Chương 24: . Sắp Bỏng Rồi Kìa
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Chu Khê hoàn toàn sốc cmn ngang luôn rồi, cô vẫn luôn cho rằng từ khi đến Thuyền Lan, đi theo Lương Chấn Đông, sự hiểu biết của bản thân cũng không ít, lại không thể ngờ được…
“Sắp bỏng rồi kìa.” Phùng Tề bỗng nhiên nói.
Chu Khê cúi đầu, chỉ thấy điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đã sắp cháy tới đầu lọc.
Cô nhíu mày, vừa nghiêng người qua dập tàn thuốc thì nghe thấy Phùng Tề nói: “Chuyện lúc nãy cô có thể giữ bí mật được không?”
Khóe miệng Chu Khê hơi giật giật, quay đầu tức giận lườm anh một cái: "Tôi nói với người khác làm gì?"
Cô cũng đâu có khùng đến mức loan tin khắp nơi ở Thuyền Lan có người nhập cư trái phép hả trời!
Phùng Tề thấy cô lại đột nhiên không vui bèn không dám nói gì nữa, Chu Khê dừng lại vài giây rồi tò mò hỏi: “Sao tiếng phổ thông của anh tốt vậy?”
"Mấy năm gần đây tôi vẫn luôn giúp người ta vượt biên nhập cư trái phép.”
Ờ mây zing gút chóp anh. Anh không những giúp người khác mà giờ chính mình cũng tự qua luôn rồi!(;¬_¬)
“Trước đây anh từng đi lính à?”
“Ừ.”
“Vì sao không tiếp tục làm lính nữa?”
Vấn đề này Phùng Tề thực sự khó mà trả lời, anh không muốn nói dối nên đành im lặng.
Chu Khê đợi hai giây, thấy anh không mở miệng, vội vã cho bản thân mình một bậc thang cho đỡ “quê”.
"Không tiện nói thì cũng không sao đâu.”
“Ừ.”
“…” Cô đã tìm cho bản thân một bậc thang rồi mà, anh có thể đừng chỉ có “Ừ” như vậy thôi được không hả? Thà im lặng còn tốt hơn ấy! s(・` ヘ ´・;)ゞ
Đang lúc Chu Khê nghẹn họng thì nghe thấy tiếng Trần Chí Hưng và Tóc Xoăn từ bên ngoài vọng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không lâu sau đã thấy Trần Chí Hưng tay trái khoác vai Tóc Xoăn, tay phải ôm vai Trần Thượng, đi về phía bọn họ.
Bởi vì trước đó Trần Chí Hưng đã chào hỏi hai người rồi, cho nên khi Chu Khê mời bọn họ đi đến đại sảnh, hai người đều không nói gì, chỉ cười đáp ứng.
Đừng thấy bên ngoài cả hai đều tỏ ra bình thường mà hiểu lầm, thực chất trong lòng bọn họ rất khó chịu, dù sao mấy màn biểu diễn ở đại sảnh bọn họ cũng nhìn chán rồi, hơn nữa tới đó cũng có nghĩa là từ nay về sau bọn họ không có cơ hội chơi thêm được.
“Vậy ngày mai đổi luôn. Tóc Xoăn với Trần Thượng đến đại sảnh, còn Phùng Tề thì qua đây.” Chu Khê nhìn Phùng Tề: “7 giờ tối đi làm, ok không?”
Phùng Tề lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề, Chu Khê phát hiện người đàn ông này quả thật rất kiệm lời, có thể im lặng thì sẽ im lặng, nếu phải nói cũng cố ngắn gọn nhất có thể.
Sau khi phân chia xong công việc, Chu Khê và Trần Chí Hưng đưa Phùng Tề đi tới quầy lễ tân để giới thiệu anh cho những đồng nghiệp khác biết.
Quầy bar có chút giống đại sảnh của tầng hai, chẳng qua diện tích chỉ bằng một nửa nhưng lớn hơn quầy thu ngân ở tầng hai nhiều, dưới bức tường đối diện có một bộ ghế sô pha lót nhung màu tím đậm phong cách châu u đặt cạnh một bàn trà lớn.
Ở đây có bốn nhân viên phục vụ, hai nam hai nữ cộng thêm hai người bảo vệ.
Sau khi mọi người làm quen với nhau xong, Chu Khê ngồi ở quầy bar bảo Trần Chí Hưng đưa Phùng Tề đi một vòng, thuận tiện ra cửa sau nhìn xem, phổ biến hết biến công việc cần làm.
Bên phải đại sảnh có hai lối đi, Trần Chí Hưng “ừ” một tiếng rồi dẫn Phùng Tề đi vào lối đi thứ nhất.
“Thật ra ở đây bình thường cũng không có chuyện gì, cho dù muốn kiểm tra thì sẽ có người đến chào hỏi trước với anh Đông trước, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị trước là được. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có trường hợp đột xuất.” Trần Chí Hưng vừa đi vừa nói: “Cho nên khi có kiểm tra đột xuất, việc chúng ta phải làm là cố gắng đưa khách rời đi bằng cửa sau càng nhanh càng tốt. Ngoài ra cũng có người chơi thuốc quá liều sinh ra ảo giác, lên cơn điên thấy ai cũng muốn giết, hoặc có người bị ngất, miệng sùi bọt mép các kiểu. Nếu không muốn bị đóng cửa thì chỗ này của chúng ta không thể ‘chơi’ ra mạng người được, vì thế…”
“Sắp bỏng rồi kìa.” Phùng Tề bỗng nhiên nói.
