Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 36: Ngày Thần Giáng Thế Cầu Nguyện?
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Hướng Huyền ngẩn ra. Đối với người ở thế giới này, cầu nguyện là việc làm vô lý, nực cười biết mấy. Nếu thật sự có thần thì làm sao thế giới này lại biến thành dạng quỷ được? Vì không có thần nên cầu nguyện với ma quỷ, và ma quỷ đáp lại ư?
Có một cảm giác phi lý đến khó tin, nhưng đó lại là sự thật.
“Có phiền nếu tôi kiểm tra sức khỏe cho anh không?”
“Được.”
Nếu nói An Duệ là mảnh lương tâm cuối cùng sót lại của vùng đất bị bỏ hoang thì Hướng Huyền chính là đấng cứu thế cuối cùng của vùng đất ấy. Vì số người được Hướng Huyền cứu sống còn nhiều hơn cả số người từng chịu ơn của An Duệ. Tuy người này cũng rất đáng sợ nhưng chí ít ông ta quang minh lỗi lạc, tuyệt nhiên không phải phường tiểu nhân bỉ ổi.
Vậy nên An Duyệt không hề lo lắng ông ta sẽ đột nhiên giở trò bỉ ổi gì với mình.
Và đúng là Hướng Huyền cũng không giở mánh khóe gì.
Đích thân ông ta kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận sức khỏe của anh ta giống như bất cứ người bình thường nào khác, không có gì khác lạ. Thế nhưng khi Hướng Huyền phi một con dao về phía An Duệ, cơ thể anh ta lập tức hóa sắt.
Không có bất cứ cơ sở khoa học nào. Hoàn toàn phi logic.
Nhưng có lẽ chính sức mạnh phi logic, khó tin này mới có thể khiến ảo giác phi logic khó tin trở thành sự thật. Đây chẳng phải là “kỳ tích” hay sao?
“Là viên thuốc hồi phục cấp SSR, đúng không?” Hướng Huyền lẩm bẩm một mình. Trái tim nằm trong lồng ngực đột ngột tăng tốc. Ông ta luôn tin vào con dao phẫu thuật của mình hơn bất cứ ai và đã quen kiểm soát số phận bằng đôi bàn tay mình. Nhưng việc người bình thường không làm được thì nhiều vô số kể, chẳng hạn như ý nghĩa thật sự trong chuyện em gái đã chết được hồi sinh.
An Duệ đứng dậy, nhìn Hướng Huyền đang thất thần, cũng từng nghe kể láng máng về chuyện của Hướng Huyền và em gái ông ta: “Cầu nguyện đi! Nếu không cất lên tiếng nói khát khao mãnh liệt mà chỉ trông chờ kỳ tích lặng lẽ xuất hiện với mình thì đời nào có chuyện?”
Hướng Huyền công nhận An Duệ nói câu này là đúng. Để cho em gái được hồi sinh, ông ta có thể hy sinh hết thảy, chỉ cầu xin ma quỷ thôi mà, hiển nhiên cũng có thể làm được. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, ông ta không chỉ cầu nguyện một mình, mà còn kêu gọi người khác cầu nguyện cùng.
Vì lí do này nên An Duệ ở lại, muốn xem thử liệu Hướng Huyền có làm được hay không.
Các thành viên thuộc Khu 6 nếu không uống rượu, hút thuốc, rèn luyện sức khỏe trong trụ sở nghiên cứu thì sẽ ra ngoài săn bắt quái thú, tìm nguyên liệu nghiên cứu mà sếp cần. Bất thình lình bị sếp gọi về, ai nấy đều ngơ ngác tập trung ở đại sảnh tầng một của trụ sở nghiên cứu. Cần thông báo mệnh lệnh quan trọng gì chăng?
Mạc Dao cũng có mặt. Cô ta tương đối nổi bật giữa đám đông. Khu 6 gồm toàn những tinh anh, bất kể nam hay nữ, người nào người nấy đều vai u thịt bắp, da ngăm ngăm, mặt vênh tận trời. Chỉ có Mạc Dao là trắng trẻo nõn nà, chải chuốt tinh tế, quần là áo lượt, dẫu sao cũng là công chúa của Khu 6, chẳng bao giờ cần phải ra bên ngoài mạo hiểm, chịu khổ.
Dù Hướng Huyền có đưa ra quyết định trọng đại đến mấy đi chăng nữa, cũng hầu như chẳng can hệ gì đến Mạc Dao. Cô ta chỉ việc ở phía sau hưởng trái ngọt là được.
Vậy nên vẻ mặt cô ta cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ thấy tò mò chứ không thấy căng thẳng.
Hướng Huyền ngồi trên xe lăn, được đẩy ra phía trước, quay mặt ra phía mọi người. Ông ta giơ cao hai tấm thẻ bài trong tay.
“Quý vị, mấy ngày trước đã xảy ra một việc, báo cho mọi người biết, trên thế giới này có một vài sự tồn tại đặc biệt.” Hướng huyền giao thẻ phi hành cho y tá nữ gợi cảm phía sau.
Tay cô y tá khẽ cử động, sau lưng mọc ra một đôi cánh, cô ta vỗ cánh, bay lên không trung.
“Trời ơi? Gì thế này?”
“Có, có cánh?”
Các tinh anh rơi sạch điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Cô y tá trở lại mặt đất, trả thẻ bài cho Hướng Huyền, rồi lại nhận lấy tấm thẻ tàng hình.
Một chiếc áo choàng đen thình lình xuất hiện trên tay cô y tá, mở ra vẩy nhẹ, choàng lên người, cô y tá đã biến mất.
Cuối cùng thì lần này họ cũng đã có phản ứng. Hình như đây không phải là nghiên cứu gen di truyền của Hướng Huyền mà là một sức mạnh kỳ diệu nào đó. Và thế là tất thảy đều câm nín, chỉ biết sững sờ nhìn Hướng Huyền.
“Chỉ cần khát vọng nội tâm đủ mãnh liệt, cất lời cầu nguyện với ma quỷ là sẽ có thể triệu hồi được Ngài, tiến hành giao dịch với Ngài, có được loại thẻ bài này với cái giá phải trả chỉ là 35 tỷ.”
Chuyện này nghe thực sự vô lý, nhưng đây là điều mà Hướng Huyền nói, ông ta tuyệt đối không phải kiểu người thích đùa cợt.
Tất nhiên, chỉ có Hướng Huyền có thể thốt ra được câu “giá phải trả chỉ là 35 tỷ”. Con số 35 tỷ là một khoản tiền khổng lồ với đa số người. Nên Hướng Huyền nói: “Tôi tuyên bố, chỉ cần có người triệu hồi được Ngài, tôi sẽ chi trả tiền giao dịch. Tôi chỉ cần viên thuốc hồi phục, bất cứ cấp độ nào cũng được.”
Việc chẳng khác nào ngồi mát ăn bát vàng thế này, ai lại không bằng lòng cơ chứ?
Có một cảm giác phi lý đến khó tin, nhưng đó lại là sự thật.
“Có phiền nếu tôi kiểm tra sức khỏe cho anh không?”
“Được.”
Nếu nói An Duệ là mảnh lương tâm cuối cùng sót lại của vùng đất bị bỏ hoang thì Hướng Huyền chính là đấng cứu thế cuối cùng của vùng đất ấy. Vì số người được Hướng Huyền cứu sống còn nhiều hơn cả số người từng chịu ơn của An Duệ. Tuy người này cũng rất đáng sợ nhưng chí ít ông ta quang minh lỗi lạc, tuyệt nhiên không phải phường tiểu nhân bỉ ổi.
Vậy nên An Duyệt không hề lo lắng ông ta sẽ đột nhiên giở trò bỉ ổi gì với mình.
Và đúng là Hướng Huyền cũng không giở mánh khóe gì.
Đích thân ông ta kiểm tra sức khỏe cho An Duệ, xác nhận sức khỏe của anh ta giống như bất cứ người bình thường nào khác, không có gì khác lạ. Thế nhưng khi Hướng Huyền phi một con dao về phía An Duệ, cơ thể anh ta lập tức hóa sắt.
Không có bất cứ cơ sở khoa học nào. Hoàn toàn phi logic.
Nhưng có lẽ chính sức mạnh phi logic, khó tin này mới có thể khiến ảo giác phi logic khó tin trở thành sự thật. Đây chẳng phải là “kỳ tích” hay sao?
“Là viên thuốc hồi phục cấp SSR, đúng không?” Hướng Huyền lẩm bẩm một mình. Trái tim nằm trong lồng ngực đột ngột tăng tốc. Ông ta luôn tin vào con dao phẫu thuật của mình hơn bất cứ ai và đã quen kiểm soát số phận bằng đôi bàn tay mình. Nhưng việc người bình thường không làm được thì nhiều vô số kể, chẳng hạn như ý nghĩa thật sự trong chuyện em gái đã chết được hồi sinh.
An Duệ đứng dậy, nhìn Hướng Huyền đang thất thần, cũng từng nghe kể láng máng về chuyện của Hướng Huyền và em gái ông ta: “Cầu nguyện đi! Nếu không cất lên tiếng nói khát khao mãnh liệt mà chỉ trông chờ kỳ tích lặng lẽ xuất hiện với mình thì đời nào có chuyện?”
Hướng Huyền công nhận An Duệ nói câu này là đúng. Để cho em gái được hồi sinh, ông ta có thể hy sinh hết thảy, chỉ cầu xin ma quỷ thôi mà, hiển nhiên cũng có thể làm được. Để tăng khả năng triệu hồi Giang Tinh Chước, ông ta không chỉ cầu nguyện một mình, mà còn kêu gọi người khác cầu nguyện cùng.
Vì lí do này nên An Duệ ở lại, muốn xem thử liệu Hướng Huyền có làm được hay không.
Các thành viên thuộc Khu 6 nếu không uống rượu, hút thuốc, rèn luyện sức khỏe trong trụ sở nghiên cứu thì sẽ ra ngoài săn bắt quái thú, tìm nguyên liệu nghiên cứu mà sếp cần. Bất thình lình bị sếp gọi về, ai nấy đều ngơ ngác tập trung ở đại sảnh tầng một của trụ sở nghiên cứu. Cần thông báo mệnh lệnh quan trọng gì chăng?
Mạc Dao cũng có mặt. Cô ta tương đối nổi bật giữa đám đông. Khu 6 gồm toàn những tinh anh, bất kể nam hay nữ, người nào người nấy đều vai u thịt bắp, da ngăm ngăm, mặt vênh tận trời. Chỉ có Mạc Dao là trắng trẻo nõn nà, chải chuốt tinh tế, quần là áo lượt, dẫu sao cũng là công chúa của Khu 6, chẳng bao giờ cần phải ra bên ngoài mạo hiểm, chịu khổ.
Dù Hướng Huyền có đưa ra quyết định trọng đại đến mấy đi chăng nữa, cũng hầu như chẳng can hệ gì đến Mạc Dao. Cô ta chỉ việc ở phía sau hưởng trái ngọt là được.
Vậy nên vẻ mặt cô ta cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ thấy tò mò chứ không thấy căng thẳng.
Hướng Huyền ngồi trên xe lăn, được đẩy ra phía trước, quay mặt ra phía mọi người. Ông ta giơ cao hai tấm thẻ bài trong tay.
“Quý vị, mấy ngày trước đã xảy ra một việc, báo cho mọi người biết, trên thế giới này có một vài sự tồn tại đặc biệt.” Hướng huyền giao thẻ phi hành cho y tá nữ gợi cảm phía sau.
Tay cô y tá khẽ cử động, sau lưng mọc ra một đôi cánh, cô ta vỗ cánh, bay lên không trung.
“Trời ơi? Gì thế này?”
“Có, có cánh?”
Các tinh anh rơi sạch điếu thuốc đang ngậm trong miệng.
Cô y tá trở lại mặt đất, trả thẻ bài cho Hướng Huyền, rồi lại nhận lấy tấm thẻ tàng hình.
Một chiếc áo choàng đen thình lình xuất hiện trên tay cô y tá, mở ra vẩy nhẹ, choàng lên người, cô y tá đã biến mất.
Cuối cùng thì lần này họ cũng đã có phản ứng. Hình như đây không phải là nghiên cứu gen di truyền của Hướng Huyền mà là một sức mạnh kỳ diệu nào đó. Và thế là tất thảy đều câm nín, chỉ biết sững sờ nhìn Hướng Huyền.
“Chỉ cần khát vọng nội tâm đủ mãnh liệt, cất lời cầu nguyện với ma quỷ là sẽ có thể triệu hồi được Ngài, tiến hành giao dịch với Ngài, có được loại thẻ bài này với cái giá phải trả chỉ là 35 tỷ.”
Chuyện này nghe thực sự vô lý, nhưng đây là điều mà Hướng Huyền nói, ông ta tuyệt đối không phải kiểu người thích đùa cợt.
Tất nhiên, chỉ có Hướng Huyền có thể thốt ra được câu “giá phải trả chỉ là 35 tỷ”. Con số 35 tỷ là một khoản tiền khổng lồ với đa số người. Nên Hướng Huyền nói: “Tôi tuyên bố, chỉ cần có người triệu hồi được Ngài, tôi sẽ chi trả tiền giao dịch. Tôi chỉ cần viên thuốc hồi phục, bất cứ cấp độ nào cũng được.”
Việc chẳng khác nào ngồi mát ăn bát vàng thế này, ai lại không bằng lòng cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.