch Hàn lên tiếng nhờ vả Dạ Nguyệt, còn bản thân cậu ta thì cũng tức khắc tham gia vào trận chiến. Thế trận lúc này đã đổi chiều, bên phe của tên Cuồng Nghiêm kia chỉ còn lại hai người, họ hoàn toàn có thể chế trụ được hai con hàng này.
Thế nhưng, đôi khi chuyện đời không hề giống như dự định. Ngay khi hàn khí trong người Bạch Hàn vừa lao tới, một lồng sáng đã lập tức bao trùm lấy Cuồng Nghiêm và cô gái Mã Yến kia. Đồng thời, nương theo lồng sáng ấy là từng kia khí tức khủng bố cổ lão tỏa ra dữ dội.
- Sức mạnh này… không lẽ…
Chậm rãi hiện ra giữa không khí, một tên âm dương quái khí cầm theo một cây trượng hiện ra chắn trước người Cuồng Nghiêm và Mã Yến.
- Phế vật!
Tên kia cất cất giọng quái dị của mình, hệt như từ dưới cửu u dưới địa ngục đang gào lên vậy.
- Tử Địa?
Hoàng Linh nheo mắt, thậm chí rằng cô còn không dám tin vào mắt mình. Tên này ở đây, chắc chắn Bách Dạ cũng phải ở đây. Hơn thế nữa, với khả năng của mình, cô đã nghe được mẩu đối thoại của tên Cuồng Nghiêm kia. Ngài… chẵng lẽ là hắn, hắn tự mình thân chinh?
Không chần chừ, Hoàng Linh gấp gáp nói với mọi người, đồng thời cố gắng kéo Phi lên muốn chạy trốn khỏi nơi đây:
- Mau rời khỏi đây, mau chóng chạy đi…
Ngay lúc cả nhóm Bạch Hàn vẫn còn đang ngơ ngác, một mảng thiên địa rộng lớn bỗng chốc nổi lên âm thanh của hàng vạn oan hồn đang gào khốc, mây đen cuồn cuộn cuốn đến che khuất đi vầng thái dương đang rực rỡ.
- Một kẻ mạnh đang tới.
Vân Điệp siết chặt nắm tay, đã lâu lắm rồi, cô chưa từng cảm nhận lại cảm giác hồi hộp như thế này.
Cũng trong lúc đó, tâm thần của cả nhóm đang nhảy vọt lên tới cổ họng. Cái thứ áp lực kinh khủng này y hệt như lúc đức vua của Thủy Tinh thành muốn thử họ vậy. Thế nhưng luồng uy áp kia mang theo sự uy nghiêm tuyệt đối, còn thứ sức mạnh đang đè nén họ hiện giờ lại mang theo mùi tử vong nồng đậm.
- Tất cả hãy hạ mình, kính chào vị vua của Tử Vong thành.
Tên âm dương quái khí kia huơ tay cất tiếng, chẳng hiểu sao cả bọn đồng loạt không tự chủ được mà nghiên người xuống, tỏ vẻ chào một cách kính cẩn tới khoảng trống trước mặt họ.
Từ trong không gian, một bóng người lặng lẽ bước ra. Một thân khôi giáp đen kịt, gương mặt trầm buồng mang theo nét tang thương của tuế nguyệt, hắn lặng lẽ xuất hiện. Vị vua của vương triều mạnh mẽ nhất thế giới này: Tử Thiên.
Chỉ trong một cái chớp mắt, xung quanh hắn xuất hiện hàng ngàn bóng đen cũng đang nghiên mình kính cẩn. Những kẻ vừa mới xuất hiện không phải là thật ảnh mà chỉ là những bóng đen mờ mờ ảo ảo, thế nhưng mấy ngàn bóng đen như thế, tức khắc thiên địa nổi lên từng đợt âm phong, tử vong khí bốc lên nồng nặc.
- Mảng thiên địa này, ánh sáng của thiên không, đều do ta nắm giữ. Thuận thì sống, nghịch ta chết, các ngươi có thể chọn.
Tên kia còn chưa nói hết câu, Tôn Giang đã hừ mũi:
- Bệnh thần kinh.
Hồng Long đứng cạnh bên chớt quát lớn:
- Tôn Giang, sao lại nói người bệnh như thế.
Tất cả hàng ngàn linh hồn lập tức gầm lên rống giận.
- Rống rống cái máu.
- Quang Ảnh Tù Lung.
Tên kia chậm rãi mà uy nghiêm cất tiếng. Ngay lập tức cả bọn như bị trói chặt bởi những tia sáng yếu ớt bao quanh thân thể.
