Chương 29: . Thay Đổi
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Anh ta nghiêng đầu sát vào Lưu Giai, cười híp mắt hỏi: “Hey, tối nay em vẫn phải đi làm à?”.
Khóe môi Lưu Giai cứng đờ, sau khi đứng hình mất hai giây thì hơi mím môi nghiêng đầu nhìn Trần Chí Hưng: “Em không đi làm thì anh nuôi em hả?”
“Vậy thì phải xem em có đồng ý để anh đây nuôi không đã.”
Lưu Giai mím môi cười, không nói nữa, Trần Chí Hưng sát đến bên cạnh Lưu Giai cạ cạ cô ta, bàn tay hư hỏng cũng lần mò dần lên đến eo người ta: “Không trả lời là ý gì hửm?”
Lòng bàn tay to lớn của anh ta cách lớp vải quần áo hằng ngày mỏng manh nhẹ nhàng xoa nắn phần eo mềm mại của Lưu Giai, nhiệt độ kích thích tựa như dòng điện tê dại làm cho giữa hai chân Lưu Giai có chút bủn rủn.
Lưu Giai vội vàng đè bàn tay hư hỏng kia lại, tức giận liếc anh ta một cái: “Anh nói thử xem?”
“Việc này anh nói thì tính là gì, tùy em nói như nào thôi”.
Lưu Giai nở nụ cười nhưng lại chẳng nói gì, hai người này cứ thế không kiêng nể gì mà rải cơm chóa, giống như xung quanh chẳng có ai vậy.
Nếu như đổi thành người khác ngồi đây, phỏng chừng đã sớm rút đao ra rồi. May mắn người ngồi đối diện là Phùng Tề, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như là nghe không hiểu, nhìn không thấy, bình tĩnh uống nước trái cây và ăn đồ ăn vặt của anh.
Năm giờ, Trần Chí Hưng đưa Lưu Giai về, bởi vì Lưu Giai thật sự không đi làm nữa. Trần Chí Hưng nói đợi qua một thời gian ngắn nữa sẽ đưa cô ta đến quầy bar ở tầng một.
Mặc dù chỉ là nhân viên phục vụ, không thể nào nhàn hạ và kiếm tiền nhanh như lúc nào đào được. Nhưng mà nếu có thể lựa chọn, Lưu Giai cũng không muốn làm đào.
Trần Chí Hưng đưa Lưu Giai đến nơi xong thì cũng cùng Phùng Tề trở về nhà. Đợi Phùng Tề thay quần áo xong, họ lại nhanh chóng đến Thuyền Lan.
Lúc hai người tới Thuyền Lan cũng đã sáu giờ rưỡi, Trần Chí Hưng dẫn Phùng Tề tới thẳng quầy lễ tân.
Nhân viên phục vụ đều đã đến rồi và đang dọn vệ sinh, chỉ là xung quanh vẫn chưa có khách tới.
Mấy nhân viên phục vụ thấy dáng vẻ Trần Chí Hưng dẫn theo Phùng Tề nghênh ngang đi tới thì ai nấy không khỏi trợn tròn mắt.
Không chỉ bởi vì Phùng Tề đổi sang mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu thì trông khác hẳn với dáng vẻ quê mùa ngày hôm qua, mà còn là vì hai người này một trước một sau đi tới trông hệt như “boss lớn” dẫn theo vệ sĩ vậy. Hơn nữa tên vệ sĩ này còn rất chuyên nghiệp.
Cho dù là biểu cảm, tư thế đi đứng hay khí chất toát ra đều khiến người khác cảm thấy vô cùng chuyên nghiệp, chẳng qua “boss lớn” đi phía trước có phần bị vệ sĩ lấn át.
Thời gian vẫn còn sớm, Trần Chí Hưng dẫn theo Phùng Tề ngồi xuống ghế sô pha đối diện quầy bar, sau đó anh ta châm thuốc, bắt đầu nói với Phùng Tề về một số vấn đề cần chú ý.
Hai em gái đứng trước quầy bar, thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Tề đang cầm điếu thuốc hơi cúi người xuống nghiêm túc lắng nghe Trần Chí Hưng chém gió, còn bị một nhân viên phục vụ nam vừa dọn phòng bao quay lại cà khịa, lớn tiếng bảo các cô đừng chỉ lo nhìn trai đẹp nữa.
Phùng Tề và Trần Chí Hưng nghe thấy bèn quay đầu nhìn về phía quầy bar, đập vào mắt họ chính là cảnh hai cô gái vừa cười vừa đánh anh chàng nhân viên phục vụ kia.
Trần Chí Hưng sờ mặt mình, nói vọng về phía quầy bar: “Uầy, trai đẹp là đang nói tôi ấy à?”
Câu hỏi này đổi được một trận cảm thán của hai cô gái kia, mấy người trong quầy bar lập tức cười vang.
Trần Chí Hưng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn Phùng Tề, nói: “Xem ra tôi không phải là anh chàng đẹp trai đó.”
Một người không biết thế nào là đùa giỡn như Phùng Tề cũng không khỏi bị tình huống và bầu không khí này ảnh hưởng. Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Có vẻ là tôi rồi.”
“Anh cút đi! Đúng là không biết xấu hổ!”
Khóe môi Phùng Tề hơi nhếch lên, anh cúi đầu rít một hơi thuốc, có chút may mắn vì đã đã tin tưởng Trần Chí Hưng, cũng đi theo Trần Chí Hưng tới đây.
Đồng hồ điểm bảy giờ, khách khứa từng người cũng lần lượt tới. Trần Chí Hưng dẫn Phùng Tề tới vị trí làm việc.
Anh ta xách theo hai chai bia, lại dùng bộ đàm dặn dò bộ phận bếp mang lên một phần thịt bò cay và đậu nành ướp lạnh qua đây, sau đó ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa vừa uống bia vừa ăn, nhàn nhã trò chuyện cùng Phùng Tề.
Khóe môi Lưu Giai cứng đờ, sau khi đứng hình mất hai giây thì hơi mím môi nghiêng đầu nhìn Trần Chí Hưng: “Em không đi làm thì anh nuôi em hả?”
“Vậy thì phải xem em có đồng ý để anh đây nuôi không đã.”
Lưu Giai mím môi cười, không nói nữa, Trần Chí Hưng sát đến bên cạnh Lưu Giai cạ cạ cô ta, bàn tay hư hỏng cũng lần mò dần lên đến eo người ta: “Không trả lời là ý gì hửm?”
Lòng bàn tay to lớn của anh ta cách lớp vải quần áo hằng ngày mỏng manh nhẹ nhàng xoa nắn phần eo mềm mại của Lưu Giai, nhiệt độ kích thích tựa như dòng điện tê dại làm cho giữa hai chân Lưu Giai có chút bủn rủn.
Lưu Giai vội vàng đè bàn tay hư hỏng kia lại, tức giận liếc anh ta một cái: “Anh nói thử xem?”
“Việc này anh nói thì tính là gì, tùy em nói như nào thôi”.
Lưu Giai nở nụ cười nhưng lại chẳng nói gì, hai người này cứ thế không kiêng nể gì mà rải cơm chóa, giống như xung quanh chẳng có ai vậy.
Nếu như đổi thành người khác ngồi đây, phỏng chừng đã sớm rút đao ra rồi. May mắn người ngồi đối diện là Phùng Tề, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như là nghe không hiểu, nhìn không thấy, bình tĩnh uống nước trái cây và ăn đồ ăn vặt của anh.
Năm giờ, Trần Chí Hưng đưa Lưu Giai về, bởi vì Lưu Giai thật sự không đi làm nữa. Trần Chí Hưng nói đợi qua một thời gian ngắn nữa sẽ đưa cô ta đến quầy bar ở tầng một.
Mặc dù chỉ là nhân viên phục vụ, không thể nào nhàn hạ và kiếm tiền nhanh như lúc nào đào được. Nhưng mà nếu có thể lựa chọn, Lưu Giai cũng không muốn làm đào.
Trần Chí Hưng đưa Lưu Giai đến nơi xong thì cũng cùng Phùng Tề trở về nhà. Đợi Phùng Tề thay quần áo xong, họ lại nhanh chóng đến Thuyền Lan.
Lúc hai người tới Thuyền Lan cũng đã sáu giờ rưỡi, Trần Chí Hưng dẫn Phùng Tề tới thẳng quầy lễ tân.
Nhân viên phục vụ đều đã đến rồi và đang dọn vệ sinh, chỉ là xung quanh vẫn chưa có khách tới.
Mấy nhân viên phục vụ thấy dáng vẻ Trần Chí Hưng dẫn theo Phùng Tề nghênh ngang đi tới thì ai nấy không khỏi trợn tròn mắt.
Không chỉ bởi vì Phùng Tề đổi sang mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu thì trông khác hẳn với dáng vẻ quê mùa ngày hôm qua, mà còn là vì hai người này một trước một sau đi tới trông hệt như “boss lớn” dẫn theo vệ sĩ vậy. Hơn nữa tên vệ sĩ này còn rất chuyên nghiệp.
Cho dù là biểu cảm, tư thế đi đứng hay khí chất toát ra đều khiến người khác cảm thấy vô cùng chuyên nghiệp, chẳng qua “boss lớn” đi phía trước có phần bị vệ sĩ lấn át.
Thời gian vẫn còn sớm, Trần Chí Hưng dẫn theo Phùng Tề ngồi xuống ghế sô pha đối diện quầy bar, sau đó anh ta châm thuốc, bắt đầu nói với Phùng Tề về một số vấn đề cần chú ý.
Hai em gái đứng trước quầy bar, thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Tề đang cầm điếu thuốc hơi cúi người xuống nghiêm túc lắng nghe Trần Chí Hưng chém gió, còn bị một nhân viên phục vụ nam vừa dọn phòng bao quay lại cà khịa, lớn tiếng bảo các cô đừng chỉ lo nhìn trai đẹp nữa.
Phùng Tề và Trần Chí Hưng nghe thấy bèn quay đầu nhìn về phía quầy bar, đập vào mắt họ chính là cảnh hai cô gái vừa cười vừa đánh anh chàng nhân viên phục vụ kia.
Trần Chí Hưng sờ mặt mình, nói vọng về phía quầy bar: “Uầy, trai đẹp là đang nói tôi ấy à?”
Câu hỏi này đổi được một trận cảm thán của hai cô gái kia, mấy người trong quầy bar lập tức cười vang.
Trần Chí Hưng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn Phùng Tề, nói: “Xem ra tôi không phải là anh chàng đẹp trai đó.”
Một người không biết thế nào là đùa giỡn như Phùng Tề cũng không khỏi bị tình huống và bầu không khí này ảnh hưởng. Anh hơi nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Có vẻ là tôi rồi.”
“Anh cút đi! Đúng là không biết xấu hổ!”
Khóe môi Phùng Tề hơi nhếch lên, anh cúi đầu rít một hơi thuốc, có chút may mắn vì đã đã tin tưởng Trần Chí Hưng, cũng đi theo Trần Chí Hưng tới đây.
Đồng hồ điểm bảy giờ, khách khứa từng người cũng lần lượt tới. Trần Chí Hưng dẫn Phùng Tề tới vị trí làm việc.
Anh ta xách theo hai chai bia, lại dùng bộ đàm dặn dò bộ phận bếp mang lên một phần thịt bò cay và đậu nành ướp lạnh qua đây, sau đó ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa vừa uống bia vừa ăn, nhàn nhã trò chuyện cùng Phùng Tề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.