Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 40: Bốn Trong Một
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Ánh mắt của Hướng Huyền thay đổi đột ngột, mặc dù hình ảnh của Giang Tinh Chước đã được dựng lên nhiều lần trong tâm trí ông ta, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có cảm giác thế giới đã bị va chạm mạnh. Và con người tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, tuyệt đối không thể hình dung bằng lời được cái cảm giác khó tả, không thể diễn tả được mà cô đem lại.
Không có thời điểm nào thuyết phục hơn khoảnh khắc cô xuất hiện!
Thuyết phục con người tin rằng thứ sức mạnh và sinh linh đó thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đến hơi thở cũng bất giác trở nên khẽ khàng.
Ngay cả Hướng Huyền còn thế này, nói gì đến Mạc Dao.
Cô ta lạnh toát cả người, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì, giống như một con thú nhỏ khiếp sợ khi bị kẻ săn mồi hàng đầu nhìn chằm chằm, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Và bởi Hướng Huyền đang mở cửa nên cảm giác này còn tràn cả một ít ra ngoài.
An Duệ đang trồng hoa trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu lên, vứt cái xẻng và lao tới.
“Này! Anh đang làm gì vậy ?” Thấy An Duệ đang lao về phía tòa nhà ký túc xá dành riêng cho gia đình Hướng Huyền, tay bắn tỉa đã hạ gục Chu Kim lúc trước đang ngậm điếu xì gà lập tức xông tới định ngăn cản. Đó không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào, huống hồ An Duệ còn không phải là người của Khu 6 bọn họ.
Các thành viên phụ trách an ninh của tòa nhà ký túc xá cũng ngăn cản ngay lập tức, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của An Duệ mình đồng da sắt được. Chẳng mấy chốc đã ngã xuống đất nhốn nháo, tay bắn tỉa ở phía sau dùng súng bắn nhưng cũng phí công vô ích. Chỉ có thể vừa mắng chửi vừa đuổi theo.
sếp của họ là một nhà khoa học què chân yếu đuối, sợ là An Duệ có thể giết ông ta chỉ bằng một cú đấm.
Càng đến gần, cảm giác ấy càng mãnh liệt, An Duệ bất giác bước thong thả lại, thở khẽ khàng, chậm rãi đi tới.
“An Duệ, đồ khốn kiếp…” Người đuổi theo phía sau cũng đột nhiên ngậm miệng, phanh gấp, tóc dựng đứng.
Ngay lập tức, hai tấm thẻ đó xuất hiện trong tâm trí họ, không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng đã hiểu, sinh vật mà mấy ngày qua Hướng Huyền muốn họ cầu nguyện đã xuất hiện… Trời ơi, không ngờ lại có thật.
Bỗng chốc có thêm vài người, nhưng sự im lặng quái dị đến nghẹt thở vẫn còn đó.
Giang Tinh Chước mỉm cười, dưới cái bóng của chiếc mũ, không biết là đang nói với ai: “Thẻ hạch tâm của người nào đó đã xuất hiện trong kho thẻ của ta, có rút thẻ không? Một bộ mười thẻ, mỗi bộ 35 tỷ. “
Hướng Huyền đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm lý của mình, ông ta nhìn đầu em gái trong bể rồi lại nhìn Giang Tinh Chước.
“Rút.”
“Tốt lắm.” Khóe miệng Giang Tinh Chước cong lên.
Cây gậy gỗ nhỏ xuất hiện trong tay như phép nhiệm màu, vẩy khẽ một cái, một vòng xoáy sương mù trắng xóa cuộn lên trong căn phòng màu hồng đậm chất thiếu nữ, sau đó mười tấm thẻ phát sáng bay ra từ tâm cơn lốc xoáy, đứng trước mặt Hướng Huyền.
Khung cảnh kỳ ảo, đẹp đến khó tin này khiến người xem không khỏi choáng ngợp. Lúc này, Mạc Dao rốt cuộc đã tỉnh táo lại, cũng cuối cùng càng thêm sợ hãi. Nhìn mười tấm thẻ bài, mồ hôi lạnh ứa ra.
