Chương 37: Ở Đây Không Có Ai Cả
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Bàn tay Phùng Tề không tự giác nắm chặt lại, anh quên mất bản thân còn đang cầm tay cô.
“Ưm, đau…” Chu Khê bị anh nắm sinh đau nhưng vẫn cố ý kêu lên đầy gợi cảm.
Phùng Tề chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, anh không chỉ không buông ra mà ngược lại còn kéo lấy Chu Khê tiến thẳng vào lối đi bên trái.
Đấy là hành lang dẫn lên đại sảnh tầng một. Chu Khê lảo đảo đuổi theo anh cau mày hỏi: “Anh định làm gì?”
“Chơi cô.”
Giọng nói Phùng Tề bình tĩnh không có một chút khác thường nào, nhưng Chu Khê lại thoáng giật mình.
Kết quả này là điều mà cô muốn, vậy tại sao trái tim cô không chỉ nóng lên mà còn hơi sợ nữa?
Cô chỉ mới thất thần vài giây, Phùng Tề đã kéo cô đi tới tận cùng hành lang, quẹo vào cầu thang đi thông tới đại sảnh tầng một.
Cầu thang không dài, ở giữa có một góc khuất, lên trên nữa lại là một đoạn cầu thang nổi thẳng với cửa ra vào.
Phùng Tề dừng lại ở góc khuất, một tay anh kéo Chu Khê vào ngực, cánh tay rắn rỏi của anh ôm lấy eo cô.
Cái eo này còn mềm mại nhỏ nhắn hơn trong tưởng tượng của anh, quả thật là chỉ cần khẽ siết một cái là có thể đứt đoạn…
Mắt Chu Khê hơi nhếch, cô nâng tay theo bản năng chống trên ngực anh. Phùng Tề giữ eo cô, hơi cúi đầu xuống, động tác chuẩn bị muốn hôn cô.
“Đợt chút…” Chu Khê nghiêng đầu tránh né môi anh.
Đôi môi Phùng Tề rơi xuống gò má cô ấm áp nóng bỏng. Bởi vì cô nghiêng đầu, nụ hôn này trượt từ gò má cô kéo dài tới tóc mai mới dừng lại.
Hơi thở nóng bỏng phì phò bên tai khiến trái tim Chu Khê như bị phỏng.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, khẽ ngửa đầu ra sau né tránh hơi thở của anh: “Không phải anh định làm ở chỗ này chứ?”
“Không có người.”
Mỗi khi anh đến một nơi mới đều có thói quen tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh. Tính tới nay anh đã tới Thuyền Lan được ba tháng, tuy rằng phạm vi hoạt động của anh chủ yếu ở phòng karaoke, nhưng nếu nói thật thì anh còn quen thuộc với Thuyền Lan hơn cả Chu Khê.
Hành lang và cầu thang này, ngoại trừ lúc cuối tuần có người tới quét dọn thì trên cơ bản là không có bất cứ kẻ nào bén mảng tới.
Người muốn tới phòng karaoke thì quẹo phải là xong, còn nếu như từ phòng karaoke muốn lên tầng hoặc xuống dưới thì đều chọn đi thang máy cho nhanh.
Thời điểm anh muốn làm cô tới không ngủ được thì đều nghĩ tới cảnh anh và cô ở trong góc khuất này yêu đương vụng trộm.
Chu Khê sẽ đưa lưng về phía anh, hai tay chống lên vách tường. Anh sẽ đứng sau lưng cô, tay anh men theo phần xẻ tà của sườn xám tiến vào trong, dán sát với chân cô, giật chiếc quần lót đen viền ren xuống dưới rồi từ phía sau cắm thẳng vào trong.
Chắc chắn Chu Khê sẽ kêu lên, giống như tiếng rên rỉ anh nghe được khi làm việc bên ngoài căn phòng lúc trước, anh lại cứng hơn rồi, chỉ muốn tiến thẳng vào người cô, làm cô tới khóc thét.
Tiếp đó lại vì sợ người đi qua nghe được nên anh chỉ có thể bịt miệng cô từ phía sau. Tất cả âm thanh của cô sẽ bị giữ lại hết trong lòng bàn tay anh.
Mỗi lần nghĩ như vậy Phùng Tề lập tức bắn. Nhưng dục vọng muốn chiếm lấy cô trong người anh lại chưa hề giảm xuống mà còn ngược lại càng càng càng dữ dội hơn.
Mặc dù Phùng Tề nói không có ai, nhưng Chu Khê nào dám thử. Đây chính là Thuyền Lan đó, dù không để Lương Chấn Đông vào mắt thì bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua nơi này.
“Không được!” Chu Khê từ chối, đôi tay chống lên ngực anh dùng sức đẩy ra, thân thể bị anh giam cầm trong ngực cũng ngả ra sau ý đồ muốn tránh thoát trói buộc.
Chẳng qua chút sức yếu như mèo của cô sao có thể giãy giụa được, nhất là khi người ôm cô còn là Phùng Tề vô cùng giỏi đánh lộn, hơn nữa anh cũng không hề muốn thả cô ra.
Phùng Tề tiến lên phía trước hai bước để Chu Khê dán sát vào vách tường, anh đơn giản khống chế hai tay của cô bắt tréo ra sau lưng rồi cúi xuống cắn môi cô một lần nữa.
“Ưm… Phùng Tề… Phùng… A…” Chu Khê nghiêng đầu tránh né được hai cái thì đôi môi đã bị Phùng Tề bắt được, đầu lưỡi anh giống hệt với hành động của anh mau chóng tiến vào khoang miệng cô.