Chu Khê cúi đầu, chỉ thấy điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đã sắp cháy tới đầu lọc.
Cô nhíu mày, vừa nghiêng người qua dập tàn thuốc thì nghe thấy Phùng Tề nói: “Chuyện lúc nãy cô có thể giữ bí mật được không?”
Khóe miệng Chu Khê hơi giật giật, quay đầu tức giận lườm anh một cái: "Tôi nói với người khác làm gì?"
Cô cũng đâu có khùng đến mức loan tin khắp nơi ở Thuyền Lan có người nhập cư trái phép hả trời!
Phùng Tề thấy cô lại đột nhiên không vui bèn không dám nói gì nữa, Chu Khê dừng lại vài giây rồi tò mò hỏi: “Sao tiếng phổ thông của anh tốt vậy?”
"Mấy năm gần đây tôi vẫn luôn giúp người ta vượt biên nhập cư trái phép.”
Ờ mây zing gút chóp anh. Anh không những giúp người khác mà giờ chính mình cũng tự qua luôn rồi!(;¬_¬)
“Trước đây anh từng đi lính à?”
“Ừ.”
“Vì sao không tiếp tục làm lính nữa?”
Vấn đề này Phùng Tề thực sự khó mà trả lời, anh không muốn nói dối nên đành im lặng.
Chu Khê đợi hai giây, thấy anh không mở miệng, vội vã cho bản thân mình một bậc thang cho đỡ “quê”.
"Không tiện nói thì cũng không sao đâu.”
“Ừ.”
“…” Cô đã tìm cho bản thân một bậc thang rồi mà, anh có thể đừng chỉ có “Ừ” như vậy thôi được không hả? Thà im lặng còn tốt hơn ấy! s(・` ヘ ´・;)ゞ
Đang lúc Chu Khê nghẹn họng thì nghe thấy tiếng Trần Chí Hưng và Tóc Xoăn từ bên ngoài vọng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không lâu sau đã thấy Trần Chí Hưng tay trái khoác vai Tóc Xoăn, tay phải ôm vai Trần Thượng, đi về phía bọn họ.
Bởi vì trước đó Trần Chí Hưng đã chào hỏi hai người rồi, cho nên khi Chu Khê mời bọn họ đi đến đại sảnh, hai người đều không nói gì, chỉ cười đáp ứng.
Đừng thấy bên ngoài cả hai đều tỏ ra bình thường mà hiểu lầm, thực chất trong lòng bọn họ rất khó chịu, dù sao mấy màn biểu diễn ở đại sảnh bọn họ cũng nhìn chán rồi, hơn nữa tới đó cũng có nghĩa là từ nay về sau bọn họ không có cơ hội chơi thêm được.
“Vậy ngày mai đổi luôn. Tóc Xoăn với Trần Thượng đến đại sảnh, còn Phùng Tề thì qua đây.” Chu Khê nhìn Phùng Tề: “7 giờ tối đi làm, ok không?”
Phùng Tề lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề, Chu Khê phát hiện người đàn ông này quả thật rất kiệm lời, có thể im lặng thì sẽ im lặng, nếu phải nói cũng cố ngắn gọn nhất có thể.
Sau khi phân chia xong công việc, Chu Khê và Trần Chí Hưng đưa Phùng Tề đi tới quầy lễ tân để giới thiệu anh cho những đồng nghiệp khác biết.
Quầy bar có chút giống đại sảnh của tầng hai, chẳng qua diện tích chỉ bằng một nửa nhưng lớn hơn quầy thu ngân ở tầng hai nhiều, dưới bức tường đối diện có một bộ ghế sô pha lót nhung màu tím đậm phong cách châu u đặt cạnh một bàn trà lớn.
Ở đây có bốn nhân viên phục vụ, hai nam hai nữ cộng thêm hai người bảo vệ.
Sau khi mọi người làm quen với nhau xong, Chu Khê ngồi ở quầy bar bảo Trần Chí Hưng đưa Phùng Tề đi một vòng, thuận tiện ra cửa sau nhìn xem, phổ biến hết biến công việc cần làm.
Bên phải đại sảnh có hai lối đi, Trần Chí Hưng “ừ” một tiếng rồi dẫn Phùng Tề đi vào lối đi thứ nhất.
“Thật ra ở đây bình thường cũng không có chuyện gì, cho dù muốn kiểm tra thì sẽ có người đến chào hỏi trước với anh Đông trước, chúng ta cũng sẽ chuẩn bị trước là được. Nhưng thỉnh thoảng sẽ có trường hợp đột xuất.” Trần Chí Hưng vừa đi vừa nói: “Cho nên khi có kiểm tra đột xuất, việc chúng ta phải làm là cố gắng đưa khách rời đi bằng cửa sau càng nhanh càng tốt. Ngoài ra cũng có người chơi thuốc quá liều sinh ra ảo giác, lên cơn điên thấy ai cũng muốn giết, hoặc có người bị ngất, miệng sùi bọt mép các kiểu. Nếu không muốn bị đóng cửa thì chỗ này của chúng ta không thể ‘chơi’ ra mạng người được, vì thế…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.