Giang Tinh Chước: “Hãy lật thẻ của ngươi.”
Hướng Huyền hít một hơi thật sâu và đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên. Những người khác nhìn chằm chằm vào tấm thẻ một cách lo lắng và tò mò.
Tấm thẻ được lật lên, ánh sáng biến mất, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt.
“Thật không may, ngươi đã rút trúng một thẻ trống.”
Họ đã được Chu Kim và An Duệ cho biết luật chơi, làm gì có chuyện đánh bạc lại trúng mánh dễ dàng như vậy?
Hướng Huyền ngay lập tức giơ tay về phía tấm thẻ thứ hai.
Tấm thẻ được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt, lại là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ ba được lật lên, lại là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ tư được lật lên, vẫn là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... tấm thẻ thứ chín, tất cả đều là thẻ trống.
An Duệ: Không thành vấn đề! Trước đây, anh ta cũng đã từng như vậy, phía trước đen như châu Phi là bởi để dành tất cả may mắn về sau! Tấm thẻ cuối cùng được lật ra chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, không khéo lại là một tấm thẻ SSR.
Tấm thẻ cuối cùng đứng giữa không trung, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người, cơ hội cuối cùng luôn khiến người ta hồi hộp nhất.
Hướng Huyền liếc nhìn An Duệ, như thể cảm nhận được sự an ủi và khích lệ của anh ta, ông ta đưa tay chạm vào.
Tấm thẻ cuối cùng được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng và sáng long lanh, trên đó có những hoa văn và ký tự bí ẩn.
Cuối cùng!
Cơ thể Mạc Dao lảo đảo, sợ đến nỗi như thể sắp ngất đi.
Giang Tinh Chước nở nụ cười dịu dàng: “Chúc mừng, ngươi đã rút trúng một con dao bình thường.”
Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào lòng bàn tay của Hướng Huyền, và biến thành một con dao bình thường.
An Duệ: ...
Hướng Huyền:… Mạc Dao cảm thấy mình đã được hồi sinh, không phải viên thuốc hồi phục.
Còn Hướng Huyền, nhìn con dao tầm thường này thì khuôn mặt đông cứng lại. Nhưng ông ta đã giữ vững được tâm lý.
“Tôi muốn rút một bộ khác.” Ông ta nhớ là không chỉ được phép rút một bộ, chỉ cần có tiền, chỉ cần cô cho phép là có thể tiếp tục rút mãi.
Giang Tinh Chước vui vẻ đồng ý, sau khi trừ đi mức giá mà Hướng Huyền phải trả từ tài khoản của ông ta, mười tấm thẻ khác bay ra khỏi bộ thẻ và hạ cánh trước mặt Hướng Huyền.
Lần này, vận may của Hướng Huyền vẫn không được tốt lắm, ông ta liên tục rút ra những thẻ bài trống và con dao bình thường, thứ duy nhất khác biệt cũng chỉ là viên thuốc tích cốc có tác dụng không cần ăn trong một tháng.
Ông ta lại rút bộ thẻ thứ ba, số phận vẫn thế.
Lúc này, hai bên thái dương Hướng Huyền ngấm ngầm giật liên hồi. Tận mắt chứng kiến vận rủi của mình, tâm trạng con người ta sẽ không thể nào vui vẻ được, cho dù ông ta vẫn còn tiền, vẫn có thể tiếp tục rút.
“Trò chơi này không có tỷ lệ trúng thưởng cố định sao?”
Hướng Huyền không kìm được phải xác nhận lại. Xổ số phúc lợi luôn có số người và số tiền trúng thưởng cố định.
Bất kỳ trò chơi nào cũng có tỷ lệ trúng thưởng và tỷ lệ thắng cố định. Ông ta muốn biết liệu có những yếu tố nào khác có thể ảnh hưởng và kiểm soát tỷ lệ thắng của ông ta hay không.
Giọng nói nhẹ nhàng và bí ẩn đã ân cần trả lời những câu hỏi của ông ta: “Không có. Chỉ liên quan đến những điều trái tim ngươi khát khao thôi.”
“Nghĩa là sao?”
Không có thời điểm nào thuyết phục hơn khoảnh khắc cô xuất hiện!
Thuyết phục con người tin rằng thứ sức mạnh và sinh linh đó thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đến hơi thở cũng bất giác trở nên khẽ khàng.
Ngay cả Hướng Huyền còn thế này, nói gì đến Mạc Dao.
Cô ta lạnh toát cả người, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được gì, giống như một con thú nhỏ khiếp sợ khi bị kẻ săn mồi hàng đầu nhìn chằm chằm, không thể động đậy, không thể suy nghĩ.
Và bởi Hướng Huyền đang mở cửa nên cảm giác này còn tràn cả một ít ra ngoài.
An Duệ đang trồng hoa trong phòng khách đột nhiên ngẩng đầu lên, vứt cái xẻng và lao tới.
“Này! Anh đang làm gì vậy ?” Thấy An Duệ đang lao về phía tòa nhà ký túc xá dành riêng cho gia đình Hướng Huyền, tay bắn tỉa đã hạ gục Chu Kim lúc trước đang ngậm điếu xì gà lập tức xông tới định ngăn cản. Đó không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện ra vào, huống hồ An Duệ còn không phải là người của Khu 6 bọn họ.
Các thành viên phụ trách an ninh của tòa nhà ký túc xá cũng ngăn cản ngay lập tức, nhưng làm sao họ có thể là đối thủ của An Duệ mình đồng da sắt được. Chẳng mấy chốc đã ngã xuống đất nhốn nháo, tay bắn tỉa ở phía sau dùng súng bắn nhưng cũng phí công vô ích. Chỉ có thể vừa mắng chửi vừa đuổi theo.
sếp của họ là một nhà khoa học què chân yếu đuối, sợ là An Duệ có thể giết ông ta chỉ bằng một cú đấm.
Càng đến gần, cảm giác ấy càng mãnh liệt, An Duệ bất giác bước thong thả lại, thở khẽ khàng, chậm rãi đi tới.
“An Duệ, đồ khốn kiếp…” Người đuổi theo phía sau cũng đột nhiên ngậm miệng, phanh gấp, tóc dựng đứng.
Ngay lập tức, hai tấm thẻ đó xuất hiện trong tâm trí họ, không biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng đã hiểu, sinh vật mà mấy ngày qua Hướng Huyền muốn họ cầu nguyện đã xuất hiện… Trời ơi, không ngờ lại có thật.
Bỗng chốc có thêm vài người, nhưng sự im lặng quái dị đến nghẹt thở vẫn còn đó.
Giang Tinh Chước mỉm cười, dưới cái bóng của chiếc mũ, không biết là đang nói với ai: “Thẻ hạch tâm của người nào đó đã xuất hiện trong kho thẻ của ta, có rút thẻ không? Một bộ mười thẻ, mỗi bộ 35 tỷ. “
Hướng Huyền đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm lý của mình, ông ta nhìn đầu em gái trong bể rồi lại nhìn Giang Tinh Chước.
“Rút.”
“Tốt lắm.” Khóe miệng Giang Tinh Chước cong lên.
Cây gậy gỗ nhỏ xuất hiện trong tay như phép nhiệm màu, vẩy khẽ một cái, một vòng xoáy sương mù trắng xóa cuộn lên trong căn phòng màu hồng đậm chất thiếu nữ, sau đó mười tấm thẻ phát sáng bay ra từ tâm cơn lốc xoáy, đứng trước mặt Hướng Huyền.
Khung cảnh kỳ ảo, đẹp đến khó tin này khiến người xem không khỏi choáng ngợp. Lúc này, Mạc Dao rốt cuộc đã tỉnh táo lại, cũng cuối cùng càng thêm sợ hãi. Nhìn mười tấm thẻ bài, mồ hôi lạnh ứa ra.
Giang Tinh Chước: “Hãy lật thẻ của ngươi.”
Hướng Huyền hít một hơi thật sâu và đưa tay chạm vào tấm thẻ đầu tiên. Những người khác nhìn chằm chằm vào tấm thẻ một cách lo lắng và tò mò.
Tấm thẻ được lật lên, ánh sáng biến mất, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt.
“Thật không may, ngươi đã rút trúng một thẻ trống.”
Họ đã được Chu Kim và An Duệ cho biết luật chơi, làm gì có chuyện đánh bạc lại trúng mánh dễ dàng như vậy?
Hướng Huyền ngay lập tức giơ tay về phía tấm thẻ thứ hai.
Tấm thẻ được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng, trong suốt, lại là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ ba được lật lên, lại là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ tư được lật lên, vẫn là một tấm thẻ trống.
Tấm thẻ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... tấm thẻ thứ chín, tất cả đều là thẻ trống.
An Duệ: Không thành vấn đề! Trước đây, anh ta cũng đã từng như vậy, phía trước đen như châu Phi là bởi để dành tất cả may mắn về sau! Tấm thẻ cuối cùng được lật ra chắc chắn có thể xoay chuyển tình thế, không khéo lại là một tấm thẻ SSR.
Tấm thẻ cuối cùng đứng giữa không trung, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người, cơ hội cuối cùng luôn khiến người ta hồi hộp nhất.
Hướng Huyền liếc nhìn An Duệ, như thể cảm nhận được sự an ủi và khích lệ của anh ta, ông ta đưa tay chạm vào.
Tấm thẻ cuối cùng được lật lên, để lộ phần thân thẻ nhẵn bóng và sáng long lanh, trên đó có những hoa văn và ký tự bí ẩn.
Cuối cùng!
Cơ thể Mạc Dao lảo đảo, sợ đến nỗi như thể sắp ngất đi.
Giang Tinh Chước nở nụ cười dịu dàng: “Chúc mừng, ngươi đã rút trúng một con dao bình thường.”
Tấm thẻ biến thành ánh sáng, rơi vào lòng bàn tay của Hướng Huyền, và biến thành một con dao bình thường.
An Duệ: ...
Hướng Huyền:… Mạc Dao cảm thấy mình đã được hồi sinh, không phải viên thuốc hồi phục.
Còn Hướng Huyền, nhìn con dao tầm thường này thì khuôn mặt đông cứng lại. Nhưng ông ta đã giữ vững được tâm lý.
“Tôi muốn rút một bộ khác.” Ông ta nhớ là không chỉ được phép rút một bộ, chỉ cần có tiền, chỉ cần cô cho phép là có thể tiếp tục rút mãi.
Giang Tinh Chước vui vẻ đồng ý, sau khi trừ đi mức giá mà Hướng Huyền phải trả từ tài khoản của ông ta, mười tấm thẻ khác bay ra khỏi bộ thẻ và hạ cánh trước mặt Hướng Huyền.
Lần này, vận may của Hướng Huyền vẫn không được tốt lắm, ông ta liên tục rút ra những thẻ bài trống và con dao bình thường, thứ duy nhất khác biệt cũng chỉ là viên thuốc tích cốc có tác dụng không cần ăn trong một tháng.
Ông ta lại rút bộ thẻ thứ ba, số phận vẫn thế.
Lúc này, hai bên thái dương Hướng Huyền ngấm ngầm giật liên hồi. Tận mắt chứng kiến vận rủi của mình, tâm trạng con người ta sẽ không thể nào vui vẻ được, cho dù ông ta vẫn còn tiền, vẫn có thể tiếp tục rút.
“Trò chơi này không có tỷ lệ trúng thưởng cố định sao?”
Hướng Huyền không kìm được phải xác nhận lại. Xổ số phúc lợi luôn có số người và số tiền trúng thưởng cố định.
Bất kỳ trò chơi nào cũng có tỷ lệ trúng thưởng và tỷ lệ thắng cố định. Ông ta muốn biết liệu có những yếu tố nào khác có thể ảnh hưởng và kiểm soát tỷ lệ thắng của ông ta hay không.
Giọng nói nhẹ nhàng và bí ẩn đã ân cần trả lời những câu hỏi của ông ta: “Không có. Chỉ liên quan đến những điều trái tim ngươi khát khao thôi.”
“Nghĩa là sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.