“Ưm, đau…” Chu Khê bị anh nắm sinh đau nhưng vẫn cố ý kêu lên đầy gợi cảm.
Phùng Tề chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, anh không chỉ không buông ra mà ngược lại còn kéo lấy Chu Khê tiến thẳng vào lối đi bên trái.
Đấy là hành lang dẫn lên đại sảnh tầng một. Chu Khê lảo đảo đuổi theo anh cau mày hỏi: “Anh định làm gì?”
“Chơi cô.”
Giọng nói Phùng Tề bình tĩnh không có một chút khác thường nào, nhưng Chu Khê lại thoáng giật mình.
Kết quả này là điều mà cô muốn, vậy tại sao trái tim cô không chỉ nóng lên mà còn hơi sợ nữa?
Cô chỉ mới thất thần vài giây, Phùng Tề đã kéo cô đi tới tận cùng hành lang, quẹo vào cầu thang đi thông tới đại sảnh tầng một.
Cầu thang không dài, ở giữa có một góc khuất, lên trên nữa lại là một đoạn cầu thang nổi thẳng với cửa ra vào.
Phùng Tề dừng lại ở góc khuất, một tay anh kéo Chu Khê vào ngực, cánh tay rắn rỏi của anh ôm lấy eo cô.
Cái eo này còn mềm mại nhỏ nhắn hơn trong tưởng tượng của anh, quả thật là chỉ cần khẽ siết một cái là có thể đứt đoạn…
Mắt Chu Khê hơi nhếch, cô nâng tay theo bản năng chống trên ngực anh. Phùng Tề giữ eo cô, hơi cúi đầu xuống, động tác chuẩn bị muốn hôn cô.
“Đợt chút…” Chu Khê nghiêng đầu tránh né môi anh.
Đôi môi Phùng Tề rơi xuống gò má cô ấm áp nóng bỏng. Bởi vì cô nghiêng đầu, nụ hôn này trượt từ gò má cô kéo dài tới tóc mai mới dừng lại.
Hơi thở nóng bỏng phì phò bên tai khiến trái tim Chu Khê như bị phỏng.
Cô nhẹ nhàng thở một hơi, khẽ ngửa đầu ra sau né tránh hơi thở của anh: “Không phải anh định làm ở chỗ này chứ?”
“Không có người.”
Mỗi khi anh đến một nơi mới đều có thói quen tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh. Tính tới nay anh đã tới Thuyền Lan được ba tháng, tuy rằng phạm vi hoạt động của anh chủ yếu ở phòng karaoke, nhưng nếu nói thật thì anh còn quen thuộc với Thuyền Lan hơn cả Chu Khê.
Hành lang và cầu thang này, ngoại trừ lúc cuối tuần có người tới quét dọn thì trên cơ bản là không có bất cứ kẻ nào bén mảng tới.
Người muốn tới phòng karaoke thì quẹo phải là xong, còn nếu như từ phòng karaoke muốn lên tầng hoặc xuống dưới thì đều chọn đi thang máy cho nhanh.
Thời điểm anh muốn làm cô tới không ngủ được thì đều nghĩ tới cảnh anh và cô ở trong góc khuất này yêu đương vụng trộm.
Chu Khê sẽ đưa lưng về phía anh, hai tay chống lên vách tường. Anh sẽ đứng sau lưng cô, tay anh men theo phần xẻ tà của sườn xám tiến vào trong, dán sát với chân cô, giật chiếc quần lót đen viền ren xuống dưới rồi từ phía sau cắm thẳng vào trong.
Chắc chắn Chu Khê sẽ kêu lên, giống như tiếng rên rỉ anh nghe được khi làm việc bên ngoài căn phòng lúc trước, anh lại cứng hơn rồi, chỉ muốn tiến thẳng vào người cô, làm cô tới khóc thét.
Tiếp đó lại vì sợ người đi qua nghe được nên anh chỉ có thể bịt miệng cô từ phía sau. Tất cả âm thanh của cô sẽ bị giữ lại hết trong lòng bàn tay anh.
Mỗi lần nghĩ như vậy Phùng Tề lập tức bắn. Nhưng dục vọng muốn chiếm lấy cô trong người anh lại chưa hề giảm xuống mà còn ngược lại càng càng càng dữ dội hơn.
Mặc dù Phùng Tề nói không có ai, nhưng Chu Khê nào dám thử. Đây chính là Thuyền Lan đó, dù không để Lương Chấn Đông vào mắt thì bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua nơi này.
“Không được!” Chu Khê từ chối, đôi tay chống lên ngực anh dùng sức đẩy ra, thân thể bị anh giam cầm trong ngực cũng ngả ra sau ý đồ muốn tránh thoát trói buộc.
Chẳng qua chút sức yếu như mèo của cô sao có thể giãy giụa được, nhất là khi người ôm cô còn là Phùng Tề vô cùng giỏi đánh lộn, hơn nữa anh cũng không hề muốn thả cô ra.
Phùng Tề tiến lên phía trước hai bước để Chu Khê dán sát vào vách tường, anh đơn giản khống chế hai tay của cô bắt tréo ra sau lưng rồi cúi xuống cắn môi cô một lần nữa.
“Ưm… Phùng Tề… Phùng… A…” Chu Khê nghiêng đầu tránh né được hai cái thì đôi môi đã bị Phùng Tề bắt được, đầu lưỡi anh giống hệt với hành động của anh mau chóng tiến vào khoang miệng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.