Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ
Chương 37: Ngày Thần Giáng Thế Cầu Nguyện?
Giang Sơn Thương Lan
10/09/2022
Hướng Huyền tuyên bố xong, người của Khu 6 xôn xao bàn tán, vừa không dám tin vừa buộc phải tin chuyện này, xét cho cùng, hai tấm thẻ đó là bằng chứng. Trên thế gian này, thật sự có quỷ thần sao? Nhưng nếu không phải là thần thì làm thế nào sức người có thể chế tạo ra được loại thẻ bài kia?
Sau cơn sốc, trong lòng Mạc Dao dâng lên một nỗi bất an, cô ta vội vàng chạy ngay đến bên cạnh Hướng Huyền, “Anh Hướng, viên thuốc hồi phục kia có tác dụng gì? Có thể cứu được Tiểu Cầm, phải không?”
“Đúng vậy.” Hướng Huyền ngẫm nghĩ. Nếu một tuần tới, không ai trong đám người của Khu 6 có thể triệu hồi Giang Tinh Chước, ông ta sẽ kể chuyện thẻ bài với người của những Khu khác. Ông ta không tin là không một ai có thể gọi được ra. Còn lí do tại sao chưa công bố với người của những Khu khác ngay lúc này, hiển nhiên là vì làm vậy sẽ lập tức khiến sự việc mất kiểm soát, để cho người khác khống chế được sức mạnh áp đảo này trước thì làm sao ông ấy bảo vệ được Tiểu Cầm, chứ nói gì đến việc giao dịch? Do đó, đây là kế hoạch B được bổ sung thêm.
Mạc Dao hơi nghiêm mặt lại, may mà lúc này Hướng Huyền đang mải nghĩ ngợi chuyện khác nên mới không thấy vẻ khác lạ của cô ta.
“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Anh Hướng, ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng Tiểu Cầm đã được cứu rồi!” Mạc Dao cảm động phát khóc.
Hướng Huyền: “Cầu nguyện đi!”
Mạc Dao gật đầu cái rụp, tim đập thình thịch, đáy mắt dần đong đầy giá lạnh.
Mạc Dao đến phòng của Hướng Cầm. Căn phòng màu hồng được bày trí rất dễ thương và ấm cúng, thể hiện sự quan tâm, yêu thương của người cha dành cho con gái.
Dù không còn cha mẹ nhưng người anh trai Hướng Huyền đã hoàn toàn bù đắp đủ niềm tiếc nuối này. Thật khiến người ta phải ghen tỵ. Sao cô ta lại tốt số đến thế cơ chứ?
Có một người anh trai như vậy, thậm chí giờ đây chỉ còn lại một cái đầu mà cũng vẫn còn con đường sống.
Mạc Dao nhìn cái đầu trong bể cá, siết chặt nắm đấm, nhìn về phía những sợi dây nối liền với đầu. Cô ta không hiểu những thứ này là gì, nhưng cô ta biết, nhờ có những thứ ấy mới có thể giữ được sức sống cho cái đầu này suốt bấy nhiêu năm. Nếu như rút ra thì chưa đầy vài phút, cái đầu này sẽ rụng, sẽ thối rữa.
Cô ta vươn tay về phía những sợi dây. Hướng Cầm nhất quyết không được sống lại, bằng không cô ta sẽ toi đời.
… Khoan đã!
Bàn tay Mạc Dao dừng khựng lại, ngón tay chầm chậm co về.
Bộ não của Hướng Cầm không có phản ứng với bất cứ ai, nó chỉ có phản ứng với giọng nói của Hướng Huyền và Mạc Dao. Đây cũng là lý do Hướng Huyền che chở cho Mạc Dao bấy lâu nay. Một là điều này chứng tỏ Mạc Dao đích thực có vai trò rất quan trọng với sinh mệnh của Hướng Cầm, ông ta không đành thấy người bạn quan trọng đến mức ấy của em gái chết mà không cứu. Hai là có giọng nói kích thích liên tục giúp cái đầu giữ được hoạt động tự chủ, rất có lợi với cái đầu này. Hướng Huyền rất bận rộn, không thể đến thăm em gái thường xuyên, cho nên Mạc Dao là sự lựa chọn tuyệt vời.
Do đó, chưa tính đến chuyện liệu Hướng Huyền có nghi ngờ nếu cái đầu này đột ngột chết đi hay không, sau khi cái đầu đã chết, Mạc Dao sẽ không còn tác dụng gì với Hướng Huyền nữa. Cô ta còn có thể tiếp tục làm công chúa của Khu 6, không cần làm mà vẫn được hưởng thụ hay sao?
Nghĩ đến đây, Mạc Dao không thể manh động với cái đầu này được. Đúng, cũng không cần thiết phải ra tay ngay lúc này. Quả thực đã có một con đường sống khó mà tin nổi xuất hiện, nhưng cũng chính vì khó tin, thậm chí phải gọi là kỳ tích, nên khả năng xuất hiện cực kì cực kì thấp, chưa chắc Hướng Huyền đã có thể toại nguyện.
May mắn thay, Mạc Dao đã nghĩ lại. Cô ta nhìn cái đầu bằng ánh mắt chứa đầy hận thù, trách Hướng Cầm đã chết rồi mà vẫn không buông tha cho cô ta.
Cô ta cầu nguyện, cầu nguyện cho người sáng tạo ra những tấm thr bài kia đừng xuất hiện.
…
Dĩ nhiên, Giang Tinh Chước, người được thành viên Khu 6 thấp thỏm nguyện cầu cho xuất hiện đã chứng kiến tất cả.
Cô đang tạo ra một tấm thẻ “buồng tàng hình”, chức năng của nó rất đơn giản, đó là một căn phòng nhỏ vô hình, che mưa chắn gió cho cô yên giấc ngủ. Hơi sơ sài nhưng đành chịu thôi, còn quá ít năng lượng, phải dùng cho lưỡi đao.
Cô dùng năng lượng tạo ra một tấm thẻ bài có tên “con mắt biết tuốt”, cấp UR, dùng tấm thẻ này, cô có thể quan sát mọi thứ, nghe được mọi âm thanh xung quanh trong một phạm vi nhất định. Hiện tại, cô không đủ năng lượng, chỉ cài đặt được phạm vi 3.000 mét, đợi đến khi có nhiều năng lượng hơn cô còn có thể tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.
Sau cơn sốc, trong lòng Mạc Dao dâng lên một nỗi bất an, cô ta vội vàng chạy ngay đến bên cạnh Hướng Huyền, “Anh Hướng, viên thuốc hồi phục kia có tác dụng gì? Có thể cứu được Tiểu Cầm, phải không?”
“Đúng vậy.” Hướng Huyền ngẫm nghĩ. Nếu một tuần tới, không ai trong đám người của Khu 6 có thể triệu hồi Giang Tinh Chước, ông ta sẽ kể chuyện thẻ bài với người của những Khu khác. Ông ta không tin là không một ai có thể gọi được ra. Còn lí do tại sao chưa công bố với người của những Khu khác ngay lúc này, hiển nhiên là vì làm vậy sẽ lập tức khiến sự việc mất kiểm soát, để cho người khác khống chế được sức mạnh áp đảo này trước thì làm sao ông ấy bảo vệ được Tiểu Cầm, chứ nói gì đến việc giao dịch? Do đó, đây là kế hoạch B được bổ sung thêm.
Mạc Dao hơi nghiêm mặt lại, may mà lúc này Hướng Huyền đang mải nghĩ ngợi chuyện khác nên mới không thấy vẻ khác lạ của cô ta.
“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Anh Hướng, ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng Tiểu Cầm đã được cứu rồi!” Mạc Dao cảm động phát khóc.
Hướng Huyền: “Cầu nguyện đi!”
Mạc Dao gật đầu cái rụp, tim đập thình thịch, đáy mắt dần đong đầy giá lạnh.
Mạc Dao đến phòng của Hướng Cầm. Căn phòng màu hồng được bày trí rất dễ thương và ấm cúng, thể hiện sự quan tâm, yêu thương của người cha dành cho con gái.
Dù không còn cha mẹ nhưng người anh trai Hướng Huyền đã hoàn toàn bù đắp đủ niềm tiếc nuối này. Thật khiến người ta phải ghen tỵ. Sao cô ta lại tốt số đến thế cơ chứ?
Có một người anh trai như vậy, thậm chí giờ đây chỉ còn lại một cái đầu mà cũng vẫn còn con đường sống.
Mạc Dao nhìn cái đầu trong bể cá, siết chặt nắm đấm, nhìn về phía những sợi dây nối liền với đầu. Cô ta không hiểu những thứ này là gì, nhưng cô ta biết, nhờ có những thứ ấy mới có thể giữ được sức sống cho cái đầu này suốt bấy nhiêu năm. Nếu như rút ra thì chưa đầy vài phút, cái đầu này sẽ rụng, sẽ thối rữa.
Cô ta vươn tay về phía những sợi dây. Hướng Cầm nhất quyết không được sống lại, bằng không cô ta sẽ toi đời.
… Khoan đã!
Bàn tay Mạc Dao dừng khựng lại, ngón tay chầm chậm co về.
Bộ não của Hướng Cầm không có phản ứng với bất cứ ai, nó chỉ có phản ứng với giọng nói của Hướng Huyền và Mạc Dao. Đây cũng là lý do Hướng Huyền che chở cho Mạc Dao bấy lâu nay. Một là điều này chứng tỏ Mạc Dao đích thực có vai trò rất quan trọng với sinh mệnh của Hướng Cầm, ông ta không đành thấy người bạn quan trọng đến mức ấy của em gái chết mà không cứu. Hai là có giọng nói kích thích liên tục giúp cái đầu giữ được hoạt động tự chủ, rất có lợi với cái đầu này. Hướng Huyền rất bận rộn, không thể đến thăm em gái thường xuyên, cho nên Mạc Dao là sự lựa chọn tuyệt vời.
Do đó, chưa tính đến chuyện liệu Hướng Huyền có nghi ngờ nếu cái đầu này đột ngột chết đi hay không, sau khi cái đầu đã chết, Mạc Dao sẽ không còn tác dụng gì với Hướng Huyền nữa. Cô ta còn có thể tiếp tục làm công chúa của Khu 6, không cần làm mà vẫn được hưởng thụ hay sao?
Nghĩ đến đây, Mạc Dao không thể manh động với cái đầu này được. Đúng, cũng không cần thiết phải ra tay ngay lúc này. Quả thực đã có một con đường sống khó mà tin nổi xuất hiện, nhưng cũng chính vì khó tin, thậm chí phải gọi là kỳ tích, nên khả năng xuất hiện cực kì cực kì thấp, chưa chắc Hướng Huyền đã có thể toại nguyện.
May mắn thay, Mạc Dao đã nghĩ lại. Cô ta nhìn cái đầu bằng ánh mắt chứa đầy hận thù, trách Hướng Cầm đã chết rồi mà vẫn không buông tha cho cô ta.
Cô ta cầu nguyện, cầu nguyện cho người sáng tạo ra những tấm thr bài kia đừng xuất hiện.
…
Dĩ nhiên, Giang Tinh Chước, người được thành viên Khu 6 thấp thỏm nguyện cầu cho xuất hiện đã chứng kiến tất cả.
Cô đang tạo ra một tấm thẻ “buồng tàng hình”, chức năng của nó rất đơn giản, đó là một căn phòng nhỏ vô hình, che mưa chắn gió cho cô yên giấc ngủ. Hơi sơ sài nhưng đành chịu thôi, còn quá ít năng lượng, phải dùng cho lưỡi đao.
Cô dùng năng lượng tạo ra một tấm thẻ bài có tên “con mắt biết tuốt”, cấp UR, dùng tấm thẻ này, cô có thể quan sát mọi thứ, nghe được mọi âm thanh xung quanh trong một phạm vi nhất định. Hiện tại, cô không đủ năng lượng, chỉ cài đặt được phạm vi 3.000 mét, đợi đến khi có nhiều năng lượng hơn cô còn có thể tiếp tục nâng cấp, tiếp tục mở rộng phạm vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.