Chương 39: Quên Bản Thân Không Thể Bơi(2)
Lê Tình Thiên
08/07/2022
Ngay khi cậu nhìn rõ nét mặt của mẹ Thời Thanh Ninh, trong lòng hơi hốt hoảng, cậu từng thấy trong di vật của mẹ mình có một bức ảnh của bà. Có phải mẹ của thỏ con với mẹ cậu từng là bạn bè với nhau không?
"Cháu chào dì, cháu tới quấy rầy gây thêm phiền toái cho dì, đây là quà cháu biếu dì, hy vọng dì sẽ thích." Phó Ngôn Thần lấy trong ba lô ra một cái hộp có khắc hình hoa văn, nhìn qua có vẻ là đồ cổ.
Nghe Thời Thanh Ninh nói dì là nghệ sĩ dương cầm, anh cố ý chuẩn bị một phần quà.
Thời Thanh Vân nhìn Phó Ngôn Thần hồi lâu không rời mắt, tới lúc bị con gái chạm vào cánh tay mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Tiểu Phó khách sáo rồi, quà dì xin nhận, cảm ơn cháu." Sau đó kêu người rót nước và chuẩn bị một đĩa trái cây đem lên, lại tiếp tục nói: "Ở trong nhà dì không cần khách sáo, cháu ngồi đi."
Đã mấy năm nay cô hầu như không nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ bao giờ, Thời Thanh Ninh kéo tay mẹ, nhìn về phía Phó Ngôn Thần trong mắt có một chút nghi ngờ.
"Dì Thời với.. mẹ cháu có quen biết ạ?" Phó Ngôn Thần chưa bao giờ nhắc tới người mẹ đã qua đời của cậu trước mặt người ngoài.
Trên gương mặt an nhiên của Thời Thanh Vân lộ ra chút tiếc nuối, nhớ lại chuyện cũ, tưởng như những chuyện vui vẻ đó mới vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng sự thật đã sớm là cảnh còn người mất: "Có quen biết, dì và a Du là bạn tốt hồi cấp ba, hồi đó mẹ cháu kết hôn dì còn tới tham gia hôn lễ. Mấy hôm trước dì nghe ba dì nói, cháu ở Lâm Thành, còn ở tại nhà dì, nên muốn gặp cháu."
"Cháu giống mẹ cháu quá đi." Trong mắt Thời Thanh Vân dần dần hiện lên nước mắt, nhớ tới bạn cũ: "Từ sâu bên trong đã lộ ra sự cao quý và thanh lịch, làm cho người ta vừa nhìn thấy là không thể nào quên."
Hai tay để trên đầu gối nắm chặt lại, Phó Ngôn Thần ấm áp nhẹ giọng nói: "Hồng nhan đều bạc phận."
Trí thức, nho nhã, thục nữ xinh đẹp, đó là người mẹ trong trí nhớ của anh.
Ha ha, Thời Thanh Vân cười tự giễu, nhìn hai chân của chính mình, tâm trạng dao động: "Thật là xui xẻo, chị em chúng ta, số phận hai người cũng thật là chông gai."
"Mẹ."
Thời Thanh Ninh nắm chặt tay mẹ, cảm nhận được toàn thân mẹ run rẩy, đau lòng không thôi.
Mẹ vốn là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, một người phụ nữ kiêu ngạo cỡ nào, vậy mà hiện tại chỉ có thể ở trong một ngôi nhà xinh đẹp để ẩn nấp, trốn tránh.
Tâm trạng làm sao có thể tốt được?
"Mẹ muốn nghỉ ngơi, con dẫn Tiểu Phó đi dạo xung quanh đi, bên ngoài phong cảnh không tệ đâu." Thời Thanh Vân kêu người đưa xe lăn tới, nhìn Phó Ngôn Thần xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Phó nha, chân dì đi lại không tiện, đành để Ninh Ninh làm chủ nhà tiếp cháu."
Phó Ngôn Thần đứng dậy giúp Thời Thanh Ninh đỡ Thời Thanh Vân ngồi vào xe lăn: "Dì à, người mệt mỏi nên nghỉ ngơi nhiều vào, chuyện quá khứ không thể thay đổi được, điều quan trọng bây giờ là chúng ta hãy sống tốt cho hiện tại ạ."
-
Ánh nắng mặt trời dịu dàng, gió thổi từ ngoài biển mang đến một mùi tanh nhẹ cũng mang theo ấm áp.
Ngoài bờ biển, Thời Thanh Ninh để chân trần đạp lên lớp cát mềm mịn, sóng biển xô lên bờ cát từng đợt khiến cho những hạt cát cũng lạnh theo.
Phó Ngôn Thần bỏ tay trong túi quần, đứng phía sau Thời Thanh Ninh không xa, cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo ưu sầu, vài sợi tóc trên trán bay bay trong gió. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương màu cam chiếu vào bên mặt của cô gái nhỏ, ngũ quan hiện lên càng chi tiết, thật xinh đẹp lại không hề khoa trương.
"Thật không ngờ mẹ chúng ta lại là bạn bè, Phó Ngôn Thần, mấy năm nay cậu sống có tốt không?"
Thời Thanh Ninh không quay đầu lại, cầm đôi giày nhìn về phía hoàng hôn, đi vài bước ra hướng biển, mặc kệ nước biển lạnh lẽo cọ rửa đôi chân. Cô từng được tận mắt thấy ba mẹ yêu thương nhau như thế nào, đẹp đẽ ra sao, cũng chứng kiến tình cảm của họ tan vỡ, biến thành cả đời cũng không quay lại với nhau.
Một gia đình tốt đẹp như vậy mà bị tan vỡ, cô với em trai bị chia rẽ.
Tuy rằng cô đi theo mẹ, nhưng mấy năm nay cũng không ở cùng với mẹ.
Cô chỉ có một mình, thực sự rất cô đơn.
Nghe xong những lời này, Phó Ngôn Thần cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đến thở cũng khó khăn, đi tới bên cạnh Thời Thanh Ninh, giọng nói nhẹ nhàng: "Sau này sẽ tốt hơn."
Bởi vì, có tớ ở đây.
Mặt trời đã biến mất tại đường chân trời, màn đêm buông xuống.
Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần bắt đầu quay trở về, đột nhiên nghe một tiếng ùm, Thời Thanh Ninh giật mình, quay đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, bờ biển tối đen, chỉ có xa xa có ánh đèn đường chiếu tới.
"Sao vậy?" Phó Ngôn Thần nghi ngờ quay đầu lại hỏi.
Thời Thanh Ninh cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, bởi vì khu biệt thự này tương đối đặc biệt, đôi mày thanh tú nhăn lại, do dự nói: "Tớ nghe giống như có người rơi xuống nước, nhưng tối quá tớ không nhìn rõ được."
Đêm nay ánh trăng bị mây che phủ, không có ánh trăng thì nơi này tối đen như mực, đèn pin điện thoại không thể chiếu ra xa được.
Hai người tiếp tục đi được vài bước, lần này Thời Thanh Ninh quả thực nghe được có tiếng người kêu cứu, xoay người chạy ngược lại, không quên kêu Phó Ngôn Thần: "Cậu mau gọi điện thoại cấp cứu, tớ đi cứu người trước."
Ban đêm gió biển thổi trên mặt cũng vô cùng lạnh lẽo, chứ đừng nói bị ngâm trong nước biển. Thời Thanh Ninh chạy vội dọc theo bãi biển, dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng tìm người, quả nhiên thấy một người ở chỗ nước sâu.
"Đừng hốt hoảng, tôi xuống cứu ngay đây."
Thời Thanh Ninh do dự hai giây, di động không bị thấm nước, nhưng cô không biết di động ở dưới nước còn có thể tiếp tục chiếu sáng hay không. Cứu người quan trọng, bất chấp cái khác vậy, cô cởi giày ra rồi nhảy xuống nước, bơi ra chỗ nước sâu.
Phó Ngôn Thần đuổi tới nơi thì thấy cảnh này, con ngươi đen nhánh u ám thâm thúy nhìn không ra là cảm xúc gì, trong tim như bị dao cắt, thật là đau. Tùm, cậu nhảy theo xuống biển, nhưng cậu lại quên bản thân không thể bơi.
Tới bờ vực sinh tử, con người không còn lý trí, người phụ nữ trung niên vùng vẫy trong nước, bản năng sinh tồn phát huy, bất kể là bắt được cái gì, cũng liều chết ôm chặt không buông, dùng sức đè lấy đối phương mượn lực để đưa chính mình ngoi lên.
Thời Thanh Ninh bị người phụ nữ trung niên đạp một chân lên đầu, trước mắt tối sầm, choáng váng. Hơn nữa trước lúc nhảy xuống không có khởi động, chân phải bị chuột rút không thể dùng lực, trong phổi hết không khí, bị sặc uống vài ngụm nước, cơ thể bắt đầu chìm xuống.
Trong lúc đầu óc mơ màng, đôi môi bị người khác ngậm lấy..
"Cháu chào dì, cháu tới quấy rầy gây thêm phiền toái cho dì, đây là quà cháu biếu dì, hy vọng dì sẽ thích." Phó Ngôn Thần lấy trong ba lô ra một cái hộp có khắc hình hoa văn, nhìn qua có vẻ là đồ cổ.
Nghe Thời Thanh Ninh nói dì là nghệ sĩ dương cầm, anh cố ý chuẩn bị một phần quà.
Thời Thanh Vân nhìn Phó Ngôn Thần hồi lâu không rời mắt, tới lúc bị con gái chạm vào cánh tay mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Tiểu Phó khách sáo rồi, quà dì xin nhận, cảm ơn cháu." Sau đó kêu người rót nước và chuẩn bị một đĩa trái cây đem lên, lại tiếp tục nói: "Ở trong nhà dì không cần khách sáo, cháu ngồi đi."
Đã mấy năm nay cô hầu như không nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ bao giờ, Thời Thanh Ninh kéo tay mẹ, nhìn về phía Phó Ngôn Thần trong mắt có một chút nghi ngờ.
"Dì Thời với.. mẹ cháu có quen biết ạ?" Phó Ngôn Thần chưa bao giờ nhắc tới người mẹ đã qua đời của cậu trước mặt người ngoài.
Trên gương mặt an nhiên của Thời Thanh Vân lộ ra chút tiếc nuối, nhớ lại chuyện cũ, tưởng như những chuyện vui vẻ đó mới vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng sự thật đã sớm là cảnh còn người mất: "Có quen biết, dì và a Du là bạn tốt hồi cấp ba, hồi đó mẹ cháu kết hôn dì còn tới tham gia hôn lễ. Mấy hôm trước dì nghe ba dì nói, cháu ở Lâm Thành, còn ở tại nhà dì, nên muốn gặp cháu."
"Cháu giống mẹ cháu quá đi." Trong mắt Thời Thanh Vân dần dần hiện lên nước mắt, nhớ tới bạn cũ: "Từ sâu bên trong đã lộ ra sự cao quý và thanh lịch, làm cho người ta vừa nhìn thấy là không thể nào quên."
Hai tay để trên đầu gối nắm chặt lại, Phó Ngôn Thần ấm áp nhẹ giọng nói: "Hồng nhan đều bạc phận."
Trí thức, nho nhã, thục nữ xinh đẹp, đó là người mẹ trong trí nhớ của anh.
Ha ha, Thời Thanh Vân cười tự giễu, nhìn hai chân của chính mình, tâm trạng dao động: "Thật là xui xẻo, chị em chúng ta, số phận hai người cũng thật là chông gai."
"Mẹ."
Thời Thanh Ninh nắm chặt tay mẹ, cảm nhận được toàn thân mẹ run rẩy, đau lòng không thôi.
Mẹ vốn là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, một người phụ nữ kiêu ngạo cỡ nào, vậy mà hiện tại chỉ có thể ở trong một ngôi nhà xinh đẹp để ẩn nấp, trốn tránh.
Tâm trạng làm sao có thể tốt được?
"Mẹ muốn nghỉ ngơi, con dẫn Tiểu Phó đi dạo xung quanh đi, bên ngoài phong cảnh không tệ đâu." Thời Thanh Vân kêu người đưa xe lăn tới, nhìn Phó Ngôn Thần xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Phó nha, chân dì đi lại không tiện, đành để Ninh Ninh làm chủ nhà tiếp cháu."
Phó Ngôn Thần đứng dậy giúp Thời Thanh Ninh đỡ Thời Thanh Vân ngồi vào xe lăn: "Dì à, người mệt mỏi nên nghỉ ngơi nhiều vào, chuyện quá khứ không thể thay đổi được, điều quan trọng bây giờ là chúng ta hãy sống tốt cho hiện tại ạ."
-
Ánh nắng mặt trời dịu dàng, gió thổi từ ngoài biển mang đến một mùi tanh nhẹ cũng mang theo ấm áp.
Ngoài bờ biển, Thời Thanh Ninh để chân trần đạp lên lớp cát mềm mịn, sóng biển xô lên bờ cát từng đợt khiến cho những hạt cát cũng lạnh theo.
Phó Ngôn Thần bỏ tay trong túi quần, đứng phía sau Thời Thanh Ninh không xa, cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo ưu sầu, vài sợi tóc trên trán bay bay trong gió. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương màu cam chiếu vào bên mặt của cô gái nhỏ, ngũ quan hiện lên càng chi tiết, thật xinh đẹp lại không hề khoa trương.
"Thật không ngờ mẹ chúng ta lại là bạn bè, Phó Ngôn Thần, mấy năm nay cậu sống có tốt không?"
Thời Thanh Ninh không quay đầu lại, cầm đôi giày nhìn về phía hoàng hôn, đi vài bước ra hướng biển, mặc kệ nước biển lạnh lẽo cọ rửa đôi chân. Cô từng được tận mắt thấy ba mẹ yêu thương nhau như thế nào, đẹp đẽ ra sao, cũng chứng kiến tình cảm của họ tan vỡ, biến thành cả đời cũng không quay lại với nhau.
Một gia đình tốt đẹp như vậy mà bị tan vỡ, cô với em trai bị chia rẽ.
Tuy rằng cô đi theo mẹ, nhưng mấy năm nay cũng không ở cùng với mẹ.
Cô chỉ có một mình, thực sự rất cô đơn.
Nghe xong những lời này, Phó Ngôn Thần cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đến thở cũng khó khăn, đi tới bên cạnh Thời Thanh Ninh, giọng nói nhẹ nhàng: "Sau này sẽ tốt hơn."
Bởi vì, có tớ ở đây.
Mặt trời đã biến mất tại đường chân trời, màn đêm buông xuống.
Thời Thanh Ninh và Phó Ngôn Thần bắt đầu quay trở về, đột nhiên nghe một tiếng ùm, Thời Thanh Ninh giật mình, quay đầu nhìn chỗ phát ra âm thanh, bờ biển tối đen, chỉ có xa xa có ánh đèn đường chiếu tới.
"Sao vậy?" Phó Ngôn Thần nghi ngờ quay đầu lại hỏi.
Thời Thanh Ninh cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, bởi vì khu biệt thự này tương đối đặc biệt, đôi mày thanh tú nhăn lại, do dự nói: "Tớ nghe giống như có người rơi xuống nước, nhưng tối quá tớ không nhìn rõ được."
Đêm nay ánh trăng bị mây che phủ, không có ánh trăng thì nơi này tối đen như mực, đèn pin điện thoại không thể chiếu ra xa được.
Hai người tiếp tục đi được vài bước, lần này Thời Thanh Ninh quả thực nghe được có tiếng người kêu cứu, xoay người chạy ngược lại, không quên kêu Phó Ngôn Thần: "Cậu mau gọi điện thoại cấp cứu, tớ đi cứu người trước."
Ban đêm gió biển thổi trên mặt cũng vô cùng lạnh lẽo, chứ đừng nói bị ngâm trong nước biển. Thời Thanh Ninh chạy vội dọc theo bãi biển, dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng tìm người, quả nhiên thấy một người ở chỗ nước sâu.
"Đừng hốt hoảng, tôi xuống cứu ngay đây."
Thời Thanh Ninh do dự hai giây, di động không bị thấm nước, nhưng cô không biết di động ở dưới nước còn có thể tiếp tục chiếu sáng hay không. Cứu người quan trọng, bất chấp cái khác vậy, cô cởi giày ra rồi nhảy xuống nước, bơi ra chỗ nước sâu.
Phó Ngôn Thần đuổi tới nơi thì thấy cảnh này, con ngươi đen nhánh u ám thâm thúy nhìn không ra là cảm xúc gì, trong tim như bị dao cắt, thật là đau. Tùm, cậu nhảy theo xuống biển, nhưng cậu lại quên bản thân không thể bơi.
Tới bờ vực sinh tử, con người không còn lý trí, người phụ nữ trung niên vùng vẫy trong nước, bản năng sinh tồn phát huy, bất kể là bắt được cái gì, cũng liều chết ôm chặt không buông, dùng sức đè lấy đối phương mượn lực để đưa chính mình ngoi lên.
Thời Thanh Ninh bị người phụ nữ trung niên đạp một chân lên đầu, trước mắt tối sầm, choáng váng. Hơn nữa trước lúc nhảy xuống không có khởi động, chân phải bị chuột rút không thể dùng lực, trong phổi hết không khí, bị sặc uống vài ngụm nước, cơ thể bắt đầu chìm xuống.
Trong lúc đầu óc mơ màng, đôi môi bị người khác ngậm lấy..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.