Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 37:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
23/11/2024
Buổi tối tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ. Cố Tự Bắc muốn đem cục cưng đến phòng của anh, Úc Tinh Ngữ có chút không nỡ.
“Buổi tối cục cưng có thể ngủ cùng tôi không?” Cô ngồi trên ghế, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, xõa tóc dài. Nhìn thấy Cố Tự Bắc muốn đem đứa nhỏ đi, cô hỏi với giọng rất nhỏ.
Ban nãy hai người chơi với nhau, Cố Tự Bắc thấy thời gian không còn sớm nên muốn đưa cục cưng đi ngủ.
Cố Tự Bắc cũng tắm rồi, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cả người nhìn có vẻ sạch sẽ sảng khoái. Các nút trên cổ áo hơi hở, nhìn trông có chút cấm dục.
Cái người này có sức hấp dẫn khác nhau khi mặc những bộ quần áo khác nhau.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, sắp mười một giờ rồi.
Trước kia Cố Tự Bắc bận công việc thì tầm giờ này đối với anh mà nói là còn sớm, nhưng dù là đứa bé hay là cô thì đều cần phải nghỉ ngơi.
Trước đây anh thường đi ngủ lúc ba bốn giờ, cũng hình thành một thói quen rất tốt.
Anh nói: “ Buổi tối cục cưng sẽ đói, phải cho ăn, em phải nghỉ ngơi cho tốt thì ban ngày mới có sức để trông cục cưng.”
Úc Tinh Ngữ hiểu là một chuyện nhưng không nỡ lại là một chuyện khác. Cô cảm thấy bản thân hơi khác người, không phải là không thấy nhưng mà trong lòng bị ràng buộc một cách khó hiểu.
“Vâng.”
Cố Tự Bắc thấy cô không nỡ nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý với dáng vẻ mong manh dễ vỡ như thủy tinh thì mềm lòng nên lại đưa cục cưng cho cô.
“Vậy em đưa con bé đi ngủ trước đi, chút nữa tôi đi ngủ thì lại qua bế con bé.”
“Được.” Úc Tinh Ngữ cảm thấy vui vẻ khi cảm xúc của mình được quan tâm, đồng thời cô vui mừng vì con bé có thể được ngủ tiếp cùng cô.
Cố Tự Bắc đặt lại con bé về bên cạnh cô, nhìn Úc Tinh Ngữ dần dần dựa qua, muốn hôn cục cưng đáng yêu, nhưng sau đó lại không dám hôn, cảnh tượng cô tiến sát lại gần khuôn mặt nhẹ nhàng của con bé khiến trái tim vô duyên vô cớ mà mềm ra vài phần, cảm giác tê dại lan khắp tứ chi của anh.
Bạn nhỏ chưa ngủ, đôi mắt xinh đẹp và miệng mở ra như muốn nói gì đó.
Úc Tinh Ngữ muốn dỗ cho con bé ngủ, hỏi Cố Tự Bắc: “Tôi có thể kể chuyện và dỗ con bé ngủ không?”
“Được.”
Đối với việc chăm sóc trẻ con cô không biết gì, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Úc Tinh Ngữ muốn kể chuyện cho cục cưng nghe, kết quả rất nhanh cô phát hiện ra bản thân sớm đã không có tí kiến thức nào, không biết kể cho con bé nghe gì.
Có chút ngượng ngùng.
Cô phồng má nói vối Cố Tự Bắc: “Ngày mai anh có thể đi mua cho tôi vài quyển sách truyện bạn nhỏ có thể nghe không?”
“Ừ.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy làm phiền anh, nói một câu: “Cảm ơn anh!”
Cố Tự Bắc đứng hình, nhìn nét mặt của cô, cũng cười nhẹ nói: “Vậy tôi cũng cảm ơn cô vì đã sinh ra một cục cưng đáng yêu như thế này.”
Cái người này...
Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ mở bài hát ru trong điện thoại, dỗ cho cục cưng ngủ mặc dù cô bé đang không muốn ngủ.
Trước khi ra ngoài, Cố Tự Bắc nói với cô: “Nửa đêm tỉnh dậy mà nhớ con bé thì em có thể đến phòng tôi xem.”
“Vâng.”
Sau đó cô cùng với cục cưng, kèm với đó là những ngôi sao, ánh trăng và đêm tối, cùng nhau ngủ.
Hơn mười phút sau, Cố Tự Bắc đi vào xem cô ngủ, đắp chăn cho cô, nhẹ tay nhẹ chân bế cục cưng lên, rồi đi ra ngoài.
Cách âm của biệt thự rất tốt, cả đêm con bé tỉnh dậy vài lần, Cố Tự Bắc dỗ xong con bé lại ngủ tiếp, tiếng khóc không truyền đến phòng khác, trong khoảng thời gian này Úc Tinh Ngữ cũng có một giấc ngủ ngon.
“Buổi tối cục cưng có thể ngủ cùng tôi không?” Cô ngồi trên ghế, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, xõa tóc dài. Nhìn thấy Cố Tự Bắc muốn đem đứa nhỏ đi, cô hỏi với giọng rất nhỏ.
Ban nãy hai người chơi với nhau, Cố Tự Bắc thấy thời gian không còn sớm nên muốn đưa cục cưng đi ngủ.
Cố Tự Bắc cũng tắm rồi, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cả người nhìn có vẻ sạch sẽ sảng khoái. Các nút trên cổ áo hơi hở, nhìn trông có chút cấm dục.
Cái người này có sức hấp dẫn khác nhau khi mặc những bộ quần áo khác nhau.
Bây giờ cũng khá muộn rồi, sắp mười một giờ rồi.
Trước kia Cố Tự Bắc bận công việc thì tầm giờ này đối với anh mà nói là còn sớm, nhưng dù là đứa bé hay là cô thì đều cần phải nghỉ ngơi.
Trước đây anh thường đi ngủ lúc ba bốn giờ, cũng hình thành một thói quen rất tốt.
Anh nói: “ Buổi tối cục cưng sẽ đói, phải cho ăn, em phải nghỉ ngơi cho tốt thì ban ngày mới có sức để trông cục cưng.”
Úc Tinh Ngữ hiểu là một chuyện nhưng không nỡ lại là một chuyện khác. Cô cảm thấy bản thân hơi khác người, không phải là không thấy nhưng mà trong lòng bị ràng buộc một cách khó hiểu.
“Vâng.”
Cố Tự Bắc thấy cô không nỡ nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý với dáng vẻ mong manh dễ vỡ như thủy tinh thì mềm lòng nên lại đưa cục cưng cho cô.
“Vậy em đưa con bé đi ngủ trước đi, chút nữa tôi đi ngủ thì lại qua bế con bé.”
“Được.” Úc Tinh Ngữ cảm thấy vui vẻ khi cảm xúc của mình được quan tâm, đồng thời cô vui mừng vì con bé có thể được ngủ tiếp cùng cô.
Cố Tự Bắc đặt lại con bé về bên cạnh cô, nhìn Úc Tinh Ngữ dần dần dựa qua, muốn hôn cục cưng đáng yêu, nhưng sau đó lại không dám hôn, cảnh tượng cô tiến sát lại gần khuôn mặt nhẹ nhàng của con bé khiến trái tim vô duyên vô cớ mà mềm ra vài phần, cảm giác tê dại lan khắp tứ chi của anh.
Bạn nhỏ chưa ngủ, đôi mắt xinh đẹp và miệng mở ra như muốn nói gì đó.
Úc Tinh Ngữ muốn dỗ cho con bé ngủ, hỏi Cố Tự Bắc: “Tôi có thể kể chuyện và dỗ con bé ngủ không?”
“Được.”
Đối với việc chăm sóc trẻ con cô không biết gì, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Úc Tinh Ngữ muốn kể chuyện cho cục cưng nghe, kết quả rất nhanh cô phát hiện ra bản thân sớm đã không có tí kiến thức nào, không biết kể cho con bé nghe gì.
Có chút ngượng ngùng.
Cô phồng má nói vối Cố Tự Bắc: “Ngày mai anh có thể đi mua cho tôi vài quyển sách truyện bạn nhỏ có thể nghe không?”
“Ừ.”
Úc Tinh Ngữ cảm thấy làm phiền anh, nói một câu: “Cảm ơn anh!”
Cố Tự Bắc đứng hình, nhìn nét mặt của cô, cũng cười nhẹ nói: “Vậy tôi cũng cảm ơn cô vì đã sinh ra một cục cưng đáng yêu như thế này.”
Cái người này...
Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ mở bài hát ru trong điện thoại, dỗ cho cục cưng ngủ mặc dù cô bé đang không muốn ngủ.
Trước khi ra ngoài, Cố Tự Bắc nói với cô: “Nửa đêm tỉnh dậy mà nhớ con bé thì em có thể đến phòng tôi xem.”
“Vâng.”
Sau đó cô cùng với cục cưng, kèm với đó là những ngôi sao, ánh trăng và đêm tối, cùng nhau ngủ.
Hơn mười phút sau, Cố Tự Bắc đi vào xem cô ngủ, đắp chăn cho cô, nhẹ tay nhẹ chân bế cục cưng lên, rồi đi ra ngoài.
Cách âm của biệt thự rất tốt, cả đêm con bé tỉnh dậy vài lần, Cố Tự Bắc dỗ xong con bé lại ngủ tiếp, tiếng khóc không truyền đến phòng khác, trong khoảng thời gian này Úc Tinh Ngữ cũng có một giấc ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.