Chương 38: . Từ Phía Sau Che Miệng Cô Lại Rồi Làm
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Giọng nói của Chu Khê bị ngăn trong cổ họng, hơi thở đặc trưng nam tính tràn ngập trong miệng cô, đó là mùi vị mà Lương Chấn Đông không có.
Chu Khê chỉ cảm thấy đầu óc vốn mơ màng của bản thân lập tức rối loạn choáng váng, hai chân cô nhũn ra, trái tim đập thình thịch.
Nụ hôn của Phùng Tề không có kết cấu, không có kỹ xảo, anh chỉ biết dùng đầu lưỡi tham lam liếm mút trong khoang miệng cô, răng anh còn cọ vào môi cô tới mấy lần giống như muốn hút hết không khí trong phổi cô ra ngoài.
Đây là một nụ hôn không hề thoải mái, nhưng Chu Khê lại có cảm giác thân thể yếu ớt vô cùng, giống như sức lực cả người cô đã bị hút hết đi, ngay cả xương cốt cũng mỏi như.
Phùng Tế cảm thấy cơ thể Chu Khê mềm ra, không giãy giụa nữa thì đánh bạo đưa bàn tay mò vào trong sườn xám dán sát vào chân cô.
Cảm giác non mềm nhẵn mịn từ lòng bàn tay truyền tới đại não Phùng Tề, hiển nhiên nó còn tốt đẹp hơn tưởng tưởng của anh. Da thịt cô giống như tơ lụa thượng hạng vừa trơn vừa mịn khiến cho anh không nhịn được muốn bóp thật mạnh, thật tàn nhẫn.
Bàn tay chỉ đang cọ xát trên đùi Chu Khê bắt đầu không khống chế được mà bóp mạnh lại, sức lực càng ngày càng lớn. Bàn tay mang theo vết chai khiến Chu Khê cảm thấy đau nhức.
“Ư…” Cô phát ra một tiếng rên thật nhỏ, dù là đau nhưng bụng dưới cô lại càng ngày càng trống rỗng, cơ thể cũng càng ngày càng mềm, thậm chí còn chảy nước.
Tiếng rên của Chu Khê giống như thuốc kích dục khiến cho thân thể dần mất khống chế của Phùng Tề nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.
Anh nhả môi cô ra, nặng nề thở gấp xoay người cô lại đưa lưng về phía mình. Bàn tay to của Phùng Tề vén vạt sườn xám cô lên, hình ảnh quần lót đen viền ren bao phủ lấy cặp mông căng tròn mịn màng của cô đã được anh tưởng tượng qua vô số lần.
Hốc mắt Phùng Tề hơi đau, anh không hề nghĩ ngợi kéo chiếc quần lót viền ren kia xuống.
Chỉ cần kéo nó xuống, anh có thể chứng kiến được vùng đất bí ẩn mà dù anh có tưởng tượng thế nào cũng luôn là một mảnh mơ hồ.
Một tay Chu Khê chống vách tường, một tay cô thò ra đằng sau giữ lấy quần lót sắp bị Phùng Tề giật xuống. Một chút lý trí còn sót lại nói cho Chu Khê biết không thể làm ở chỗ này được, nếu như bị phát hiện, Lương Chấn Đông sẽ giết chết cô mất.
Đương nhiên, mọi chuyện đi tới bước này cũng là do cô quyến rũ Phùng Tề trước, chẳng qua trong lòng cô vẫn còn tồn tại một phần do dự.
“Phùng Tề! Đừng ở đây, sẽ bị…” Cô còn chưa nói hết thì nghe thấy “roẹt” một tiếng. Chiếc quần lót viền ren không chịu nổi gánh nặng mà rách toạc trong khi hai người giằng co. Chu Khê không dám tin quay đầu nhìn lại: “Anh… con mẹ nó… Anh dám… Ưm… Ưm…”
Lần này Chu Khê cũng không nói được hết câu bởi vì Phùng Tề đã đưa tay bịt miệng cô lại.
Phùng Tề đã có chút không phân biệt được đây là hiện thực hay là ảo mộng nữa. Anh chỉ biết, đây là Chu Khê, thân thể cô mềm mại như vậy, ngay từ lần đầu gặp cô anh đã bắt đầu mơ tưởng rồi.
Phùng Tề giữ chặt cổ tay cô, anh chỉ hơi dùng lực, Chu Khê đã cảm thấy cánh tay nhức mỏi rồi, bàn tay còn giữ lấy chút vải vóc rách nát cuối cùng che lại nơi riêng tư vô lực rũ xuống.
Phùng Tê buông tay cô ra, kéo mảnh vải còn sót lại xuống dưới. Bờ mông trắng nõn trơn mềm nổi nên mấy vệt đỏ minh chứng cho trận giằng co vừa rồi, càng khiến cho người ta sinh ra xúc động muốn tàn phá nhiều hơn nữa.
Hơi thở anh trở lên dồn dập, một tay anh vội vàng cởi bỏ dây dưng, kéo cả quần thể thao và quần lót xuống phía dưới đầu gối.
Cự thú đã sưng to lên bắn thẳng ra từ trong đống vải vóc, nằm chễm chệ giữa hai chân Phùng tề, vừa to vừa dài, gân xanh bao phủ phía trên gồ ghề trông vô cùng đáng sợ.
Anh không có kinh nghiệm nên chỉ biết dựa vào phán đoán, nâng eo cao lên, để cho con hàng to dài của bản thân chọc vào giữa khe mông Chu Khê.
Nóng quá!
