Chương 32: Cơ Hội
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Chu Khê trẹo chân không nhẹ, lúc đợi Phùng Tề và Trần Chí Hưng đến thì nó đã sưng lên như cái giò heo rồi.
Trần Chí Hưng vừa cười vừa đỡ cô lên tầng hai, mà rõ ràng là chân Chu Khê còn đau hơn lúc nãy, thế nhưng cô lại nhịn không được, cười đến đỏ cả hốc mắt.
Ngày hôm sau, Chu Khê không xuống nhận phòng, Lương Chấn Đông đã tới chỗ cô.
Gã rất vừa ý khi nhìn thấy Phùng Tề hiện tại, chẳng qua gã vẫn không cho Trần Chí Hưng cái nhìn thân thiện nào.
Sau đó lại nghe Trần Chí Hưng luyên thuyên về chuyện hôm trước của Ngô Thiến, lúc mấy người bọn họ đi dạo một vòng trở về, Phùng Tề giúp gã mở cửa, gã còn quay đầu nhìn Phùng Tề một lúc.
Về đến văn phòng, gã đi đến ngồi xuống cạnh Chu Khê đang bấm điện thoại, sau đó vòng tay ôm vai Chu Khê, hỏi: “Chuyện mấy ngày trước của Ngô Thiến em có nghe nói chưa?”
Thực ra, gã hoàn toàn không nhớ ra Ngô Thiến là ai, nhưng gã biết cô ta là đào ở chỗ bọn họ.
Chu Khê vừa nghe thấy liền cười, bỏ điện thoại xuống: “A Hưng nói với anh nhỉ?”
“Em nói thử xem, liệu có phải tên nhóc kia không được thật?”
Không được mà có thể chảy máu mũi sao?
Đương nhiên là Chu Khê sẽ không cảm thấy Phùng Tề không được, nhưng cô hiểu rất rõ Lương Chấn Đông muốn nghe điều gì, cô cười nói: “Ai mà biết được? Dù sao em cảm thấy, trên phương diện đó, là đàn ông thì chắc chắn không thể nào nhịn được.”
Lương Chấn Đông cười thầm: “Lãng phí tiền vốn lớn như vậy.”
Tuy giọng điệu gã có phần khinh thường, nhưng thiện cảm của gã đối với Phùng Tề lại tăng thêm hai phần.
Là cảm giác của đồng loại, mặc dù gã không chắc chắn lắm.
Phải đến ngày thứ ba Chu Khê mới có thể đi xuống kiểm tra phòng được, cô nhìn thấy Phùng Tề thì nhịn không được mà trêu chọc anh, đã vậy Trần Chí Hưng còn đứng bên cạnh phối hợp. Phùng Tề bị hai người bọn họ kẻ xướng người họa hứng làm cho đỏ mặt.
Những ngày sau, Phùng Tề luôn mong chờ đến giờ đi làm, bởi vì mỗi ngày Chu Khê ít nhất sẽ xuống phòng kiểm tra một vòng, nếu như đông người, hoặc là có chuyện gì thì cô sẽ đến hai ba lần.
Về phần Chu Khê, cô biết Phùng Tề thích cô, chỉ là cô hoàn toàn không bận tâm đến chuyện này, mỗi lần gặp anh, cô vẫn luôn trêu chọc vài câu.
Đối với cô mà nói, ngượng ngùng xoắn xít ngược lại dễ khiến người ta sinh ra sự tò mò, phóng khoáng một chút, lâu ngày tự nhiên sẽ cảm thấy vô vị, dù sao thì họ tiếp xúc với nhau cũng không nhiều.
Một tháng sau, Chu Khê điều Phùng Tề đến quầy bar, việc này không chỉ bởi vì Trần Chí Hưng mà còn là vì cô cảm thấy Phùng Tề rất thích hợp với quầy bar bên đó.
Ít nói, lại rất có trách nhiệm, những người bên dưới đều quá lười biếng, rất thiếu người như anh.
Phùng Tề đến quầy bar, làm cho mấy cô em bên đó vô cùng phấn khích, Chu Khê nhìn ra được mấy cô em đó đều có ý với Phùng Tề, thỉnh thoảng mang bọn họ ra trêu chọc anh vài câu. Nhưng lần nào Phùng Tề cũng đều im lặng, lạnh lùng không nói câu nào.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, sự tương tác của Chu Khê và Phùng Tề chỉ dừng lại ở mức độ này, mãi cho đến một tháng sau, khi Trung thu đang đến gần cũng là ngày sinh nhật của vợ Lương Chấn Đông..
Ngày hôm đó, Lương Chấn Đông gọi điện thoại cho Chu Khê, nói rằng vợ gã muốn tổ chức sinh nhật ở tầng hai, bảo cô tạm thời đừng xuất hiện ở tầng hai.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, vợ của gã đến, vậy thì cô đương nhiên sẽ tránh qua một bên. nhưng những lời tiếp theo của Lương Chấn Đông thật sự đã đâm trúng trái tim Chu Khê.
“Anh Đông, Chu Khê em là người có hiểu biết, câu phía sau không cần thêm vào đâu”. Lúc Chu Khê định thần lại thì những lời gai góc ấy đã vọt ra khỏi miệng.
Cô ngẩn ra, trong nháy mắt giọng nói trầm thấp của Lương Chấn Đông từ đầu bên kia truyền đến “Chu Khê, em có biết em đang nói chuyện với ai không?”
Trần Chí Hưng vừa cười vừa đỡ cô lên tầng hai, mà rõ ràng là chân Chu Khê còn đau hơn lúc nãy, thế nhưng cô lại nhịn không được, cười đến đỏ cả hốc mắt.
Ngày hôm sau, Chu Khê không xuống nhận phòng, Lương Chấn Đông đã tới chỗ cô.
Gã rất vừa ý khi nhìn thấy Phùng Tề hiện tại, chẳng qua gã vẫn không cho Trần Chí Hưng cái nhìn thân thiện nào.
Sau đó lại nghe Trần Chí Hưng luyên thuyên về chuyện hôm trước của Ngô Thiến, lúc mấy người bọn họ đi dạo một vòng trở về, Phùng Tề giúp gã mở cửa, gã còn quay đầu nhìn Phùng Tề một lúc.
Về đến văn phòng, gã đi đến ngồi xuống cạnh Chu Khê đang bấm điện thoại, sau đó vòng tay ôm vai Chu Khê, hỏi: “Chuyện mấy ngày trước của Ngô Thiến em có nghe nói chưa?”
Thực ra, gã hoàn toàn không nhớ ra Ngô Thiến là ai, nhưng gã biết cô ta là đào ở chỗ bọn họ.
Chu Khê vừa nghe thấy liền cười, bỏ điện thoại xuống: “A Hưng nói với anh nhỉ?”
“Em nói thử xem, liệu có phải tên nhóc kia không được thật?”
Không được mà có thể chảy máu mũi sao?
Đương nhiên là Chu Khê sẽ không cảm thấy Phùng Tề không được, nhưng cô hiểu rất rõ Lương Chấn Đông muốn nghe điều gì, cô cười nói: “Ai mà biết được? Dù sao em cảm thấy, trên phương diện đó, là đàn ông thì chắc chắn không thể nào nhịn được.”
Lương Chấn Đông cười thầm: “Lãng phí tiền vốn lớn như vậy.”
Tuy giọng điệu gã có phần khinh thường, nhưng thiện cảm của gã đối với Phùng Tề lại tăng thêm hai phần.
Là cảm giác của đồng loại, mặc dù gã không chắc chắn lắm.
Phải đến ngày thứ ba Chu Khê mới có thể đi xuống kiểm tra phòng được, cô nhìn thấy Phùng Tề thì nhịn không được mà trêu chọc anh, đã vậy Trần Chí Hưng còn đứng bên cạnh phối hợp. Phùng Tề bị hai người bọn họ kẻ xướng người họa hứng làm cho đỏ mặt.
Những ngày sau, Phùng Tề luôn mong chờ đến giờ đi làm, bởi vì mỗi ngày Chu Khê ít nhất sẽ xuống phòng kiểm tra một vòng, nếu như đông người, hoặc là có chuyện gì thì cô sẽ đến hai ba lần.
Về phần Chu Khê, cô biết Phùng Tề thích cô, chỉ là cô hoàn toàn không bận tâm đến chuyện này, mỗi lần gặp anh, cô vẫn luôn trêu chọc vài câu.
Đối với cô mà nói, ngượng ngùng xoắn xít ngược lại dễ khiến người ta sinh ra sự tò mò, phóng khoáng một chút, lâu ngày tự nhiên sẽ cảm thấy vô vị, dù sao thì họ tiếp xúc với nhau cũng không nhiều.
Một tháng sau, Chu Khê điều Phùng Tề đến quầy bar, việc này không chỉ bởi vì Trần Chí Hưng mà còn là vì cô cảm thấy Phùng Tề rất thích hợp với quầy bar bên đó.
Ít nói, lại rất có trách nhiệm, những người bên dưới đều quá lười biếng, rất thiếu người như anh.
Phùng Tề đến quầy bar, làm cho mấy cô em bên đó vô cùng phấn khích, Chu Khê nhìn ra được mấy cô em đó đều có ý với Phùng Tề, thỉnh thoảng mang bọn họ ra trêu chọc anh vài câu. Nhưng lần nào Phùng Tề cũng đều im lặng, lạnh lùng không nói câu nào.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, sự tương tác của Chu Khê và Phùng Tề chỉ dừng lại ở mức độ này, mãi cho đến một tháng sau, khi Trung thu đang đến gần cũng là ngày sinh nhật của vợ Lương Chấn Đông..
Ngày hôm đó, Lương Chấn Đông gọi điện thoại cho Chu Khê, nói rằng vợ gã muốn tổ chức sinh nhật ở tầng hai, bảo cô tạm thời đừng xuất hiện ở tầng hai.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, vợ của gã đến, vậy thì cô đương nhiên sẽ tránh qua một bên. nhưng những lời tiếp theo của Lương Chấn Đông thật sự đã đâm trúng trái tim Chu Khê.
“Anh Đông, Chu Khê em là người có hiểu biết, câu phía sau không cần thêm vào đâu”. Lúc Chu Khê định thần lại thì những lời gai góc ấy đã vọt ra khỏi miệng.
Cô ngẩn ra, trong nháy mắt giọng nói trầm thấp của Lương Chấn Đông từ đầu bên kia truyền đến “Chu Khê, em có biết em đang nói chuyện với ai không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.