Sắc Vực

Chương 23: . Không Phải Nhập Cư Trái Phép

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Chu Khê là một người thông minh, nhạy bén. Người đàn ông này có thiện cảm với cô, lúc ở trên lầu cô đã cảm nhận được rồi.

Chẳng qua là một người đàn ông có thiện cảm với một phụ nữ, cho dù có tán tỉnh thêm đôi câu ướt át thì cũng bình thường thôi, giống như Trần Chí Hưng vậy, nên cô cũng không để ý lắm.

Mà dáng vẻ lúng túng và vành tai đỏ ửng thật thà của Phùng Tề hiện giờ lại làm cho cô không khỏi bỏ qua cảm giác nguy hiểm khi nhìn về phía cửa vừa rồi, thậm chí còn thắc mắc điều gì đã khiến Trần Chí Hưng đối xử chân thành với anh như vậy.

Dù sao bọn họ không phải cùng một loại người, mà đã không phải một loại người thì sẽ không có tiếng nói và sở thích chung, khó mà thân thiết tới tình trạng có thể thật lòng thật dạ với nhau.

Chu Khê do dự hai giây, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Đúng rồi, anh tên là Phùng Tề đúng không?”

Phùng Tề không ngờ Chu Khê sẽ bắt chuyện với anh, bèn ngơ ra một lúc mới gật đầu.

“A Hưng đối tốt với anh thật tốt.”

“ Ừm.”

"Hai người quen nhau như thế nào vậy?”

Phùng Tề nhíu mày, khẽ cúi đầu, không hé răng.

Nói thật thì không được, mà nói lời nói dối thì anh không muốn nói, cho nên đành chọn im lặng .

Chu Khê đợi vài giây, thấy anh không nói lời nào, hàng mi tinh xảo khẽ chớp: “Không tiện nói sao?”



“ Ừ.”

"..."Câu trả lời này thẳng tanh đến nỗi khiến Chu Khê cảm thấy như bị nghẹn.

Đã lâu lắm rồi mới có người từ chối cô như vậy, Chu Khê cảm thấy có chút xấu hổ quay mặt đi, giơ điếu thuốc trên tay lên rít một hơi rồi dập tắt, sau đó thuận tay lấy một cuốn tạp chí nhàm chán lật xem.

Phùng Tề cảm nhận được sự không vui của Chu Khê, anh khẽ nắm chặt đầu ngón tay, sau đó thả chúng ra, ngẩng đầu lên nói: “Tôi và anh Hưng gặp nhau ở Kokang.”

Chu Khê ngẩng đầu: “Anh ta đến Kokang hả?”

“ Ừm.”

Chu Khê yên lặng nhìn Phùng Tề, Phùng Tề lại nói: “Anh Hưng gặp chuyện không may, tôi giúp anh ta vượt biên trở về.”

Chu Khê nghe vậy hơi ngẩn ra, cô nhìn vào khuôn mặt không cảm xúc của Phùng Tề.

Phùng Tề không chỉ trông ưa nhìn mà hốc mắt của anh còn sâu hơn người bình thường một chút, làm cho ngũ quan lập thể càng thêm phần góc cạnh, có phần nào giống như con lai.

Lúc đầu cô tưởng rằng anh là dân tộc thiểu số,, dù sao ở thị trấn Mãnh Tú đa phần đều là dân tộc thiểu số, nhưng bây giờ theo lời anh nói cộng với việc Trần Chí Hưng nói câu “hướng đạo sinh” với Lương Chấn Đông làm cô như nghĩ đến điều gì.

“Anh… Là người ngoại quốc đúng không?”



Phùng Tề không muốn nói dối Chu Khê nên gật nhẹ đầu.

Quả nhiên!

Chu Khê nhíu mày, lại hỏi: " Vậy anh tới đây bằng visa sao?”

Phùng Tề khựng lại, lắc đầu.

Khóe miệng Chu Khê hơi giật giật, cô sa ha ra lời luôn rồi, không biết cái tên Trần Chí Hưng này muốn làm gì đây?

Thuyền Lan là chỗ nào chứ hả? Nơi này vốn dĩ là cận kề ranh giới pháp luật, bất lúc nào cũng có thể bị tra xét, thế mà bây giờ tên kia còn nhét thêm một người nhập cư trái phép vào nữa…

Cô: “…”

Phùng Tề thấy Chu Khê trông càng giận hơn, vội vàng giải thích: “Cô cứ yên tâm, anh Hưng đã giúp tôi mua thân phận rồi.”

“Mua thân phận?” Cái méo gì nữa đây?

"Ở thôn mà anh Hưng sống, con trai chú Phùng năm ngoái đi kích cá bị chết đuối, cũng không làm giấy khai tử, cho nên hiện giờ tôi là con trai ông ấy.”

Chu Khê ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng: “Vậy cũng được á?”

Phùng Tề cho rằng cô vẫn lo lắng, nói tiếp: “Bởi vì lúc trước căn cước công dân của con trai chú Phùng đã hết hạn từ lâu mà anh ta vẫn chưa đi làm lại, thế nên sau khi anh Hưng thỏa thuận với chú Phùng xong, tôi và ông ấy đã lập tức về quê sửa lại tên và đổi căn cước mới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook