Chương 30: Phấn Khích Quá Độ
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Hơn tám giờ, mới có đợt khách đầu tiên kéo tới, đến chín giờ có hai tốp khách tiến vào liên tục, lúc mười giờ thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.
Trái tim Phùng Tề lại run lên, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng cửa chống trộm.
Thật ra trong lòng anh rất muốn đứng dậy đi xem, nhưng Trần Chí Hưng lại nói rằng hiện giờ anh chưa quen ai, cho dù có đi ra cũng không thu được tin tức muốn kiểm tra, vì thế cứ để cho anh ta ra mở cửa là được, còn anh cứ tạm thời ngồi đây nhớ mặt người. Thế nên dù Phùng Tề có muốn ra mở cửa thì cũng cố gắng kìm nén xuống.
Trần Chí Hưng nói xong uể oải đứng dậy, giẫm lên thềm đá chỉ có hai bậc, xuyên qua mắt mèo nhìn bên ngoài sau đó mở cửa ra.
Bốn người đàn ông và ba người phụ nữ bước vào, bọn họ là khách, cảm giác thất vọng lại lần nữa lướt qua trong lòng Phùng Tề.
Đúng vậy, anh chính là vẫn luôn luôn đợi Chu Khê xuất hiện, anh nghĩ, nơi này là do cô phụ trách, thế nên cô sẽ đến đây xem qua một chút. Nhưng mà bây giờ cũng đã hơn mười giờ rồi, anh bắt đầu cảm thấy không quá chắc chắn về những suy nghĩ của mình.
Đợt khách khách này và đợt khác trước cũng không có khác biệt là mấy, mỗi người trong số họ đều quen Trần Chí Hưng. Trần Chí Hưng vẫn như mấy lần trước, đưa cho bọn họ mấy điếu thuốc rồi vừa chém gió vừa dẫn bọn họ vào trong.
Phùng Tề nhìn bóng lưng của bọn họ mãi cho tới khi nó biến mất ở ngã rẽ. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó giơ điếu thuốc trên tay lên, rít một hơi dài rồi dập thuốc vào gạt tàn, lại nâng chai bia lên, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, cảm giác thật sảng khoái. Anh đang định uống thêm một hớp nữa thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Anh vội đặt chai bia xuống, đứng dậy bước ra cửa nhìn qua mắt mèo, chợt ngẩn ra.
Chu Khê đứng ngay trước cửa, cô vẫn mặc một chiếc sườn xám màu trắng viền bạc, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng trước ngực, mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Phùng Tề sững sờ nhìn cô vài giây, cho đến khi Chu Khê hơi mất kiên nhẫn cau mày, lại gõ cửa hai cái anh mới hồi phục tinh thần, mở cửa ra.
Anh không chào cô mà lùi về sau vài bước để cô đi vào thuận tiện hơn.
Mà sau khi Chu Khê nhìn thấy Phùng Tề ở cửa thì ngước mắt lên, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, đôi môi hơi hé mở: “Quào… Lão Tề?”
Phùng Tề bị ánh mắt dò xét và giọng điệu trêu chọc của cô làm cho mất tự nhiên, vành tai không tự chủ mà đỏ lên.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, cổ họng chợt cảm thấy hơi khô khốc, anh thấp giọng gọi cô một tiếng: “Chị Chu.”
Ý cười trên khóe môi Chu Khê càng rõ ràng: “Sao lại đỏ mặt nữa rồi?”
Chu Khê thấy vành tai anh càng đỏ hơn thì vừa cười vừa tiến đến trêu chọc: “Nói thật đi, không phải anh vẫn còn zin đấy chứ? Hay là để chị Chu đây cho anh một cái bao … Ai da!”
Vốn dĩ Chu Khê vẫn còn nhớ chút thù nhỏ khi bị từ chối ngày hôm qua nên nhân cơ hội mà trêu chọc anh, kết quả lại quá khích, hai chữ “lì xì” còn chưa kịp nói xong thì đã trượt chân nơi bậc đá.
Giày cao gót màu bạc nhoáng lên, Chu Khê giật mình kêu lên một tiếng, toàn thân đột nhiên nghiêng về phía trước.
Phùng Tề đang đứng cạnh bức tường định duỗi tay ra muốn kéo cô lại, nhưng khi bàn tay to lớn của anh chuẩn bị bắt lấy cánh tay của Chu Khê thì lại chần chờ.
Anh không biết tại sao mình lại do dự, chỉ cần tiến lên chút xíu nữa là anh đã có thể nắm lấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia, nhưng không biết vì sao trong lòng Phùng Tề đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, khiến anh chùn bước.
Dáng vẻ Chu Khê bất đắc dĩ tiến về phía trước hai bước, nhưng vẫn không giữ được thăng bằng, ngồi phịch xuống thảm.
“Á…Đậu má!” Mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô nhăn mày thề ra tiếng. Về phần Phùng Tề đứng ngay phía sau cô, không những cánh tay vẫn đang giơ giữa không trùng, mà còn bị hình ảnh trước mắt làm cho sốc ngang tới há miệng.
Bởi vì hai chân của Chu Khê gần như lộ ra khỏi lớp vải của sườn xám, vạt sau lật sang một bên, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót ren màu đen bao lấy mông cô...
Trái tim Phùng Tề lại run lên, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng cửa chống trộm.
Thật ra trong lòng anh rất muốn đứng dậy đi xem, nhưng Trần Chí Hưng lại nói rằng hiện giờ anh chưa quen ai, cho dù có đi ra cũng không thu được tin tức muốn kiểm tra, vì thế cứ để cho anh ta ra mở cửa là được, còn anh cứ tạm thời ngồi đây nhớ mặt người. Thế nên dù Phùng Tề có muốn ra mở cửa thì cũng cố gắng kìm nén xuống.
Trần Chí Hưng nói xong uể oải đứng dậy, giẫm lên thềm đá chỉ có hai bậc, xuyên qua mắt mèo nhìn bên ngoài sau đó mở cửa ra.
Bốn người đàn ông và ba người phụ nữ bước vào, bọn họ là khách, cảm giác thất vọng lại lần nữa lướt qua trong lòng Phùng Tề.
Đúng vậy, anh chính là vẫn luôn luôn đợi Chu Khê xuất hiện, anh nghĩ, nơi này là do cô phụ trách, thế nên cô sẽ đến đây xem qua một chút. Nhưng mà bây giờ cũng đã hơn mười giờ rồi, anh bắt đầu cảm thấy không quá chắc chắn về những suy nghĩ của mình.
Đợt khách khách này và đợt khác trước cũng không có khác biệt là mấy, mỗi người trong số họ đều quen Trần Chí Hưng. Trần Chí Hưng vẫn như mấy lần trước, đưa cho bọn họ mấy điếu thuốc rồi vừa chém gió vừa dẫn bọn họ vào trong.
Phùng Tề nhìn bóng lưng của bọn họ mãi cho tới khi nó biến mất ở ngã rẽ. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó giơ điếu thuốc trên tay lên, rít một hơi dài rồi dập thuốc vào gạt tàn, lại nâng chai bia lên, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, cảm giác thật sảng khoái. Anh đang định uống thêm một hớp nữa thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Anh vội đặt chai bia xuống, đứng dậy bước ra cửa nhìn qua mắt mèo, chợt ngẩn ra.
Chu Khê đứng ngay trước cửa, cô vẫn mặc một chiếc sườn xám màu trắng viền bạc, cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng trước ngực, mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Phùng Tề sững sờ nhìn cô vài giây, cho đến khi Chu Khê hơi mất kiên nhẫn cau mày, lại gõ cửa hai cái anh mới hồi phục tinh thần, mở cửa ra.
Anh không chào cô mà lùi về sau vài bước để cô đi vào thuận tiện hơn.
Mà sau khi Chu Khê nhìn thấy Phùng Tề ở cửa thì ngước mắt lên, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, đôi môi hơi hé mở: “Quào… Lão Tề?”
Phùng Tề bị ánh mắt dò xét và giọng điệu trêu chọc của cô làm cho mất tự nhiên, vành tai không tự chủ mà đỏ lên.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, cổ họng chợt cảm thấy hơi khô khốc, anh thấp giọng gọi cô một tiếng: “Chị Chu.”
Ý cười trên khóe môi Chu Khê càng rõ ràng: “Sao lại đỏ mặt nữa rồi?”
Chu Khê thấy vành tai anh càng đỏ hơn thì vừa cười vừa tiến đến trêu chọc: “Nói thật đi, không phải anh vẫn còn zin đấy chứ? Hay là để chị Chu đây cho anh một cái bao … Ai da!”
Vốn dĩ Chu Khê vẫn còn nhớ chút thù nhỏ khi bị từ chối ngày hôm qua nên nhân cơ hội mà trêu chọc anh, kết quả lại quá khích, hai chữ “lì xì” còn chưa kịp nói xong thì đã trượt chân nơi bậc đá.
Giày cao gót màu bạc nhoáng lên, Chu Khê giật mình kêu lên một tiếng, toàn thân đột nhiên nghiêng về phía trước.
Phùng Tề đang đứng cạnh bức tường định duỗi tay ra muốn kéo cô lại, nhưng khi bàn tay to lớn của anh chuẩn bị bắt lấy cánh tay của Chu Khê thì lại chần chờ.
Anh không biết tại sao mình lại do dự, chỉ cần tiến lên chút xíu nữa là anh đã có thể nắm lấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia, nhưng không biết vì sao trong lòng Phùng Tề đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, khiến anh chùn bước.
Dáng vẻ Chu Khê bất đắc dĩ tiến về phía trước hai bước, nhưng vẫn không giữ được thăng bằng, ngồi phịch xuống thảm.
“Á…Đậu má!” Mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội khiến cô nhăn mày thề ra tiếng. Về phần Phùng Tề đứng ngay phía sau cô, không những cánh tay vẫn đang giơ giữa không trùng, mà còn bị hình ảnh trước mắt làm cho sốc ngang tới há miệng.
Bởi vì hai chân của Chu Khê gần như lộ ra khỏi lớp vải của sườn xám, vạt sau lật sang một bên, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy chiếc quần lót ren màu đen bao lấy mông cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.