Chu Khê bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó cô cũng cảm nhận được thứ vừa chen vào mông cô kia, lập tức vội vàng muốn tiến thẳng về phía trước.
Chu Khê chỉ cảm thấy đầu óc vốn mơ màng của bản thân lập tức rối loạn choáng váng, hai chân cô nhũn ra, trái tim đập thình thịch.
Nụ hôn của Phùng Tề không có kết cấu, không có kỹ xảo, anh chỉ biết dùng đầu lưỡi tham lam liếm mút trong khoang miệng cô, răng anh còn cọ vào môi cô tới mấy lần giống như muốn hút hết không khí trong phổi cô ra ngoài.
Đây là một nụ hôn không hề thoải mái, nhưng Chu Khê lại có cảm giác thân thể yếu ớt vô cùng, giống như sức lực cả người cô đã bị hút hết đi, ngay cả xương cốt cũng mỏi như.
Phùng Tế cảm thấy cơ thể Chu Khê mềm ra, không giãy giụa nữa thì đánh bạo đưa bàn tay mò vào trong sườn xám dán sát vào chân cô.
Cảm giác non mềm nhẵn mịn từ lòng bàn tay truyền tới đại não Phùng Tề, hiển nhiên nó còn tốt đẹp hơn tưởng tưởng của anh. Da thịt cô giống như tơ lụa thượng hạng vừa trơn vừa mịn khiến cho anh không nhịn được muốn bóp thật mạnh, thật tàn nhẫn.
Bàn tay chỉ đang cọ xát trên đùi Chu Khê bắt đầu không khống chế được mà bóp mạnh lại, sức lực càng ngày càng lớn. Bàn tay mang theo vết chai khiến Chu Khê cảm thấy đau nhức.
“Ư…” Cô phát ra một tiếng rên thật nhỏ, dù là đau nhưng bụng dưới cô lại càng ngày càng trống rỗng, cơ thể cũng càng ngày càng mềm, thậm chí còn chảy nước.
Tiếng rên của Chu Khê giống như thuốc kích dục khiến cho thân thể dần mất khống chế của Phùng Tề nổi lên sóng ngầm mãnh liệt.
Anh nhả môi cô ra, nặng nề thở gấp xoay người cô lại đưa lưng về phía mình. Bàn tay to của Phùng Tề vén vạt sườn xám cô lên, hình ảnh quần lót đen viền ren bao phủ lấy cặp mông căng tròn mịn màng của cô đã được anh tưởng tượng qua vô số lần.
Hốc mắt Phùng Tề hơi đau, anh không hề nghĩ ngợi kéo chiếc quần lót viền ren kia xuống.
Chỉ cần kéo nó xuống, anh có thể chứng kiến được vùng đất bí ẩn mà dù anh có tưởng tượng thế nào cũng luôn là một mảnh mơ hồ.
Một tay Chu Khê chống vách tường, một tay cô thò ra đằng sau giữ lấy quần lót sắp bị Phùng Tề giật xuống. Một chút lý trí còn sót lại nói cho Chu Khê biết không thể làm ở chỗ này được, nếu như bị phát hiện, Lương Chấn Đông sẽ giết chết cô mất.
Đương nhiên, mọi chuyện đi tới bước này cũng là do cô quyến rũ Phùng Tề trước, chẳng qua trong lòng cô vẫn còn tồn tại một phần do dự.
“Phùng Tề! Đừng ở đây, sẽ bị…” Cô còn chưa nói hết thì nghe thấy “roẹt” một tiếng. Chiếc quần lót viền ren không chịu nổi gánh nặng mà rách toạc trong khi hai người giằng co. Chu Khê không dám tin quay đầu nhìn lại: “Anh… con mẹ nó… Anh dám… Ưm… Ưm…”
Lần này Chu Khê cũng không nói được hết câu bởi vì Phùng Tề đã đưa tay bịt miệng cô lại.
Phùng Tề đã có chút không phân biệt được đây là hiện thực hay là ảo mộng nữa. Anh chỉ biết, đây là Chu Khê, thân thể cô mềm mại như vậy, ngay từ lần đầu gặp cô anh đã bắt đầu mơ tưởng rồi.
Phùng Tề giữ chặt cổ tay cô, anh chỉ hơi dùng lực, Chu Khê đã cảm thấy cánh tay nhức mỏi rồi, bàn tay còn giữ lấy chút vải vóc rách nát cuối cùng che lại nơi riêng tư vô lực rũ xuống.
Phùng Tê buông tay cô ra, kéo mảnh vải còn sót lại xuống dưới. Bờ mông trắng nõn trơn mềm nổi nên mấy vệt đỏ minh chứng cho trận giằng co vừa rồi, càng khiến cho người ta sinh ra xúc động muốn tàn phá nhiều hơn nữa.
Hơi thở anh trở lên dồn dập, một tay anh vội vàng cởi bỏ dây dưng, kéo cả quần thể thao và quần lót xuống phía dưới đầu gối.
Cự thú đã sưng to lên bắn thẳng ra từ trong đống vải vóc, nằm chễm chệ giữa hai chân Phùng tề, vừa to vừa dài, gân xanh bao phủ phía trên gồ ghề trông vô cùng đáng sợ.
Anh không có kinh nghiệm nên chỉ biết dựa vào phán đoán, nâng eo cao lên, để cho con hàng to dài của bản thân chọc vào giữa khe mông Chu Khê.
Nóng quá!
Chu Khê bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó cô cũng cảm nhận được thứ vừa chen vào mông cô kia, lập tức vội vàng muốn tiến thẳng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.