Sắc Vực

Chương 31: Anh Chảy Máu Mũi Rồi

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

Anh còn chưa kịp định thần lại thì một luồng khí vừa nóng vừa mãnh liệt xộc thẳng lên đến não, ngay sau đó anh cảm thấy mũi mình lành lạnh.

Vào giờ phút này, điều đầu tiên Chu Khê nghĩ đến sau khi khỏi đau đớn chính là hình tượng!

Cô cau mày vội vàng ngồi chồm hổm dậy, một tay bám vào tường định đứng lên nhưng lại phát hiện chân mình bị bong gân nghiêm trọng, một khi cô cố gắng dùng sức thì cơn đau cứ như đâm thẳng vào tim.

Chu Khê vô cùng khó chịu, trong lòng đang chửi thầm 8891 “lời vàng ngọc”. Cô quay đầu nhìn Phùng Tề, đang muốn nhờ anh đến đỡ cô dậy, kết quả vừa nhìn thấy Phùng Tề, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, sau khi dừng lại hai giây mới lên tiếng: “Anh chảy máu mũi rồi”.

Phùng Tề vẫn còn đang ngây người, anh hít một hơi rồi vội vàng cúi đầu, giơ tay lên lau mũi, ngón tay lập tức dính đầy máu.

Mặt anh càng nóng hơn, vội vàng bịt mũi bước nhanh đến bàn trà nhỏ, lấy ra một miếng khăn giấy từ trong chiếc hộp bên cạnh đĩa thịt bò cay.

Chân Chu Khê rất đau, thật sự rất đau, nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, tất cả những khó chịu, bực bội trước đó của cô giờ đã biến mất.

“Hời ơi, tôi bảo này, tôi ngã là chuyện của tôi, anh chảy máu mũi làm cái gì hả?” Trong lòng Chu Khê hiểu rất rõ, chắc chắn là Phùng Tề đã nhìn thấy cái gì đó không nên thấy, thế nhưng bây giờ cô cũng không bận tâm chút nào.

Dù sao thì người ta có thể chảy máu mũi, điều này chứng tỏ dáng vẻ cô ngã vừa nãy không hề xấu, hơn nữa… Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiến đàn ông chảy máu mũi đấy!

Phùng Tề cau mày ngước mắt lên, thấy Chu Khê vẫn đang quỳ trên mặt đất, chưa đứng lên được. Anh ném khăn giấy vào thùng rác rồi lấy thêm mấy miếng nữa, sau đó dùng tay phải dính máu bịt mũi lại, rồi mới tiến hai bước đến chỗ Chu Khê, tay trái nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô đứng dậy.

Vùng da dưới lòng bàn tay khi chạm vào có cảm giác mát lạnh, trơn mịn như tơ lụa, mỏng manh đến mức có cảm giác như chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy.

Hơi nóng lại truyền đến trán và sống mũi, máu mũi chưa ngừng chảy càng dữ dội hơn, chẳng bao lâu khăn giấy trên tay đã ướt đẫm. Điều khiến Phùng Tề bất lực và xấu hổ nhất ngay lúc này chính là anh phát hiện ra mình cứng rồi!



Anh dễ dàng nâng Chu Khê đứng dậy bằng một tay, đỡ cô đến ghế sô pha ngồi xuống, nhanh chóng lấy ra mấy tờ khăn giấy thay khăn giấy đã ướt rồi quay người rời đi.

“Này, anh đi đâu vậy?”

“Nhà vệ sinh”. Phùng Tề không quay đầu lại mà trả lời cô.

“Ha ha ha ha ha ha.”

Phùng Tề nhắm mắt hừ một tiếng, bước nhanh về phía ngã rẽ, nhưng bên tai vẫn còn đang vang vọng tiếng cười của Chu Khê.

Ngay lúc anh vội vàng đến sảnh chính thì tình cờ gặp Trần Chí Hưng quay trở về.

Trần Chí Hưng bắt gặp anh cúi đầu bịt mũi, anh ta nghi hoặc hỏi: “Anh sao vậy?”

Phùng Tề ngại nói ra sự việc!

Bước chân anh vẫn không dừng lại: “Không có gì, chị Chu bị trẹo chân rồi, anh đến xem chị ấy đii.”

Trần Chí Hưng nghe vậy, quay đầu đi đến chỗ của Chu Khê, nhưng vừa đi được một bước anh ta lại cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, lập tức quay đầu đuổi theo Phùng Tề: “Chị Chu trẹo chân vậy anh bịt mũi làm cái gì?”

Trả lời thế nào đây? Bởi vì anh nhìn thấy thứ không nên thấy, cho nên chảy máu mũi à?



“Anh nói cho rõ… Cái lùm mía! Anh chảy máu mũi hả?”

Anh ta biết rồi!

Phùng Tề vội vã vào phòng vệ sinh, bước nhanh đến bồn rửa mặt, vứt khăn giấy vào thùng rác rồi mở nước.

Anh cúi đầu, máu mũi lại từng giọt từng giọt chảy xuống, Trần Chí Hưng đứng bên cạnh, tay chống eo, cúi đầu xuống nhìn anh.

Phùng Tề không thèm để ý đến anh ta, anh mở vòi nước lên, rửa sạch máu mũi trước rồi vỗ nhẹ vào trán và gáy, cảm thấy cơn nóng khi nãy đã hạ xuống, lúc này anh mới hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”

“Tại sao anh lại chảy máu mũi?”

“Có thể không nói được không?”

“Mẹ kiếp! Anh có phải là anh em của tôi không vậy?” Trần Chí Hưng lớn giọng.

Phùng Tề không biết làm gì khác ngoài việc mở vòi nước một lần nữa và tát nước lên mặt: “Chị Chu bị ngã, vạt sườn xám của cô ấy bị vén lên”.

Quát đờ heo???

Trần Chí Hưng hơi híp mắt, trong mắt ánh lên ba dấu chấm hỏi, sau đó lập tức cười phá lên, thiếu chút nữa là quỳ ra đất luôn rồi.

Phùng Tề chỉ cảm thấy, đầu anh rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook