Rung Động Lòng Em

Chương 38: Quên Bản Thân Không Thể Bơi(1)

Lê Tình Thiên

08/07/2022

Sáng sớm gió nhè nhẹ mang theo chút hơi lạnh, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng của hoa tường vi, mặt trời chiếu xuyên qua lá cây những tia nắng rực rỡ, là ánh nắng tươi sáng cho một ngày mới tốt lành.

"Thật sự không thể cho em đi cùng sao? Chị à, chị yêu? Em có thể giúp chị xách ba lô, đường xa buồn chán, em có thể nói chuyện cho chị đỡ buồn, chị à chị đồng ý cho em đi cùng nha."

Cố An Lan nghe Thời Thanh Ninh nói sẽ đi gặp mẹ nên từ tối hôm qua tới giờ vẫn luôn năn nỉ ỉ ôi, nịnh nọt lấy lòng nhưng vẫn chưa có được kết quả.

Đặc biệt khi liếc sang một người luôn bám lấy chị giống như loài chó, trở mặt nhanh như lật bánh tráng, bực bội cầm chặt ba lô của Thời Thanh Ninh, chỉ vào Phó Ngôn Thần không cam tâm nói: "Chị không dẫn em trai của chị đi gặp mẹ, tự nhiên mang một người ngoài theo, chị có ý gì đây?"

Thời Thanh Ninh căn bản là không thèm để ý tới Cố An Lan ở bên cạnh, vẫn luôn chú tâm xem thông tin đặt xe trên điện thoại, còn ba phút nữa là tài xế đến điểm đón. Thời Thanh Ninh giật lấy ba lô trong tay Cố An Lan, tức giận nói: "Đủ rồi nha, là mẹ kêu Phó Ngôn Thần đi cùng chị."

Vốn buổi tối ngày hôm đó cô đã trả lời chị y tá là tuần này cô không thể qua, nhưng ngày hôm sau mẹ lại gọi điện thoại cho cô, bảo cô cùng với Phó Ngôn Thần tới chỗ mẹ.

Cô còn có thể làm gì sao?

Lúc trước ba mẹ ly dị, ngay từ đầu mẹ cũng không có giấu Cố An Lan bệnh viện mình nằm, nhưng ba lại thường xuyên đi quấy rầy làm mẹ phiền chán. Sau đó đổi bệnh viện thì không nói cho Cố An Lan biết nữa, cả cô cũng phải giữ bí mật.

Cố An Lan giơ tay lên, thái độ có vẻ không nghiêm túc lắm: "Em thề, lần này em bảo đảm sẽ không nói cho ba biết."

Thời Thanh Ninh lắc đầu: "Em cứ ở nhà đợi đi, chuyện này không thể thương lượng được."

Phó Ngôn Thần mặc một chiếc áo len cổ tròn đơn giản, phối với một chiếc áo khoác đen, quần tây đen đơn giản, làm nổi bật đôi chân thon dài, để lộ mắt cá chân hình dạng tinh tế, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, bộ đồ đơn giản làm anh thêm phần trẻ trung hoạt bát. Trên vai mang ba lô, trên đầu đeo tai nghe nhạc màu trắng, trông rất thoải mái tự nhiên.

Anh vẫy tay với Cố An Lan, khóe mắt mang ý cười: "Hẹn gặp lại."

Dáng vẻ của anh như vậy là muốn ăn đòn, muốn ăn đòn mà, Cố An Lan nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ ý định. Bà chị trước nay chỉ nói một không nói hai, xem ra lần này không có cơ hội rồi: "Nói với mẹ là em nhớ mẹ."

Tận mắt nhìn hai người bọn họ lên xe, Cố An Lan đặt mông ngồi xuống ghế đá dài cạnh vườn hoa, ngửa đầu lên, ánh sáng thưa thớt chiếu lên mặt cậu, đẹp trai quá mức, Lục Phi Nhi vừa đến đã nhìn thấy cảnh này.

-



Sau ba tiếng đi đường, xe từ từ tiến vào một khu biệt thự cao cấp, ngoài sân của mỗi căn biệt thự đều trồng hoa tường vi ở chỗ hàng rào, hoa nở cực kỳ đẹp đẽ, dưới ánh nắng mặt trời, những giọt nước trên bông hoa đầy màu sắc. Hàng rào bao quanh cao hai mét, vừa mơ mộng, xinh đẹp lại vừa riêng tư.

Hai bên đường, cây xanh phủ kín râm mát, trong không khí tràn ngập một mùi tanh của biển.

"Nơi này rất gần biển, cho nên.. sẽ ngửi thấy mùi tanh nhè nhẹ của biển." Lúc xuống xe, Thời Thanh Ninh ngửi được mùi hương quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại nhìn Phó Ngôn Thần, thấy anh nhăn mày nên giải thích như vậy.

Nửa năm trước mẹ mới dọn tới đây, rời xa trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt và đông đúc. Tới gần biển, phong cảnh thật đẹp và dễ chịu.

Có người chuyên chăm sóc mẹ, cô cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới thăm mẹ.

Bởi vì mẹ cũng không muốn.. nhìn thấy gương mặt có nét giống ba này của cô.

Phó Ngôn Thần bị dị ứng hải sản, ngửi mùi tanh của biển cũng sẽ không được thoải mái trong người, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, lắc đầu với Thời Thanh Ninh: "Không có việc gì đâu."

Cô bấm chuông cửa, người ra mở cửa là một nữ y tá trẻ tuổi: "Thời tiểu thư, cô tới rồi. Phu nhân chờ hai người lâu rồi." Nhìn thấy Phó Ngôn Thần, ánh mắt cô y tá sáng ngời, hơi ngẩn ra hai giây rồi mới lùi lại, mời hai người vào.

Biệt thự được thiết kế theo phong cách sân vườn, phần lớn các bình hoa và đồ trang trí đều hướng tới không gian tươi mới và thanh lịch, giấy dán tường màu xanh nhạt và sofa màu vàng có hoa văn, tất cả đều tràn ngập hơi thở tự nhiên.

Đồ nội thất màu trắng theo phong cách Châu u kết hợp với thảm trải sàn hoa màu xanh lá cây trông rất thoải mái và dễ chịu.

Mẹ là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, tất cả nội thất trong nhà đều do bà tự tay thiết kế và trang trí, từ mọi ngóc ngách trong nhà đều có thể nhìn ra được tâm huyết của bà.

"Thanh Ninh và Tiểu Phó tới rồi à, mau tới đây ngồi nào." Thời Thanh Vân mặc một bộ sườn xám màu đỏ, khoác áo choàng màu trắng, năm nay hơn bốn mươi tuổi, trên người bà có phong thái ưu nhã, tựa như hoa tường vi nở rộ trong vườn, phong tư tao nhã, quý phái và thanh lịch.

Thời Thanh Ninh đi tới bên cạnh mẹ ngồi xuống, tiện tay lấy cái chăn trên ghế sofa đắp lên chân cho mẹ, không nề hà mà dặn mẹ: "Trời bắt đầu trở lạnh, mẹ phải chú ý giữ ấm, đừng để chân bị lạnh."

Sau khi đi vào biệt thự, trong không khí đã không còn mùi tanh của biển, Phó Ngôn Thần lúc này mới hết chau mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook