Sắc Vực

Chương 25: . Anh Không Được À?

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Mặc dù mấy chuyện Trần Chí Hưng nói và các giải quyết tình huống Phùng Tề đều không xa lạ gì, thế nhưng anh vẫn yên lặng lắng nghe.

Hai người họ đến cuối hành lang, rẽ phải và đi lên một cầu thang trải thảm nhỏ, ở đây cũng bày sô pha, cây nước nóng lạnh, bàn trà… giống nhau. Chẳng qua chỉ có thanh niên trẻ canh giữ mà thôi

Chành thanh niên thấy Trần Chí Hưng lập tức bật dậy từ trên sô pha gọi “anh Hưng”, tiếp theo khi thì châm thuốc khi thì mời nước, vô cùng khiêm nhường lễ độ.

Trần Chí Hưng giới thiệu Phùng Tề sau đó hút hết một điếu thuốc, cả hai lại quay về đại sảnh.

Chu Khê tựa nửa người lên quầy bar, nhìn hai người hỏi: “Phổ biến hết rồi chứ?”

“OK rồi, đằng nào mai tôi cũng muốn tới nên cứ để tôi đưa anh ta đến cho.”

Chu Khê cười: “E là anh muốn đến đại sảnh tầng một chơi thì có ấy.”

“Ha ha ha ha…” Trần Chí Hưng cười: “Chị Chu, thẳng tanh như chị sẽ chẳng có ai muốn làm bạn đâu."

Chu Khê chỉ cười không nói gì, ra khỏi quầy bar: “Anh còn lên tầng hai à?”

“Chứ sao! Tôi còn phải lên đón cô em của tôi nữa!”

“Vậy thì tốt, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Phùng Tề đứng bên cạnh nhíu mày nhìn Chu Khê, Chu Khê cũng nhìn lại anh, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua.



Phùng Tề đoán không sai, cô đúng là muốn nói chuyện của anh với Trần Chí Hưng.

Ba người quay lại tầng hai theo đường cũ, trong phòng pha lê Lưu Giai đã thay đồ mới ngồi trên ghế sô pha với Ngô Thiến chờ Trần Chí Hưng đến.

Chu Khê gọi một mình Trần Chí Hưng đến văn phòng, nhưng anh ta nhớ ra chưa đưa tiền cho Ngô Thiến nên đi trả tiền trước.

Tuy có chút đau lòng nhưng Trần Chí Hưng vẫn rất sảng khoái đưa cho Ngô Thiến ba ngàn.

Ngô Thiến có lập tức nhận lấy, mà là nhìn thẳng vào Phùng Tề chằm chằm, mà anh thì hơi hơi cụp mắt làm như không biết gì.

Chu Khê và Trần Chí Hưng nhận thấy bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, hai người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Phùng Tề.

Trong nhất thời bị nhiều người quan sát như vậy, hơn nữa trong đó còn có Chu Khê, Phùng Tề có chút chịu không nổi đành nhướng mày lên hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Trần Chí Hưng và Chu Khê thu lại tầm mắt, Ngô Thiến nhìn ra Phùng Tề chưa nói với Trần Chí Hưng chuyện họ không có làm, cô ta do dự một chút rồi cầm lấy tiền Trần Chí Hưng đưa bắt đầu đếm.

Trần Chí Hưng hơi giật khóe miệng: “Anh Hưng đây còn trả thiếu tiền cô à?”

Hôm nay Ngô Thiến bị Phùng Tề chọc cho nổi quạu, cũng không lên tiếng mà lặng lẽ đếm ra năm trăm, rồi trả lại hai ngàn rưỡi còn lại cho Trần Chí Hưng: “Không làm ăn gì hết sao tôi dám lấy ba ngàn của anh Hưng được.”

(′⊙w⊙) Mắt Trần Chí Hưng trợn to, anh ta quay đầu ngạc nhiên nhìn Phùng Tề: “Anh không làm hả?”



“…” Phùng Tề đỏ mặt không biết giải thích thế nào.

Anh mím môi cúi đầu, giây tiếp theo đã nghe tiếng Chu Khê cười khẽ, khiến vành tai anh trong nháy mắt đã đỏ ửng.

Nhưng mà, anh không trả lời thì tự nhiên cũng sẽ có người khác trả lời Trần Chí Hưng.

Ngô Thiến kéo môi dưới cười mỉa đáp: “Anh Hưng à, tiền tới tay sao có thể trả lại, tôi cũng đâu có ngu.”

Mọi người đều nở nụ cười, Chu Khê khi nãy ở dưới lầu bị xấu mặt cho nên bây giờ còn rất thù dai mà cười nhạo anh.

“Sao vậy lão Tề? Không phải là anh không được đấy chứ?”

Trần Chí Hưng lập tức hùa theo Chu Khê: “Lúc ở tầng một tôi hỏi anh ta có được hay không. Anh ta bảo được mà.”

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha ha…”

Mọi người cười càng lớn hơn làm mặt Phùng Tề cũng càng đỏ bừng, anh xoay người đi.

“ y da! Anh đi đâu thế?” Trần Chí Hưng gọi anh lại.

“Đi WC.” Phùng Tề không quay đầu lại, nhưng anh vừa dứt lời đã đón nhận một tràng cười lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook