Chương 33: Uất Nghẹn
Vô Tội Quốc Độ
14/07/2024
“Em …” Đầu ngón tay Chu Khê bấm chặt vào điện thoại, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì
Lương Chấn Đông dừng lại hai giây sau đó vứt cho cô câu nói: “Đừng quên bản thân mình có thân phận gì” rồi cúp máy.
Một tiếng bíp tín hiệu báo bận truyền đến, Chu Khê hơi hé ra đôi môi run lên, một lúc lâu sau, cô nuốt nuốt cổ họng đau nhức. Cô đặt điện thoại xuống rồi cầm một điếu thuốc lên, bắt đầu châm lửa.
Cô có thân phận gì, trong lòng cô không phải vẫn luôn hiểu rõ sao?
Cô chẳng qua chỉ là một trong những tình nhân của gã, vào một ngày nào đó, một ngày không đoán trước được trong tương lai, khi gã chán cô rồi sẽ cho cô một khoản tiền và đá cô đi giống như gã đã làm với những người phụ nữ khác.
Cũng bởi vì Chu Khê hiểu rất rõ những điều này, cho nên cô mới nhân lúc Lương Chấn Đông còn say mê cô, tìm cách đến Thuyền Lan, nhằm tạo dựng một số mối liên hệ cho bản thân trong tương lai và chuẩn bị một đường lui.
Cô biết hết tất cả, nhưng tại sao nghe được câu nói đó đầu cô lại nóng bừng lên, hơn nữa, sao lại khó chịu như vậy, uất nghẹn như vậy? Uất nghẹn đến nỗi cô muốn khóc một trận!
Chu Khê vội vàng ngẩng đầu chớp mắt, kìm nén nước mắt sắp trào ra, sau đó giơ điếu thuốc trong tay hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên định đi phòng thay quần áo thay quần áo.
Nhưng mới đi đến cửa văn phòng, bước chân cô đã dừng lại.
Nếu như lúc này cô thay đồ và rời đi, Lương Chấn Đông sẽ cho rằng cô cố ý làm vậy không? Mà vấn đề là… Cô có thể đi đâu?
“Con mẹ nó!” Chán nản và bất lực dâng lên cùng lúc, Chu Khê thấp giọng mắng một tiếng. Trong đầu cô chợt hiện lên cái tên Phùng Tề, cô cau mày mở cửa ra, đi thẳng đến phòng giải trí ở tầng dưới.
Lúc này không biết Trần Chí Hưng và anh đã uống chưa, nhưng hôm nay cô lại muốn uống chút gì đó.
Vẫn chưa đến tám giờ, Trần Chí Hưng và Phùng Tề đương nhiên chưa khai cuộc.
Hai bọn họ đều có phần kinh ngạc khi thấy Chu Khê xuống kiểm tra sớm như vậy, hơn nữa Phùng Tề lại nhạy cảm nhận ra rằng Chu Khê có gì đó không thích hợp.
Hốc mắt cô có chút đỏ, nụ cười khác hẳn thường ngày, có chút gượng gạo.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
“Hôm nay các anh không uống à?” Chu Khê đi về phía sô pha Trần Chí Hưng và Phùng Tề đang ngồi
“Bây giờ mới mấy giờ chứ?” Trần Chí Hưng cười, nhặt hộp thuốc trên bàn, lấy ra một điếu và đưa cho Chu Khê: “Chị Chu có định uống với chúng tôi vài ly không?”
Chu Khê đưa tay nhận lấy điếu thuốc, quay người qua quầy bar gọi: “Khui chai Royal Salute, tính tiền cho tôi”
“Mẹ kiếp!” Trần Chí Hưng hét lên: “Chị Chu, chị chịu đả kích gì vậy?”
“Fuck! Chị đây muốn mời cưng uống rượu, còn phải bị đả kích mới được chắc?” Chu Khê luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng chửi rủa, không hề tạo cảm giác là cô đang mắng mỏ, ngược lại rất mềm mại quyến rũ.
Chẳng qua Trần Chí Hưng đã nhìn nhìn ra tâm trạng Chu Khê không tốt, bình thường cô sẽ không chửi thề, bởi vì Lương Chấn Đông không thích.
Hình như anh ta cũng biết vì sao Chu Khê không vui. Anh ta vừa mới từ tiệc sinh nhật của vợ Lương Chấn Đông trở về.
Bởi vì phải đến Thuyền Lan, cho nên anh ta phải rời đi sớm.
Dù vậy nhưng Trần Chí Hưng cũng không nói gì, nếu như tâm trạng Chu Khê đã không tốt, muốn uống rượu thì chỉ cần uống cùng cô là được.
Chu Khê không có ý định say, nếu không Lương Chấn Đông có lẽ sẽ cho rằng cô lại làm màu, cô chỉ muốn thư giãn một chút. Thế nên, không chỉ khui một chai rượu ngon mà cô còn yêu cầu nhà bếp mang lên một đống thức ăn.
Chỉ là, con người dù tâm tình không tốt hoặc tâm trạng tốt cũng đều không nên uống rượu, bởi vì rượu là thứ khiến người ta buông thả.
Cho nên trong lúc vô thức, bọn họ càng uống càng nhiều, chưa đến một tiếng, chai rượu đã thấy đáy rồi.
Lương Chấn Đông dừng lại hai giây sau đó vứt cho cô câu nói: “Đừng quên bản thân mình có thân phận gì” rồi cúp máy.
Một tiếng bíp tín hiệu báo bận truyền đến, Chu Khê hơi hé ra đôi môi run lên, một lúc lâu sau, cô nuốt nuốt cổ họng đau nhức. Cô đặt điện thoại xuống rồi cầm một điếu thuốc lên, bắt đầu châm lửa.
Cô có thân phận gì, trong lòng cô không phải vẫn luôn hiểu rõ sao?
Cô chẳng qua chỉ là một trong những tình nhân của gã, vào một ngày nào đó, một ngày không đoán trước được trong tương lai, khi gã chán cô rồi sẽ cho cô một khoản tiền và đá cô đi giống như gã đã làm với những người phụ nữ khác.
Cũng bởi vì Chu Khê hiểu rất rõ những điều này, cho nên cô mới nhân lúc Lương Chấn Đông còn say mê cô, tìm cách đến Thuyền Lan, nhằm tạo dựng một số mối liên hệ cho bản thân trong tương lai và chuẩn bị một đường lui.
Cô biết hết tất cả, nhưng tại sao nghe được câu nói đó đầu cô lại nóng bừng lên, hơn nữa, sao lại khó chịu như vậy, uất nghẹn như vậy? Uất nghẹn đến nỗi cô muốn khóc một trận!
Chu Khê vội vàng ngẩng đầu chớp mắt, kìm nén nước mắt sắp trào ra, sau đó giơ điếu thuốc trong tay hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên định đi phòng thay quần áo thay quần áo.
Nhưng mới đi đến cửa văn phòng, bước chân cô đã dừng lại.
Nếu như lúc này cô thay đồ và rời đi, Lương Chấn Đông sẽ cho rằng cô cố ý làm vậy không? Mà vấn đề là… Cô có thể đi đâu?
“Con mẹ nó!” Chán nản và bất lực dâng lên cùng lúc, Chu Khê thấp giọng mắng một tiếng. Trong đầu cô chợt hiện lên cái tên Phùng Tề, cô cau mày mở cửa ra, đi thẳng đến phòng giải trí ở tầng dưới.
Lúc này không biết Trần Chí Hưng và anh đã uống chưa, nhưng hôm nay cô lại muốn uống chút gì đó.
Vẫn chưa đến tám giờ, Trần Chí Hưng và Phùng Tề đương nhiên chưa khai cuộc.
Hai bọn họ đều có phần kinh ngạc khi thấy Chu Khê xuống kiểm tra sớm như vậy, hơn nữa Phùng Tề lại nhạy cảm nhận ra rằng Chu Khê có gì đó không thích hợp.
Hốc mắt cô có chút đỏ, nụ cười khác hẳn thường ngày, có chút gượng gạo.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
“Hôm nay các anh không uống à?” Chu Khê đi về phía sô pha Trần Chí Hưng và Phùng Tề đang ngồi
“Bây giờ mới mấy giờ chứ?” Trần Chí Hưng cười, nhặt hộp thuốc trên bàn, lấy ra một điếu và đưa cho Chu Khê: “Chị Chu có định uống với chúng tôi vài ly không?”
Chu Khê đưa tay nhận lấy điếu thuốc, quay người qua quầy bar gọi: “Khui chai Royal Salute, tính tiền cho tôi”
“Mẹ kiếp!” Trần Chí Hưng hét lên: “Chị Chu, chị chịu đả kích gì vậy?”
“Fuck! Chị đây muốn mời cưng uống rượu, còn phải bị đả kích mới được chắc?” Chu Khê luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng chửi rủa, không hề tạo cảm giác là cô đang mắng mỏ, ngược lại rất mềm mại quyến rũ.
Chẳng qua Trần Chí Hưng đã nhìn nhìn ra tâm trạng Chu Khê không tốt, bình thường cô sẽ không chửi thề, bởi vì Lương Chấn Đông không thích.
Hình như anh ta cũng biết vì sao Chu Khê không vui. Anh ta vừa mới từ tiệc sinh nhật của vợ Lương Chấn Đông trở về.
Bởi vì phải đến Thuyền Lan, cho nên anh ta phải rời đi sớm.
Dù vậy nhưng Trần Chí Hưng cũng không nói gì, nếu như tâm trạng Chu Khê đã không tốt, muốn uống rượu thì chỉ cần uống cùng cô là được.
Chu Khê không có ý định say, nếu không Lương Chấn Đông có lẽ sẽ cho rằng cô lại làm màu, cô chỉ muốn thư giãn một chút. Thế nên, không chỉ khui một chai rượu ngon mà cô còn yêu cầu nhà bếp mang lên một đống thức ăn.
Chỉ là, con người dù tâm tình không tốt hoặc tâm trạng tốt cũng đều không nên uống rượu, bởi vì rượu là thứ khiến người ta buông thả.
Cho nên trong lúc vô thức, bọn họ càng uống càng nhiều, chưa đến một tiếng, chai rượu đã thấy đáy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.