- Sức mạnh điều khiển ánh sáng? Power Vô Cực?
Vân Điệp ngạc nhiên cất tiếng, mà đồng thời, từ người cô và Hải Yến tỏa ra sát khí đỏ huyết như màu máu hòa lẫn với màn chắn đỏ tạo nên một lớp màn bảo vệ vững chắc cho cả nhóm, phá tan cái lồng ánh sáng đang trói buộc họ.
Thế nhưng Tử Địa chỉ liếc nhẹ một cái, cây trượng hắn đang cầm trong tay huơ lên nhẹ nhàng. Luồng sát khí dũng mãnh cùng với lớp bảo vệ gần như bất khả xâm phạm của Vân Điệp và Hải Yến đồng loạt bị thái cực đồ trước ngực hắn thu vào. Cả hai cũng gần như bị thoát lực ngay thời điểm đó, nếu không nhờ Bạch Hàn và Quân Bá đỡ lại chắc họ đã ngã xuống đất rồi.
Tôn Giang nheo mắt quan sát một màn đó, cậu ta lẩm bẩm:
- Đây… sức mạnh này…
Không để cậu ta đợi lâu, hắn cử động một cách thật chậm rãi, giương cây trượng trong tay mình chỉ về phía nhóm họ. Cơn lũ tử khí cuồn bạo lập tức cuốn tới, sức mạnh của nó lan tới đâu thì mặt đất lập tức chết tới đó. Chết ở đây chính là mặt cát vàng hoàn toàn biến thành một mảng đen kịt, trở thành tử vong chi địa không vật nào có thể sinh tồn.
Trước một đòn đó, Tôn Giang lập tức đứng ra chắn trước mặt họ. Trên đầu cậu ta, đóa Mạn đà la khổng lồ tinh khiết tỏa ra thứ ánh sáng lung linh vô hạn. Đồng thời những tia sức mạnh trắng tinh hóa thành những cánh tay nhỏ đánh tạt đi cơn lũ tử khí đang kéo đến.
Thế nhưng, sức mạnh của Tôn Giang hoàn toàn không phải là đối thủ của tên âm dương quái khí kia. Đóa Mạn đà la của cậu ta chẳng mấy chốc đã bị nhiễm phải tử vong khí của Tử Địa.
- Mẹ nó, giúp tớ.
- Tớ tới, Hồng Liệt Diệm, Phần Thiên Hỏa!!!
Một màn lửa khổng lồ đỏ rực rỡ như ánh chiều hiện ra từ tay Hồng Long, bao trùm lấy một mảng không gian rộng lớn. Màn lửa rực rỡ hừng hực tỏa ra thứ sức nóng kinh hoàng đối chọi gay gắt với màn tử khí đang lao tới kia. Dưới sự giúp đỡ từ đóa Mạn đà la của Tôn Giang, cơn lũ lửa khổng lồ của Hồng Long cũng mập mờ hiện lên hình ảnh một đóa sen đang bốc cháy hừng hực trong lửa đỏ.
- Chưa đủ, thêm nữa.
Hồng Long và Tôn Giang đồng loạt hét lên. Sức mạnh của tên âm dương quái khí kia quả là kinh hoàng, chỉ một cái chỉ tay nhẹ nhàng đã đủ để chèn ép cả Hồng Long và Tôn Giang dùng hết sức mạnh. Dưới tình thế cấp bách ấy, chỉ có thể điên cuồng ngăn cản, nếu không chắc chắn họ sẽ đại bại.
- Cực Hàn Khí, Băng Phong Vạn Lý!
Bạch Hàn hét lớn, hàn khí trong người cậu ta phóng ra như cơn lũ điên cuồng băng hóa vạn vật. Ngay khi hai thứ sức mạnh băng hỏa va chạm với nhau, hòa cùng với đóa hoa Mạn đà la của Tôn Giang, không gian mà cả ba luồng sức mạnh đang bao trùm lập tức rít lên từng đợt đinh tai.
- Không gian đoạn lưu!!!
Tôn Giang thét lớn, không gian lập tức ầm ầm chấn động. Dưới sức mạnh hợp lực của ba nguồn vĩ đại, không gian bắt đầu bị phá toái lần nữa.
Trước tình thế đó, thứ tử vong chi khí của tên Tử Địa kia giống như sắp bị đẩy lui. Thế nhưng trong mắt hắn hắn không hề có vẻ sợ hãi, hắn chỉ đứng đó, nhìn cả bọn với ánh mắt khinh thường.
Lần này Tử Địa kia không ra tay, nhưng tên đứng bên cạnh hắn, một tên giống như thư sinh đang cầm trên tay quyển sách cổ lại ứng chiến.
Quyển sách cổ trên tay hắn bỗng chốc phủ lên một lớp ánh sáng màu vàng nhạt, từng luồn, từng luồn sức mạnh cổ lão chỉ có thể cảm nhận không thể thấy xuất hiện từ quyển sách kia. Nó như một quái vật với vô số xúc tu cuốn tới, bao trùm lấy những nguồn sức mạnh khủng bố đang cố tạo ra vết nức không gian rồi tiêu hóa chúng. Trước một màn như thế, tất cả đều sững sờ không nói được tiếng nào.
Quẹt đi vết máu còn lưu trên miệng, tên thư sinh nhìn cả bọn bằng ánh mắt dữ tợn. Thế rồi, quyển sách của hắn lại mở ra lần nữa, và lần này thì hai sức mạnh băng hỏa lập tức điên cuồng phóng ra, ngấu nghiến tất cả những thứ trên đường đi của chúng.
- TRÁNH!!!
Bạch Hàn vừa thét lớn vừa nhảy sang một bên. Tất cả mọi người cũng đồng loạt nhảy tránh khỏi thứ sức mạnh khủng bố đang cuốn tới kia. Thế nhưng có một người không như thế. Phong Lam đứng đó, trước mặt cậu là luồng sức mạnh tưởng chừng không thể cản phá kia. Đôi mắt màu ngọc bích của cậu hằn lên tia dữ tợn.
- Phong Lam, tránh mau.
Tôn Giang hét lên, nhưng làm sao có thể kịp được. Lời chưa dứt thì luồng sức mạnh ấy đã cuốn tới trước mặt Phong Lam không chút khoan nhượng. Thế nhưng trong khoảnh khắc ấy, Phong Lam vận sức mạnh của mình, sức mạnh của gió lập tức bùng phát thành cơn bão dữ tợn, nó quấn lấy luồng sức mạnh băng hỏa kia rồi nhấc bổng chúng lên trời xanh. Một tiếng nổ oành vang dữ dội, bầu trời như bị xẻ ra thành từng mảnh.
Trong khi tất cả vẫn đang trố mắt nhìn cảnh tượng vĩ đại vừa xảy ra thì sau lưng Phong Lam đã có một bóng người lao vút lên, lưỡi đao trong tay người ấy lóe lên sát khí của cuồng long.
- Trảm, Sát Long!!!
Phong Lam đứng đó nhìn theo bóng người vừa mới nhảy lên, đôi tay rung rẩy buông thõng xuống. Sau một đòn kia, hai cánh tay của cậu ta đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Long sát vốn là sát khí khi trảm long tôi luyện thành. Trong cánh cửa kia, Quân Bá đã giết không biết bao nhiêu con rồng, hạ sát không biết bao nhiêu sinh mạng của loài vật vốn đã từng đứng trên đỉnh kim tự tháp sinh vật một thời. Nhờ thế mà long sát từng chút, từng chút một bám vào người cậu, hóa thành thứ sát long chi khí khủng bố. Hòa cùng với thanh đao vốn làm từ răng của con thần long đứng đầu long tộc và sức mạnh bản ngã Long Đế của mình, một trảm sát long của cậu đủ để đơn thương độc mã mà phá toái không gian.
Ầm ầm vang dội cả không khí, dữ dội như hồng hoang, mãnh liệt như thần long, một trảm của Quân Bá cuốn tới làm cho Tử Địa lẫn Bách Dạ phải lui về sau mà tránh thoát.
Thế nhưng tên mặc giáp đen kia vẫn đứng đó, bình tĩnh nhìn đòn tấn công mạnh nhất, có lẽ cũng là cuối cùng của đám yếu đuối kia cuốn tới. Không một chút cảm xúc, thanh kiếm của hắn tự động phóng xuất khỏi lưng hắn, không cần hắn điều khiển, nó chém xuống một cách thật nhẹ nhàng.
Ngay khi nó dừng lại, không trung mà nó vừa cắt qua hiện ra một vết rách như mảnh vải vừa bị cắt bằng kiếm. Và từ bên trong, vô số oan hồn, oán linh, xương cốt lao ra rồi bám lấy luồng đao khí đang cường hoành kia mà… ăn nó. Đúng vậy, đúng thật là đám oán linh kia đang ăn một luồng sức mạnh của khả năng rạch giá không gian. Chẳng mấy chốc, luồng đao khí của Quân Bá đã bị bọn chúng ngấu nghiến sạch sẽ.
Âm khí bao trùm không gian, đám người Tử Vong thành chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn nhóm của Bạch Hàn.
Đâu đó, có âm thanh của một thanh đao rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.