Sắc Vực

Chương 26: Chị Cứ Yên Tâm!

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Chu Khê thấy bóng dáng cứng đơ khuất dần sau chỗ ngoặt thì từ từ thu lại nụ cười, sau đó gọi Trần Chí Hưng vào văn phòng.

Trần Chí Hưng vừa đuổi theo Chu Khê vừa quay đầu nói: “Chờ anh chút.”

Lưu Giai gật đầu cười, Ngô Thiến ngồi xuống cạnh cô ấy: “Anh Hưng cũng không tệ nha.”

“Phùng Tề cũng vậy.” Lưu Giai cố tình trêu chọc, Chu Minh Khôn và Mã Trình ngồi bên cạnh không nhịn được cười .

Ngô Thiến vừa cười vừa nhào đến: “Đậu xanh, quỷ nhỏ, bà đây giết chết cô!”

Ở nơi khác, sau khi Trần Chí Hưng theo Chu Khê vào văn phòng thì đóng cửa lại, Chu Khê bèn hỏi anh ta: “Hưng à, sao trước đây anh không cho tôi biết Phùng Tề là người nước ngoài?”

Trong lòng Trần Chí Hưng thầm mắng Phùng Tề đúng là đồ ngốc, mặc dù anh ta không giỏi giang gì nhưng cũng biết chuyện này không nên nói cho Chu Khê.

"Chị Chu cứ yên tâm, tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa. Cái thôn đó xa lắm, mấy thôn dân dựa vào việc bán thân phận người chết để kiếm tiền cũng rất nhiều, hơn nữa đều đã thỏa thuận xong với người nhà bọn họ, bình thường không xảy ra chuyện gì to tát thì cũng không tra ra được đâu.Dù gì cũng chẳng ai ăn no rửng mỡ đến vùng biên giới hẻo lánh tra mấy việc này cả." Trần Chí Hưng vừa lấy một điếu thuốc vừa nói.

Chu Khê ngồi trên sô pha xua tay nói: “Thật ra trên lầu biết cũng không sao, nhưng người bên dưới biết thì…”

Trần Chí Hưng ngậm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh Chu Khê: “Chị Chu cứ yên tâm, kể cả Phùng Tề vào đồn ngồi uống trà đi chăng nữa thì cũng không sao cả! Cái này khác với mấy loại căn cước giả ngoài kia, Phùng Tề là thực sự tồn tại, anh ta có gia đình, có bố mẹ anh chị em!"

Chu Khê thấy Trần Chí Hưng nói chắc như đinh đóng cột thế này, hơn nữa nghĩ kỹ lại thì cũng không phải chuyện lớn, vì vậy mím môi gật đầu: “Vậy cũng được.”

“Chị Chu tốt nhất! Đỉnh nhất luôn!” Trần Chí Hưng được hưởng lợi còn khoe mẽ.

“Lượn cho nước trong.” Chu Khê liếc anh ta: “Đi mà tìm đào nhỏ của anh kìa!”



“Ha ha ha ha… Vậy tôi đi đây.” Trần Chí Hưng cười, lập tức đứng lên đi đến cửa.

Chu Khê nhìn bóng lưng anh ta rời đi, chợt nhớ ra điều gì bèn gọi lại: “À ,chờ chút."

Trần Chí Hưng dừng chân, quay đầu hỏi: “Còn chuyện gì à?”

“Ờ thì, anh mua cho người ta hai bộ quần áo tươm tất coi.” Chu Khê nói đến đây thì nhịn không được mà càm ràm:"Đã biết thừa tính anh Đông để ý vẻ bề ngoài rồi mà anh còn đưa anh ấy đến với bộ dạng đó, sao sao anh Đông không thích."

Có lẽ vì yếu sinh lý, cộng thêm việc từ nhỏ được nuông chiều sống trong nhung lụa nên Lương Chấn Đông không chỉ có dáng vẻ ưa nhìn mà làn da còn đẹp hơn rất nhiều phụ nữ, rõ ràng đã ba sáu tuổi mà trông gã cứ như hai bảy, hai tám.

Gã không chỉ quan tâm đến ngoại hình của mình mà còn để ý cả những người bên cạnh, xung quanh gã chắc chỉ còn mỗi Trần Chí Hưng vẫn lôi thôi lếch thếch nhất thôi/

Trần Chí Hưng gãi đầu, mua quần áo cho Phùng Tề cũng được, chẳng qua…

“Tôi thấy Phùng Tề cũng rất đẹp trai mà! Còn rất là nam tính nữa!”

Chu Khê vừa nghe xong những lời này của Trần Chí Hưng thì thiếu điều trợn trắng mắt.

“Vấn đề là anh ta mặc đồ xấu muốn chết! Anh chưa nghe câu “Người đẹp nhờ lụa, Phật đẹp nhờ mạ kim” sao? Anh Đông rất chú trọng vấn đề này, chẳng nhẽ anh quên anh Đông bình thường hay nói anh thế nào rồi à?”

Trần Chí Hưng sững người, anh ta nhớ tới quả đầu bết hai ngày chưa gội của bản thân bắt đầu thấy có chút ê răng, nếu bị Lương Chấn Đông nhìn thấy chắc chắn sẽ bị chửi cho một trận. Trần Chí Hưng nhe răng, chắp tay trước ngực cúi đầu chào Chu Khê: “Cảm ơn chị Chu đã nhắc, sau này tôi sẽ ghi nhớ.”

“Đệt! Bà đây còn chưa xuống lỗ anh lạy cái beep!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook