Chương 34: Anh Đưa Tôi Đi
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
Tuy rằng bình thường Chu Khê cũng hay uống rượu, nhưng chỉ là kiểu vài ly xã giao. Hiện tại cô đã say lắm rồi, bắt đầu nói nhiều, càng nghĩ càng thấy tủi thân..
“A Hưng, anh nói đi! Chu Khê tôi giống người không có biết điều như vậy sao?”
Chu Khê đặt một tay lên ngực, gật gù hỏi Trần Chí Hưng.
Trần Chí Hưng không nói nên lời: “Đương nhiên là không giống rồi."
“Cho nên… Anh ấy thêm câu tạm thời đừng xuất hiện phía sau là có ý gì? Sợ tôi cố tình gây rối sao? Tôi sẽ làm như thế à?”
Giọng nói của Chu Khê trở nên lớn hơn, Trần Chí Hưng vội an ủi cô: “Chị Chu, trước hết chị đừng quá kích động, tôi nghĩ rằng, có thể là chị đã hiểu lầm ý của anh Đông rồi."
Cuối cùng Phùng Tề cũng đã biết vì sao tâm trạng Chu Khê không tốt, trái tim anh hơi đau khi nhìn thấy cô như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, đưa tầm mắt đi nơi khác, đúng lúc nhìn thấy phục vụ đang đi đến, chắc là thấy rượu đã hết rồi, định rót chút rượu cuối cùng trong chai.
Phùng Tề vội phất tay với người phục vụ, ra hiệu cho người kia không cần tới đây. Đừng nói đến chuyện bây giờ Chu Khê không thể uống thêm được nữa, mà chỉ cần mấy lời cô đang nói kia bị người khác nghe thấy rồi truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không tốt cho cô.
“Tôi hiểu lầm cái gì chứ? Hơn nữa tôi cũng không kích động!”
“...” Kích động như vậy còn nói không kích động à?
“Được rồi được rồi, chị không kích động, ý của tôi là, mấy lời đó của anh Đông chỉ là vô ý thôi, anh ấy chắc chắn không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Chu Khê khịt mũi cười, cô cầm ly rượu trước mặt lên: “Anh cứ nói giúp anh ấy đi."
“Ầy, không phải vậy đâu… Chị Chu, cái ly đó của chị hết rượu rồi."
Chu Khê bỏ cái ly vừa cầm xuống, quay đầu tìm bình rượu.
Phùng Tề thở dài một tiếng, anh cầm bình rượu lên, nhanh chóng rót hết chút rượu còn lại cho cô.
“Cảm ơn." Chu Khê nói, sau đó cô cầm ly rượu lên.
Phùng Tề mím nhẹ môi và nói: “Đừng uống nữa."
Chu Khê đưa ly rượu lên môi, nở nụ cười rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đang đùa với tôi à? Rót rượu cho tôi rồi lại bảo tôi đừng uống nữa!”
Phùng Tề nhìn vào đôi mắt ngà say của cô, cau mày nói: “Ý tôi là, uống hết rồi thì đừng uống nữa."
Lại là loại ánh mắt ấy
Trong lòng Chu Khê không hiểu sao run lên. Cô quay đầu đi, đưa ly rượu đến sát bên môi, ngửa đầu uống hết rượu rồi đặt ly xuống. Trần Chí Hưng anhg giọng: “Khụ, tôi nghĩ đến đây là được rồi, tôi cũng say rồi."
“Các anh đang đuổi tôi à?” Chu Khê cúi đầu, lơ đãng nghịch ly rượu, trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là ánh mắt lúc nãy của Phùng Tề và khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ với đường nét rõ ràng của anh.
Đột nhiên đáy lòng cô sinh ra một cảm giác hỗn loạn, cô có cảm giác mình muốn làm chút việc gì đó.
“Tất nhiên không phải như vậy!” Trần Chí Hưng âm thầm kêu khổ: “Chị Chu, lời này của chị là có ý gì? Tôi…”
“Tôi lên lầu đây." Chu Khê ngắt lời Trần Chí Hưng, cô đứng dậy.
Đầu cô vốn đã choáng váng, đã thế lúc cô đứng lên có hơi thô bạo, bước đi không vững.
Phùng Tề đứng dậy, bắt lấy cánh tay cô, giúp cô đứng vững lại: “Chị không sao chứ?”
Chu Khê khẽ lắc đầu, cô khẽ liếc Phùng Tề rồi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô.
Nó rất nóng, rất rắn chắc, cảm giác rục rịch từ tận đáy lòng cô lại trào dâng, càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này Trần Chí Hưng cũng đứng dậy: “Chị Chu, để tôi đưa chị lên tầng."
Chu Khê ngẩng đầu lên nhìn Trần Chí Hưng, cô dừng lại hai giây sau đó lắc đầu: “Không cần anh đưa tôi, nhỡ đâu anh nhân lúc tôi uống say giở trò sàm sỡ tôi thì sao?”
“Phụt…” Trần Chí Hưng phụt ra một tiếng, anh ta dở khóc dở cười nói: “Tôi dám sao?”
“Ai mà biết được." Chu Khê liếc anh ta một cái, lại nhìn qua Phùng Tề: “Anh đưa tôi lên đi."
“A Hưng, anh nói đi! Chu Khê tôi giống người không có biết điều như vậy sao?”
Chu Khê đặt một tay lên ngực, gật gù hỏi Trần Chí Hưng.
Trần Chí Hưng không nói nên lời: “Đương nhiên là không giống rồi."
“Cho nên… Anh ấy thêm câu tạm thời đừng xuất hiện phía sau là có ý gì? Sợ tôi cố tình gây rối sao? Tôi sẽ làm như thế à?”
Giọng nói của Chu Khê trở nên lớn hơn, Trần Chí Hưng vội an ủi cô: “Chị Chu, trước hết chị đừng quá kích động, tôi nghĩ rằng, có thể là chị đã hiểu lầm ý của anh Đông rồi."
Cuối cùng Phùng Tề cũng đã biết vì sao tâm trạng Chu Khê không tốt, trái tim anh hơi đau khi nhìn thấy cô như vậy.
Anh hít một hơi thật sâu, đưa tầm mắt đi nơi khác, đúng lúc nhìn thấy phục vụ đang đi đến, chắc là thấy rượu đã hết rồi, định rót chút rượu cuối cùng trong chai.
Phùng Tề vội phất tay với người phục vụ, ra hiệu cho người kia không cần tới đây. Đừng nói đến chuyện bây giờ Chu Khê không thể uống thêm được nữa, mà chỉ cần mấy lời cô đang nói kia bị người khác nghe thấy rồi truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không tốt cho cô.
“Tôi hiểu lầm cái gì chứ? Hơn nữa tôi cũng không kích động!”
“...” Kích động như vậy còn nói không kích động à?
“Được rồi được rồi, chị không kích động, ý của tôi là, mấy lời đó của anh Đông chỉ là vô ý thôi, anh ấy chắc chắn không nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Chu Khê khịt mũi cười, cô cầm ly rượu trước mặt lên: “Anh cứ nói giúp anh ấy đi."
“Ầy, không phải vậy đâu… Chị Chu, cái ly đó của chị hết rượu rồi."
Chu Khê bỏ cái ly vừa cầm xuống, quay đầu tìm bình rượu.
Phùng Tề thở dài một tiếng, anh cầm bình rượu lên, nhanh chóng rót hết chút rượu còn lại cho cô.
“Cảm ơn." Chu Khê nói, sau đó cô cầm ly rượu lên.
Phùng Tề mím nhẹ môi và nói: “Đừng uống nữa."
Chu Khê đưa ly rượu lên môi, nở nụ cười rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đang đùa với tôi à? Rót rượu cho tôi rồi lại bảo tôi đừng uống nữa!”
Phùng Tề nhìn vào đôi mắt ngà say của cô, cau mày nói: “Ý tôi là, uống hết rồi thì đừng uống nữa."
Lại là loại ánh mắt ấy
Trong lòng Chu Khê không hiểu sao run lên. Cô quay đầu đi, đưa ly rượu đến sát bên môi, ngửa đầu uống hết rượu rồi đặt ly xuống. Trần Chí Hưng anhg giọng: “Khụ, tôi nghĩ đến đây là được rồi, tôi cũng say rồi."
“Các anh đang đuổi tôi à?” Chu Khê cúi đầu, lơ đãng nghịch ly rượu, trong đầu cô giờ đây chỉ toàn là ánh mắt lúc nãy của Phùng Tề và khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ với đường nét rõ ràng của anh.
Đột nhiên đáy lòng cô sinh ra một cảm giác hỗn loạn, cô có cảm giác mình muốn làm chút việc gì đó.
“Tất nhiên không phải như vậy!” Trần Chí Hưng âm thầm kêu khổ: “Chị Chu, lời này của chị là có ý gì? Tôi…”
“Tôi lên lầu đây." Chu Khê ngắt lời Trần Chí Hưng, cô đứng dậy.
Đầu cô vốn đã choáng váng, đã thế lúc cô đứng lên có hơi thô bạo, bước đi không vững.
Phùng Tề đứng dậy, bắt lấy cánh tay cô, giúp cô đứng vững lại: “Chị không sao chứ?”
Chu Khê khẽ lắc đầu, cô khẽ liếc Phùng Tề rồi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt cánh tay cô.
Nó rất nóng, rất rắn chắc, cảm giác rục rịch từ tận đáy lòng cô lại trào dâng, càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này Trần Chí Hưng cũng đứng dậy: “Chị Chu, để tôi đưa chị lên tầng."
Chu Khê ngẩng đầu lên nhìn Trần Chí Hưng, cô dừng lại hai giây sau đó lắc đầu: “Không cần anh đưa tôi, nhỡ đâu anh nhân lúc tôi uống say giở trò sàm sỡ tôi thì sao?”
“Phụt…” Trần Chí Hưng phụt ra một tiếng, anh ta dở khóc dở cười nói: “Tôi dám sao?”
“Ai mà biết được." Chu Khê liếc anh ta một cái, lại nhìn qua Phùng Tề: “Anh đưa tôi lên đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.