Chương 8:
Chi Phấn Hồ Lô
04/09/2024
Editor: L’espoir
“Hưm…” Một nụ hôn ướt khiến cô không thở nổi, Chu Nhược Hành mở hai mắt ra, lập tức tỉnh táo lại.
Đây đây đây, lại là Nam Thiên Viễn.
Ánh trăng sáng đầy phòng đường nét của anh gần trong gang tấc, treo ở phía trên, dịu dàng nhìn cô. Mà giữa hai chân đây là cái gì vậy, Chu Nhược Hành đỏ mặt một trận, phản ứng lại.
Cô hiểu chứ, Chu Nhược Hành của 25 tuổi và Nam Thiên Viễn là vợ chồng, vợ chồng thân thiết là lẽ thường tình, nhưng mấu chốt chính là, hiện tại cơ thể trưởng thành này là một cô nhóc nguyên trinh Chu Nhược Hành của 17 tuổi. Cô sợ, dục vọng tình dục đối với cô mà nói quá xa lạ, mà đối tượng cầu quan hệ lại quá khiến người ta không thể tượng tưởng nổi.
Ngày đầu tiên đến trường cấp 3, tên của Nam Thiên Viễn và Chu Nhược Hành đặt cạnh kề nhau. Chỉ có điều, lúc nào cô cũng là người đứng sau anh.
Cô không quan tâm, hoặc là nói, quan tâm cũng vô dụng. Bởi vì Nam Thiên Viễn lấy tỷ số lớn kéo dài khoảng cách, dù cô có nhón chân, bật nhảy thế nào, cũng không thể chạm tới chiều cao của anh.
Huyền Phỉ Nhiên bội phục thái độ sống của Chu Nhược Hành nhất, rõ ràng có một cái đầu ngờ nghệch, lại tình nguyện làm một cô gái bình thường.
Điểm tối đa thì quá mệt mỏi, tỷ lệ chất lượng-giá cả lại quá thấp. Đối với cô mà nói, nếu như hoàn thành việc nằm trong phận sự thì có thể lấy được thành tích 90 điểm, cũng không cần thiết phải nỗ lực gấp đôi để bù đắp 10 điểm cuối cùng. Các câu hỏi trong đề thi, từ đầu đến cuối không bị trừ một điểm nào, cũng không cần thiết phải tập trung vào câu hỏi lớn cuối cùng. Có thời gian đó, chi bằng xuống tầng dưới để chơi bóng đá và giãn cơ.
Đuổi theo so sánh quá mệt mỏi, cô an tâm làm một lão nhị ngàn năm, năng lượng tiết kiệm được có thể dùng để đu idol. Các anh vừa đẹp trai vừa ấm áp, hát nhảy đều tốt, liếm màn hình mấy ảnh không thơm sao, vì sao phải thắp đèn nấu dầu đánh túi bụi với ề bài tập giải mãi không xong.
Cô cười nhạo Nam Thiên Viễn nhạt nhẽo, không biết hưởng thụ, Nam Thiên Viễn đáp trả là cô đần độn. Mắng cô thì được, còn mắng các anh trai còn lâu cô mới nhịn nhé, cô đuổi theo anh đánh, buộc anh phải xin lỗi với người trong giấy.
Nam Thiên Viễn thỉnh thoảng chơi bóng rổ, cô bị Huyền Phỉ Nhiên kéo đi vây xem, đứng giữa một đám nữ sinh thét chói tai, nhìn hắn khịt mũi coi thường, xời, chơi gà quá. Nam Thiên Viễn nói, ngày nào cũng đá bóng vậy, coi chừng đá thành chân vòng kiềng không gả đi được.
Cô chửi lại, không gả được cũng không cần quý ngài đây nhọc lòng.
Hai người như nước với lửa, sau cùng học khác lớp 11, người ở lớp văn người ở lớp lý.
Thật ra cũng không phải chỉ vì một người học lớp văn người học lớp lý. Chu Nhược Hành đầu sắt lựa chọn khoa học, tuy rằng thỉnh thoảng không thể lý giải được lý do tại sao hai quả cầu sắt nhỏ va chạm với nhau, nhưng so với những học thuyết mơ hồ và khó hiểu khác thì chẳng thà cô nằm sấp trên bàn vẽ sơ đồ điện, viết phương trình phản ứng.
Nam Thiên Viễn được tuyển vào lớp thực nghiệm. Ngoài bóng đá nữ, đặc điểm của Mai Trung là đào tạo mũi nhọn.
Lớp 11 lại một lần nữa phân luồng, dồn các học sinh xuất sắc lại một lớp để bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng Chu Nhược Hành cảm thấy đây là đẩy nhanh quá trình cạnh tranh vô nghĩa, dù sao cũng không liên quan đến mình, mệt chết họ đi.
Lão nhị ngàn năm ngồi lên ngôi vị số một của lớp, một người bình thường ngồi trên hàng chục người khiến cô không có cảm giác thành tựu. Lớp thực nghiệm ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng Nam Thiên Viễn lảng vảng trước mắt cô, khiến cô phiền lòng.
Nam Thiên Viễn luôn là một bộ dáng lạnh nhạt, Chu Nhược Hành, ai ghẹo gì cậu đâu.
Chu Nhược Hành cũng không hiểu lý do vì sao khi anh không chọc cô, cô thấy anh là phiền lòng.
Học lớp 12, trở về sau kỳ nghỉ hè, Chu Nhược Hành kinh ngạc phát hiện Nam Thiên Viễn đang ngồi ở bàn học phía sau, vùi đầu viết bài kiểm tra.
Một đôi tay trắng chống lên bàn, trên đầu là bóng đen. Nam Thiên Viễn âm thầm nhếch khóe môi, không ngẩng đầu, chỉ dừng đầu bút, nhìn bàn tay nhỏ bé trên một góc giấy cuộn, thịt mũm mĩm, mu bàn tay có vết lỏm nhỏ.
“Chu Nhược Hành, bà mập rồi.”
“Tui không có ăn cơm nhà ông đâu nha!” Chu Nhược Hành thở phì phò: “Sao ông lại ở đây?”
“Heyboy!” Mục Tuyển xoay bóng rổ, đặt mông ngồi trên bàn học của Nam Thiên Viễn: “Sao lại quay về từ lớp thực nghiệm vậy?” Mục Tuyển là bạn tốt của Nam Thiên Viễn, tính cách hai người khác nhau một trời một vực, nếu phải nói tới điểm chung duy nhất giữa họ chính là chơi bóng.
Mục Tuyển là nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân điển hình, là kiểu tồn tại mà các cô gái chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ mê mẩn. Đẹp trai tỏa nắng, mày rậm mắt to. Không giống Nam Thiên Viễn, không hay nói nhiều, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Không thích.” Nam Thiên Viễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói chuyện với Mục Tuyển, lại nhìn chằm chằm Chu Nhược Hành.
“Vậy thích ai trong bọn tui dạ?” Mục Tuyển cười đê tiện, nện trên vai cậu.
Ánh mắt Nam Thiên Viễn như nước lạnh, lặng yên không một tiếng động lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn màu lúa mạch kia. Cậu không nói tiếp, chỉ cất bài kiểm tra đi, Mục Tuyển dùng cùi chỏ đẩy cậu, đi đi, đi chơi bóng. Cậu đi theo sau Mục Tuyển, lướt qua bả vai với Chu Nhược Hành.
Mập lên, cũng đen hơn rồi. Chắc là kỳ nghỉ hè chạy nhảy lắm đây, lại không thèm chống nắng, trên trán xuất hiện những nốt mụn nhỏ màu đỏ, dấu hiệu của việc dị ứng tia cực tím. Anh lấy điện thoại ra, đặt một chai xịt chống nắng.
Chu Nhược Hành suy diễn nhiều lần trong lòng, tái thiết lại lật đổ, thật sự không nghĩ ra được vì sao đối thủ oan gia kia lại biến thành người yêu quấn quít lấy cô vào lúc này.
“Hưm…” Một nụ hôn ướt khiến cô không thở nổi, Chu Nhược Hành mở hai mắt ra, lập tức tỉnh táo lại.
Đây đây đây, lại là Nam Thiên Viễn.
Ánh trăng sáng đầy phòng đường nét của anh gần trong gang tấc, treo ở phía trên, dịu dàng nhìn cô. Mà giữa hai chân đây là cái gì vậy, Chu Nhược Hành đỏ mặt một trận, phản ứng lại.
Cô hiểu chứ, Chu Nhược Hành của 25 tuổi và Nam Thiên Viễn là vợ chồng, vợ chồng thân thiết là lẽ thường tình, nhưng mấu chốt chính là, hiện tại cơ thể trưởng thành này là một cô nhóc nguyên trinh Chu Nhược Hành của 17 tuổi. Cô sợ, dục vọng tình dục đối với cô mà nói quá xa lạ, mà đối tượng cầu quan hệ lại quá khiến người ta không thể tượng tưởng nổi.
Ngày đầu tiên đến trường cấp 3, tên của Nam Thiên Viễn và Chu Nhược Hành đặt cạnh kề nhau. Chỉ có điều, lúc nào cô cũng là người đứng sau anh.
Cô không quan tâm, hoặc là nói, quan tâm cũng vô dụng. Bởi vì Nam Thiên Viễn lấy tỷ số lớn kéo dài khoảng cách, dù cô có nhón chân, bật nhảy thế nào, cũng không thể chạm tới chiều cao của anh.
Huyền Phỉ Nhiên bội phục thái độ sống của Chu Nhược Hành nhất, rõ ràng có một cái đầu ngờ nghệch, lại tình nguyện làm một cô gái bình thường.
Điểm tối đa thì quá mệt mỏi, tỷ lệ chất lượng-giá cả lại quá thấp. Đối với cô mà nói, nếu như hoàn thành việc nằm trong phận sự thì có thể lấy được thành tích 90 điểm, cũng không cần thiết phải nỗ lực gấp đôi để bù đắp 10 điểm cuối cùng. Các câu hỏi trong đề thi, từ đầu đến cuối không bị trừ một điểm nào, cũng không cần thiết phải tập trung vào câu hỏi lớn cuối cùng. Có thời gian đó, chi bằng xuống tầng dưới để chơi bóng đá và giãn cơ.
Đuổi theo so sánh quá mệt mỏi, cô an tâm làm một lão nhị ngàn năm, năng lượng tiết kiệm được có thể dùng để đu idol. Các anh vừa đẹp trai vừa ấm áp, hát nhảy đều tốt, liếm màn hình mấy ảnh không thơm sao, vì sao phải thắp đèn nấu dầu đánh túi bụi với ề bài tập giải mãi không xong.
Cô cười nhạo Nam Thiên Viễn nhạt nhẽo, không biết hưởng thụ, Nam Thiên Viễn đáp trả là cô đần độn. Mắng cô thì được, còn mắng các anh trai còn lâu cô mới nhịn nhé, cô đuổi theo anh đánh, buộc anh phải xin lỗi với người trong giấy.
Nam Thiên Viễn thỉnh thoảng chơi bóng rổ, cô bị Huyền Phỉ Nhiên kéo đi vây xem, đứng giữa một đám nữ sinh thét chói tai, nhìn hắn khịt mũi coi thường, xời, chơi gà quá. Nam Thiên Viễn nói, ngày nào cũng đá bóng vậy, coi chừng đá thành chân vòng kiềng không gả đi được.
Cô chửi lại, không gả được cũng không cần quý ngài đây nhọc lòng.
Hai người như nước với lửa, sau cùng học khác lớp 11, người ở lớp văn người ở lớp lý.
Thật ra cũng không phải chỉ vì một người học lớp văn người học lớp lý. Chu Nhược Hành đầu sắt lựa chọn khoa học, tuy rằng thỉnh thoảng không thể lý giải được lý do tại sao hai quả cầu sắt nhỏ va chạm với nhau, nhưng so với những học thuyết mơ hồ và khó hiểu khác thì chẳng thà cô nằm sấp trên bàn vẽ sơ đồ điện, viết phương trình phản ứng.
Nam Thiên Viễn được tuyển vào lớp thực nghiệm. Ngoài bóng đá nữ, đặc điểm của Mai Trung là đào tạo mũi nhọn.
Lớp 11 lại một lần nữa phân luồng, dồn các học sinh xuất sắc lại một lớp để bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng Chu Nhược Hành cảm thấy đây là đẩy nhanh quá trình cạnh tranh vô nghĩa, dù sao cũng không liên quan đến mình, mệt chết họ đi.
Lão nhị ngàn năm ngồi lên ngôi vị số một của lớp, một người bình thường ngồi trên hàng chục người khiến cô không có cảm giác thành tựu. Lớp thực nghiệm ở ngay bên cạnh, thỉnh thoảng Nam Thiên Viễn lảng vảng trước mắt cô, khiến cô phiền lòng.
Nam Thiên Viễn luôn là một bộ dáng lạnh nhạt, Chu Nhược Hành, ai ghẹo gì cậu đâu.
Chu Nhược Hành cũng không hiểu lý do vì sao khi anh không chọc cô, cô thấy anh là phiền lòng.
Học lớp 12, trở về sau kỳ nghỉ hè, Chu Nhược Hành kinh ngạc phát hiện Nam Thiên Viễn đang ngồi ở bàn học phía sau, vùi đầu viết bài kiểm tra.
Một đôi tay trắng chống lên bàn, trên đầu là bóng đen. Nam Thiên Viễn âm thầm nhếch khóe môi, không ngẩng đầu, chỉ dừng đầu bút, nhìn bàn tay nhỏ bé trên một góc giấy cuộn, thịt mũm mĩm, mu bàn tay có vết lỏm nhỏ.
“Chu Nhược Hành, bà mập rồi.”
“Tui không có ăn cơm nhà ông đâu nha!” Chu Nhược Hành thở phì phò: “Sao ông lại ở đây?”
“Heyboy!” Mục Tuyển xoay bóng rổ, đặt mông ngồi trên bàn học của Nam Thiên Viễn: “Sao lại quay về từ lớp thực nghiệm vậy?” Mục Tuyển là bạn tốt của Nam Thiên Viễn, tính cách hai người khác nhau một trời một vực, nếu phải nói tới điểm chung duy nhất giữa họ chính là chơi bóng.
Mục Tuyển là nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân điển hình, là kiểu tồn tại mà các cô gái chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ mê mẩn. Đẹp trai tỏa nắng, mày rậm mắt to. Không giống Nam Thiên Viễn, không hay nói nhiều, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
“Không thích.” Nam Thiên Viễn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói chuyện với Mục Tuyển, lại nhìn chằm chằm Chu Nhược Hành.
“Vậy thích ai trong bọn tui dạ?” Mục Tuyển cười đê tiện, nện trên vai cậu.
Ánh mắt Nam Thiên Viễn như nước lạnh, lặng yên không một tiếng động lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn màu lúa mạch kia. Cậu không nói tiếp, chỉ cất bài kiểm tra đi, Mục Tuyển dùng cùi chỏ đẩy cậu, đi đi, đi chơi bóng. Cậu đi theo sau Mục Tuyển, lướt qua bả vai với Chu Nhược Hành.
Mập lên, cũng đen hơn rồi. Chắc là kỳ nghỉ hè chạy nhảy lắm đây, lại không thèm chống nắng, trên trán xuất hiện những nốt mụn nhỏ màu đỏ, dấu hiệu của việc dị ứng tia cực tím. Anh lấy điện thoại ra, đặt một chai xịt chống nắng.
Chu Nhược Hành suy diễn nhiều lần trong lòng, tái thiết lại lật đổ, thật sự không nghĩ ra được vì sao đối thủ oan gia kia lại biến thành người yêu quấn quít lấy cô vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.