Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 39: Ngày Thần Giáng Thế Cầu Nguyện?
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
“Tiểu Tuyết sắp khỏi hẳn chưa?” Văn Thanh đặt tách trà xuống và lên tiếng.
“Sắp rồi, chắc thêm một hai lần nữa thôi.” Mộ Dung Tuyết hớn hở đáp: “Nhờ chị cả đấy.”
“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh thương yêu xoa đầu em gái.
Cô ta không nhìn thấy vẻ áy náy thoáng qua trong mắt Văn Thanh khi chứng kiến cảnh này.
Từ chiếc ghế sô pha duy nhất trong căn buồng nhỏ, Giang Tinh Chước đứng dậy, chăm chú quan sát Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh một lúc, cuối cùng dừng lại ở Mộ Dung Tuyết, và rồi khóe môi cong lên mỉm cười hờ hững.
… Bên ngoài bức tường.
Đã mấy ngày trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm của Mạc Dao. Từ sự hồi hộp trong ngày đầu tiên, các thành viên của Khu 6 cũng dần dần bắt đầu hoài nghi.
Có quỷ thần thật chăng? Có khi nào tấm thẻ bài kia không phải tấm thẻ bài thần kỳ thật mà là ảo giác, thôi miên chăng? Nghĩ kĩ lại, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra loại ảo giác này, nhưng ông ta thực sự không có lí gì lại làm như vậy… Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước, tự mình chứng kiến trò chơi rút thẻ thần kỳ ấy, mọi người bắt đầu bán tín bán nghi, cảm xúc thì vẫn ổn, vô cùng bình tĩnh, vẫn ăn uống đánh quái thú như thường.
Mạc Dao thì khác. Tuy cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng vẫn có tật giật mình. Lần này đã cho cô ta một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu cái đầu của Hướng Cầm vẫn còn sống thì Hướng Huyền sẽ không bỏ cuộc.
Ngộ nhỡ một ngày nào đó Hướng Cầm sống lại thật, hoặc đột nhiên có thể truyền tin thì cô ta toi đời.
Nên ý nghĩ muốn Hướng Cầm chết cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mãi, đồng thời đã hạ quyết tâm, đợi ngày mai lúc Hướng Huyền đi khỏi Khu 6, đến các khu khác nói về chuyện thẻ bài, cô ta sẽ giải quyết cái đầu này. Cực kì đơn giản, rút hết những sợi dây kia ra, hoặc làm dung dịch dinh dưỡng bao quanh đầu ô nhiễm là có thể khiến cái đầu này chết.
“Đợi đến ngày mai…” Mạc Dao thì thầm với Hướng Cầm, nhìn sóng điện não của cô ấy dao động dữ dội trên màn hình, có một cảm giác khoái cảm kì lạ. Thật thê thảm, chỉ có thể chịu sự hành hạ nhưng không thốt ra được âm thanh nào.
“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói của Hướng Huyền đột ngột vang lên phía sau.
Mạc Dao tái mặt ngay tức thì, nhưng cô ta đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất nhiều năm, lập tức ngoái đầu lại bảo: “Anh Hướng, anh làm em giật mình. Em đã kể chuyện thẻ bài với Tiểu Cầm. Em nhìn này, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui lắm.”
Hướng Huyền nhìn điện não đồ dao động kia như thể đang giãy giụa muốn tâm sự với ông ta điều gì đó, nhưng rất khó phân biệt được những đường sóng não ấy dao động rốt cuộc là vì vui hay vì giận dữ.
“Em muốn nói gì với anh sao?” Hướng Huyền lại gần bể cá, rất muốn nắm lấy tay em gái, nhưng em gái chỉ còn lại một cái đầu.
Phí công đường sóng não kia dao động dữ dội nhưng vẫn không thể nào truyền đạt được thông tin ra ngoài.
Mạc Dao đứng sau lưng Hướng Huyền, nhếch miệng nở nụ cười.
Hướng Huyền thăm em gái một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, quay người định bỏ đi. Những lời cầu nguyện của ông ta không nhận về bất cứ hồi đáp nào, khát vọng muốn Hướng Cầm sống lại của ông ta, nếu có thể biến thành thực thể, có thể hủy diệt trời đất thì tại sao không trả lời ông ta? Hướng Huyền hiếm khi nào kích động mạnh thế này, ông ta cảm thấy không cam lòng.
Ông ta sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai, ông ta sẽ tiến hành kế hoạch B.
Hướng Huyền quay lưng lại với bể cá, thong thả lăn ra cửa lớn, không trông thấy đường sóng não trên màn hình càng dao động dữ dội hơn, như đang níu kéo, nhưng đang cầu cứu. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, cuối cùng lại như thể bỏ cuộc, dần ổn định trở lại.
Mạc Dao thực sự không nhịn được bật cười. Cô ta đã thắng, cô ta mới là người chiến thắng cuối cùng.
Đúng vào lúc này… Ngy khoảnh khắc xe lăn của Hướng Huyền ra khỏi cửa, trong không khí đã có gì đó thay đổi.
Mạc Dao nổi hết da gà, mặt cứng đờ.
Bánh xe lăn của Hướng Huyền khựng lại, sởn tóc gáy, một cảm giác khiếp đảm xuất hiện.
Rất hiếm khi có cảm giác này, ngoại trừ những chuyện liên quan đến em gái, cảm xúc của ông ta rất khó xao động.
Lần gần nhất cảm giác hãi hùng này xuất hiện là khi nhìn thấy em gái bị quái vật cắn mất một bên người.
Ông ta điều khiển xe lăn một cách cứng nhắc, chầm chậm quay đầu, nhìn thấy một người quấn áo choàng quanh thân, lặng lẽ đứng trong căn phòng vốn dĩ chỉ có ông ta và Mạc Dao này.
“Ta đã nghe thấy tiếng nói của khát khao, nhận được lời kêu gọi nên đến.| Giọng nói ấy cất lên dịu dàng và thần bí.
Đầu của Hướng Huyền bỗng chốc căng ra đến cực điểm, giọng nói của Chu Kim vang lên trong tâm trí và cảnh tượng trước mắt trùng khớp với nhau.
“Sắp rồi, chắc thêm một hai lần nữa thôi.” Mộ Dung Tuyết hớn hở đáp: “Nhờ chị cả đấy.”
“Đây là việc chị nên làm.” Mộ Dung Ảnh thương yêu xoa đầu em gái.
Cô ta không nhìn thấy vẻ áy náy thoáng qua trong mắt Văn Thanh khi chứng kiến cảnh này.
Từ chiếc ghế sô pha duy nhất trong căn buồng nhỏ, Giang Tinh Chước đứng dậy, chăm chú quan sát Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Ảnh một lúc, cuối cùng dừng lại ở Mộ Dung Tuyết, và rồi khóe môi cong lên mỉm cười hờ hững.
… Bên ngoài bức tường.
Đã mấy ngày trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm của Mạc Dao. Từ sự hồi hộp trong ngày đầu tiên, các thành viên của Khu 6 cũng dần dần bắt đầu hoài nghi.
Có quỷ thần thật chăng? Có khi nào tấm thẻ bài kia không phải tấm thẻ bài thần kỳ thật mà là ảo giác, thôi miên chăng? Nghĩ kĩ lại, Hướng Huyền cũng có thể tạo ra loại ảo giác này, nhưng ông ta thực sự không có lí gì lại làm như vậy… Không tận mắt nhìn thấy Giang Tinh Chước, tự mình chứng kiến trò chơi rút thẻ thần kỳ ấy, mọi người bắt đầu bán tín bán nghi, cảm xúc thì vẫn ổn, vô cùng bình tĩnh, vẫn ăn uống đánh quái thú như thường.
Mạc Dao thì khác. Tuy cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy cho cùng vẫn có tật giật mình. Lần này đã cho cô ta một hồi chuông cảnh tỉnh, nếu cái đầu của Hướng Cầm vẫn còn sống thì Hướng Huyền sẽ không bỏ cuộc.
Ngộ nhỡ một ngày nào đó Hướng Cầm sống lại thật, hoặc đột nhiên có thể truyền tin thì cô ta toi đời.
Nên ý nghĩ muốn Hướng Cầm chết cứ quanh quẩn trong đầu cô ta mãi, đồng thời đã hạ quyết tâm, đợi ngày mai lúc Hướng Huyền đi khỏi Khu 6, đến các khu khác nói về chuyện thẻ bài, cô ta sẽ giải quyết cái đầu này. Cực kì đơn giản, rút hết những sợi dây kia ra, hoặc làm dung dịch dinh dưỡng bao quanh đầu ô nhiễm là có thể khiến cái đầu này chết.
“Đợi đến ngày mai…” Mạc Dao thì thầm với Hướng Cầm, nhìn sóng điện não của cô ấy dao động dữ dội trên màn hình, có một cảm giác khoái cảm kì lạ. Thật thê thảm, chỉ có thể chịu sự hành hạ nhưng không thốt ra được âm thanh nào.
“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói của Hướng Huyền đột ngột vang lên phía sau.
Mạc Dao tái mặt ngay tức thì, nhưng cô ta đã rèn giũa kỹ năng diễn xuất nhiều năm, lập tức ngoái đầu lại bảo: “Anh Hướng, anh làm em giật mình. Em đã kể chuyện thẻ bài với Tiểu Cầm. Em nhìn này, chắc chắn Tiểu Cầm cũng vui lắm.”
Hướng Huyền nhìn điện não đồ dao động kia như thể đang giãy giụa muốn tâm sự với ông ta điều gì đó, nhưng rất khó phân biệt được những đường sóng não ấy dao động rốt cuộc là vì vui hay vì giận dữ.
“Em muốn nói gì với anh sao?” Hướng Huyền lại gần bể cá, rất muốn nắm lấy tay em gái, nhưng em gái chỉ còn lại một cái đầu.
Phí công đường sóng não kia dao động dữ dội nhưng vẫn không thể nào truyền đạt được thông tin ra ngoài.
Mạc Dao đứng sau lưng Hướng Huyền, nhếch miệng nở nụ cười.
Hướng Huyền thăm em gái một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, quay người định bỏ đi. Những lời cầu nguyện của ông ta không nhận về bất cứ hồi đáp nào, khát vọng muốn Hướng Cầm sống lại của ông ta, nếu có thể biến thành thực thể, có thể hủy diệt trời đất thì tại sao không trả lời ông ta? Hướng Huyền hiếm khi nào kích động mạnh thế này, ông ta cảm thấy không cam lòng.
Ông ta sẽ không bỏ cuộc. Ngày mai, ông ta sẽ tiến hành kế hoạch B.
Hướng Huyền quay lưng lại với bể cá, thong thả lăn ra cửa lớn, không trông thấy đường sóng não trên màn hình càng dao động dữ dội hơn, như đang níu kéo, nhưng đang cầu cứu. Nhưng tất cả chỉ là vô ích, cuối cùng lại như thể bỏ cuộc, dần ổn định trở lại.
Mạc Dao thực sự không nhịn được bật cười. Cô ta đã thắng, cô ta mới là người chiến thắng cuối cùng.
Đúng vào lúc này… Ngy khoảnh khắc xe lăn của Hướng Huyền ra khỏi cửa, trong không khí đã có gì đó thay đổi.
Mạc Dao nổi hết da gà, mặt cứng đờ.
Bánh xe lăn của Hướng Huyền khựng lại, sởn tóc gáy, một cảm giác khiếp đảm xuất hiện.
Rất hiếm khi có cảm giác này, ngoại trừ những chuyện liên quan đến em gái, cảm xúc của ông ta rất khó xao động.
Lần gần nhất cảm giác hãi hùng này xuất hiện là khi nhìn thấy em gái bị quái vật cắn mất một bên người.
Ông ta điều khiển xe lăn một cách cứng nhắc, chầm chậm quay đầu, nhìn thấy một người quấn áo choàng quanh thân, lặng lẽ đứng trong căn phòng vốn dĩ chỉ có ông ta và Mạc Dao này.
“Ta đã nghe thấy tiếng nói của khát khao, nhận được lời kêu gọi nên đến.| Giọng nói ấy cất lên dịu dàng và thần bí.
Đầu của Hướng Huyền bỗng chốc căng ra đến cực điểm, giọng nói của Chu Kim vang lên trong tâm trí và cảnh tượng trước mắt trùng khớp với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.