Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 38: Ngày Thần Giáng Thế Cầu Nguyện?

Giang Sơn Thương Lan

10/09/2022

Cô đã biết chuyện ở phía Khu 6, nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm xuất hiện, vẫn chưa đến lúc năng lượng đạt đến tối đa. Vả lại, người ta vừa cầu nguyện đã xuất hiện ngay thì không có máu mặt gì cả.

Nên cô nhanh chóng di chuyển phạm vi, màn sương mù hình con mắt phía trước chớp chớp như thể có sinh mệnh.

Sau khi con mắt mở ra, bên trong đã không còn là khung cảnh Khu 6 bên ngoài bức tường mà là cảnh ở một nơi bên trong bức tường.

Bên trong tường, tại thành phố B.

Như bao cổ võ thế gia khác, nhà họ Mộ Dung cũng sống trong đình viện với rường cột chạm trổ, mang hơi hướm cổ kính. Ngay cả những sản phẩm công nghệ hiện đại cũng được trang trí tỉ mỉ để chúng hòa quyện một cách tự nhiên mà không gây khó chịu. Đây là điều mà mọi gia đình quý tộc đều theo đuổi, như thể bằng cách này họ mới thể hiện được sự độc đáo và đẳng cấp của mình.

Nhưng quả thực, người nào đến thăm quan những gia đình quyền quý này cũng đều sẽ có cảm giác như bước vào một thế giới khác.

Bậc bề trên của nhà họ Mộ Dung đang uống trà trong đại sảnh, ngắm nghía mấy loại dược phẩm trong tay. Đó chính là thuốc trục xuất từ Hướng Huyền mà ra.

“Không ngờ lại có cả thứ này… Khoa học ghê gớm thật.”

“Có tác dụng gì đâu? Chỉ đuổi quái vật đi thôi, mà đuổi đi đâu được cơ chứ? Cuối cùng, chúng ta vẫn phải ra tay mới ổn thỏa.”

“Cũng phải.”

Sau cuộc thảo luận nhỏ, nó đã bị ném sang một bên, không còn được coi ra gì nữa.

Lúc này, có hai cô bé từ ngoài cửa đi vào. Một cô xinh đẹp với vẻ sắc sảo, cột tóc đuôi gà, mặc bộ võ phục màu đen, nom vô cùng hoạt bát, thoải mái. Một cô mặc váy trắng với áo khoác, mái tóc dài đen tuyền, yêu kiều, mỏng manh.

Giang Tinh Chước hướng tầm nhìn vào cô bé mặc váy trắng, hơi nheo mắt lại. Phải chăng là thiếu nữ thiên tài của nhà họ Mộ Dung?

Cô bé mặc váy trắng ho lụ khụ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.



“Tiểu Tuyết, hôm nay gió lớn, sao con lại ra ngoài?” Mẹ vội vàng đứng dậy ôm cô bé váy trắng vào lòng, cất giọng hiền từ quở trách, quay sang nhìn cô bé còn lại đứng bên cạnh Mộ Dung Tuyết, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị: “Đã bảo con trông nom em cơ mà? Suốt ngày chỉ chực chạy ra ngoài, làm cho em cũng muốn ra theo. Vì con nên em trúng độc, tổn hại sức khỏe, thế mà con cũng vì em không chịu bớt cái tính ham chơi lại.”

Nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Ảnh cứng ngắc.

“Mẹ, mẹ làm gì thế ạ? Là con khăng khăng đòi ra đấy chứ.

May nhờ có chị ngày nào cũng vận công ép chất độc ra giúp, nên sức khỏe của con tốt lên nhiều rồi. Vả lại, chị muốn gặp anh Văn Thanh cũng là chuyện bình thường mà.” Mộ Dung Tuyết ương bướng cất lời, chớp mắt với hai nhân vật chính, vô cùng tinh nghịch, khuôn mặt trắng như tuyết đến là sống động, dễ thương.

Hai má Mộ Dung Ảnh bỗng hơi ửng hồng, gương mặt sắc sảo cũng trở nên dịu hiền.

Thế nhưng chàng trai trẻ ngồi trong đại sảnh lại tránh né ánh mắt của Mộ Dung Ảnh, chau mày, rồi lại nhìn sang Mộ Dung Tuyết, biểu cảm phức tạp.

Tiếc thay, Mộ Dung Ảnh đang chìm đắm trong cảm xúc tuổi mới lớn không hề phát hiện ra.

“Thưa cha mẹ, đã tìm thấy cô gái rất lợi hại xuất hiện đột ngột trước đó chưa?” Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, nói được một câu lại che miệng húng hắng, ai nhìn cũng thấy thương.

“Vẫn chưa. Con ạ, bớt lo lắng mấy chuyện này đi.”

“Sao có thể không lo chứ? Chị đã là thiên tài hiếm có khó tìm rồi, lại mọc ra thêm một người nữa, cũng không biết cô ta so với chị thì ai lợi hại hơn. Ngưỡng mộ thật sự…”

Mộ Dung Tuyết khát khao thèm muốn, rồi nghĩ đến điều gì đó, cười bảo: “Mà kể cả cô ta lợi hại hơn chị thì đã sao?

Chị chỉ cần kết hợp với anh Văn Thanh là có thể phát huy uy lực mạnh nhất của “liên tâm quyết”, vô địch thiên hạ!”

“Liên tâm quyết” là một bộ nội công tâm pháp đặc biệt, chia ra làm hai nửa, một nửa do nhà họ Mộ Dung nắm giữ, một nửa do nhà họ Văn nắm giữ, do một cặp vợ chồng tổ tiên của hai nhà liên hôn cùng sáng tạo ra, tách riêng thì chỉ có 50% uy lực, nhưng nối đôi bên kết hợp là có thể phát huy 200% uy lực. Vì thế nên mỗi thế hệ nhà họ Mộ Dung và nhà họ Văn đều liên hôn. Đến đời này là Mộ Dung Ảnh và Văn Thanh, hai người đã được đính hôn từ khi còn rất nhỏ.

Mặt Mộ Dung Ảnh càng đỏ bừng, nhìn về phía Văn Thanh, nhưng lại thấy cậu ta cúi đầu uống trà, dường như không hề nghe thấy những lời này, cô ta bỗng cảm thấy hụt hẫng, cúi gằm, gảy bao kiếm của mình. Không biết vì sao luôn cảm thấy Văn Thanh lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, là bởi tốt nghiệp hết cấp hai, cô ta không tiếp tục đi học nên cảm thấy không có tiếng nói chung với cô ta sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook