Sắc Vực

Chương 47: Muốn Nghe Cô Kêu

Vô Tội Quốc Độ

14/07/2024

“Aiz! Không phải A Hưng còn ở đó sao? Một mình cậu đưa về sẽ tốt hơn.” Lương Chấn Đông thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời anh: “Lại nói, bên dưới nhiều người vậy mà cậu còn sợ cái gì hả? Tôi đây còn chưa lo mà cậu lo cái đách gì!”

Phùng Tề khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp ứng.

Lương Chấn Đông có hơi buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ có phần miễn cưỡng của anh.

Cái tên ngốc này, người khác thì tranh thủ chạy vạy để mở rộng quan hệ nhằm lười biếng, còn cậu ta thì hay rồi, chỉ sợ tránh càng xa càng tốt.

Tuy nhiên gã cũng không chán ghét sự chất phác này của anh mà ngược lại còn cảm thấy khá yên tâm.

Nếu như để Lương Chấn Đông biết được, chỉ cách đây vài phút trước, người mà khiến cho gã cảm thấy yên tâm lúc này đã bịt miệng cô gái nhỏ mà gã để ý rồi “chơi” từ phía sau đến nước nôi đầm đìa, “chơi” đến mức cô vừa khóc vừa kêu, lên đỉnh đến hai lần thì không biết tâm trạng gã sẽ như thế nào nữa.

“Cậu đứng đây chờ tôi, tôi đi lấy đồ cho cô ấy.”

“Vâng.”

Lương Chấn Đông lấy chìa khóa trên bàn làm việc xong đi ra ngoài.

Phùng Tề nhìn cánh cửa đóng lại thì mới từ từ cụp mắt xuống, móc chiếc quần lót ren màu đen từ trong túi quần ra.

Quần lót vẫn còn ướt, bên trên là dâm thủy của Chu Khê hòa lẫn với tinh dịch của anh, Phùng Tề không cần để sát quần lót vào cũng có thể ngửi thấy mùi vị làm mạch máu người xao động kia, rất giống mùi hương anh đã ngửi thấy khi bước vào văn phòng lần trước.



Điểm khác biệt chính là, mùi hương hôm đó là tanh ngọt, mà bây giờ chính là tanh mặn, hơn nữa mùi vị càng thêm nồng đậm…

m thanh khóc nức nở xin tha của Chu Khê lại lần nữa vang vọng bên tai anh khiến cho cự vật cương cứng lên, nhưng trái tim lại thắt chặt lại.

Phùng Tề siết chặt quần lót đang nắm trong tay, anh mân mê một lúc rồi nhét lại vào túi quần.

Cơ hội tiếp theo được nghe âm thanh ấy, có lẽ là tối nay…

Rất nhanh, Lương Chấn Đông đã quay trở lại, gã đưa cho Phùng Tề một cái túi giấy đựng quần áo Chu Khê, sau đó lại dặn dò anh vài câu rồi mới để anh rời đi.

Khi Phùng Tề xách túi giấy đựng đồ của Chu Khê đi tới cửa thì Lương Chấn Đông đột ngột gọi anh lại.

“Khoan đã.”

“Còn có việc gì sao anh Đông?”

“Cậu nên dành chút thời gian đi thi lấy bằng lái đi, đàn ông đàn ang gì mà ngay cả xe cũng không lái được, người khác coi ra gì.”

Anh nói: “Vâng.”

“Được rồi, cậu đi đi.”



Khi phải chờ đợi thì dường như thời gian luôn trôi qua rất chậm chạp, đặc biệt là khi ở “hiện trường vụ án” thì chậm lại càng thêm chậm.

“Cái tên Phùng Tề này, lấy đồ gì mà tận mười phút rồi còn chưa quay lại!” Chu Khê không khỏi khinh bỉ, cô cảm thấy có chút hối hận vì đã đưa bật lửa và hộp thuốc còn dư lại cho anh rồi.

Bởi vì cô cứ ngồi chờ như vậy, lại cộng thêm tâm trạng đang hồi hộp nên cảm giác thèm thuốc lại càng nặng.

Chu Khê mím môi, cô bực bội siết chặt góc áo, ánh mắt lơ đãng đảo qua chỗ góc tường mà cô và Phùng Tề vừa “làm” lúc nãy.

Dâm dịch màu trắng đục đã thấm vào tấm thảm màu đỏ, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi vị kia, hơn nữa bây giờ cô còn không mặc quần lót, cho dù là ngồi hay là đứng thì bên dưới cũng có cảm giác lành lạnh xuyên qua, điều này không chỉ khiến Chu Khê cảm thấy khó chịu mà đồng thời nó còn nhắc nhở cô lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Chu Khê nhịn không được lại muốn khinh bỉ Phùng Tề chậm chạp thì một bóng người xuất hiện ngay đầu cầu thang.

Mặc dù cô đã thấy rõ người đến là Phùng Tề, thế nhưng nhịp tim của cô vẫn tăng nhanh vì căng thẳng, sau đó Chu Khê thở phào một hơi, giận dữ nói: “Sao bây giờ anh mới đến?”

“Gặp anh Đông.” Phùng Tề vừa nói vừa đi đến đưa túi giấy cho cô.

Nhịp tim vừa mới chậm lại của Chu Khê lại lần nữa tăng nhanh, ngay cả túi giấy cô cũng chưa cầm đã hỏi: “Vậy, vậy anh ấy đã biết anh lên lấy đồ giúp tôi rồi sao?”

Vẻ hốt hoảng trên mặt và trong mắt cô quá rõ ràng khiến tim Phùng Tề thắt lại, anh gật gật đầu: “Em không cần lo lắng, anh ấy không nghi ngờ gì cả mà chỉ hỏi tôi em uống bao nhiêu, đồ cũng là do anh ấy lấy giúp em.”

“...” Lương Chấn Đông lấy giúp? Anh ấy vội vàng muốn đuổi cô đi thật nhanh vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook