Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 38:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
24/11/2024
Sáng ngày hôm sau, Úc Tinh Ngữ dậy rất sớm, lúc tỉnh dậy, trời mới hửng sáng, nhưng mãi tối hôm qua mới có được ngủ một giấc trọn vẹn nên tinh thần của cô rất tốt.
Mở cửa sổ, nhìn thấy trăng trên bầu trời vẫn chưa lặn hết, cô chạy ra phía cửa phòng, muốn đến chỗ của Cố Tự Bắc thăm cục cưng. Nhưng cô có chút do dự, bởi vì Cố Tự Bắc vẫn chưa dậy, cô qua đó có khi lại làm ồn đến bọn họ.
Cô đi tới hành lang, tay năm chắc nắm cửa nhưng lại quay về phòng, nghĩ là trời cũng sắp sáng rồi, đợi bọn họ dậy, chờ đợi hình như cũng không có liên quan lắm.
Nhưng thời gian trôi qua khá chậm, Úc Tinh Ngữ cảm thấy mình đã nằm đợi trên giường như lâu lắm rồi, mà thực tế mới trôi qua nửa tiếng, cô tự thấy bản thân thiếu kiên nhẫn. Vì vậy cô lại ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài và đến phòng của Cố Tự Bắc. Hành lang rất yên tĩnh, lúc này có thể nghe thấy tiếng chim ở bên ngoài, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những tán cây đung đưa bên ngoài.
Một buổi sớm rất đẹp và tươi mới.
Phòng của Cố Tự Bắc cách phòng cô có mấy bước chân. Trước đây vì là để chăm sóc tốt cho cô nên anh đã sắp xếp phòng cho cô ở nơi cách phòng anh gần nhất. Bây giờ Úc Tinh Ngữ mới nghĩ tới bản thân lúc đó, tự nhiên cảm thấy có chút xa.
Cô siết chặt nắm tay và hít một hơi thật sâu rồi cổ vũ bản thân, sau này nhất định phải trở thành một người mẹ chăm sóc tốt cho cục cưng, không thể để cho Cố Tự Bắc lãng phí quá nhiều tâm tư để chăm sóc cho cô, như vậy anh sẽ có càng nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc cho cô công chúa nhỏ của bọn họ.
Nhưng lúc này, khi cô nắm chặt lấy tay nắm cửa phòng của Cố Tự Bắc, đột nhiên cô bị nhụt chí giống như quả bóng bị xì hơi vậy.
Cô cảm thấy vẫn không nên làm phiền bọn họ nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Quay người muốn rời đi.
Lúc này cửa phòng bị người bên trong mở ra, nhìn thấy cô thế mà lại ở ngoài cửa, trên mặt Cố Tự Bắc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cau mày hỏi: “Sáng sớm lạnh đấy, sao em không mặc thêm áo khoác?”
Bây giờ vẫn chưa đến tháng năm, thời tiết đúng là có chút lạnh.
Úc Tinh Ngữ không cảm thấy quá lạnh, lắc đầu nói: “Tôi không lạnh.”
“Vậy sao em không đi vào trong?”
Úc Tinh Ngữ nhìn vào đôi mắt đen nhánh và hẹp của Cố Tự Bắc, đôi mắt của anh hai mí, nhóc con là được di truyền đôi mắt giống anh, bây giờ đã rất đẹp rồi, sau này, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.
“Tôi sợ làm phiền hai người đang ngủ.” Giọng của cô hơi thấp.
Cố Tự Bắc cúi đầu nhìn cô: “Em nhìn tôi giống như vừa mới ngủ dậy không?”
Quả thật là không giống, ánh mắt của anh nhìn tươi sáng vô cùng, mặt rửa rồi, quần áo trên người cũng đã được đổi thành một bộ màu trắng nhàn nhã, bên trên in chữ cái. Cái người này mặc gì cũng đều đẹp hết, đương nhiên, có thể là bởi vì đồ lót của anh cũng vô cùng đẹp.
“Bây giờ tôi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng được trọn vẹn nhiều hơn trước kia rồi, em muốn đến thì đến, không cần phải lo là sẽ làm phiền tôi.”
Thậm chí cục cưng nhỏ trong kia càng không cần phải lo, nhóc con nhà này ăn được ngủ được, muốn làm con bé tỉnh giấc cũng không hề dễ.
“Vậy tôi vào xem con bé nhé?”
“Ừ.”
Cố Tự Bắc né người để cô đi vào.
Lúc này Úc Tinh Ngữ quay đầu nhìn một cái, hỏi thăm anh: “Vậy anh thì sao? Bây giờ anh phải làm gì?”
Lông mày anh hơi dựng lên trả lời: “Tôi đi xuống làm đồ ăn sáng, em muốn ăn gì.”
Cơm tối qua cũng là do anh làm.
Úc Tĩnh Ngữ cảm thấy anh rất vất vả.
Mở cửa sổ, nhìn thấy trăng trên bầu trời vẫn chưa lặn hết, cô chạy ra phía cửa phòng, muốn đến chỗ của Cố Tự Bắc thăm cục cưng. Nhưng cô có chút do dự, bởi vì Cố Tự Bắc vẫn chưa dậy, cô qua đó có khi lại làm ồn đến bọn họ.
Cô đi tới hành lang, tay năm chắc nắm cửa nhưng lại quay về phòng, nghĩ là trời cũng sắp sáng rồi, đợi bọn họ dậy, chờ đợi hình như cũng không có liên quan lắm.
Nhưng thời gian trôi qua khá chậm, Úc Tinh Ngữ cảm thấy mình đã nằm đợi trên giường như lâu lắm rồi, mà thực tế mới trôi qua nửa tiếng, cô tự thấy bản thân thiếu kiên nhẫn. Vì vậy cô lại ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài và đến phòng của Cố Tự Bắc. Hành lang rất yên tĩnh, lúc này có thể nghe thấy tiếng chim ở bên ngoài, qua cửa sổ có thể nhìn thấy những tán cây đung đưa bên ngoài.
Một buổi sớm rất đẹp và tươi mới.
Phòng của Cố Tự Bắc cách phòng cô có mấy bước chân. Trước đây vì là để chăm sóc tốt cho cô nên anh đã sắp xếp phòng cho cô ở nơi cách phòng anh gần nhất. Bây giờ Úc Tinh Ngữ mới nghĩ tới bản thân lúc đó, tự nhiên cảm thấy có chút xa.
Cô siết chặt nắm tay và hít một hơi thật sâu rồi cổ vũ bản thân, sau này nhất định phải trở thành một người mẹ chăm sóc tốt cho cục cưng, không thể để cho Cố Tự Bắc lãng phí quá nhiều tâm tư để chăm sóc cho cô, như vậy anh sẽ có càng nhiều thời gian và sức lực để chăm sóc cho cô công chúa nhỏ của bọn họ.
Nhưng lúc này, khi cô nắm chặt lấy tay nắm cửa phòng của Cố Tự Bắc, đột nhiên cô bị nhụt chí giống như quả bóng bị xì hơi vậy.
Cô cảm thấy vẫn không nên làm phiền bọn họ nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Quay người muốn rời đi.
Lúc này cửa phòng bị người bên trong mở ra, nhìn thấy cô thế mà lại ở ngoài cửa, trên mặt Cố Tự Bắc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cau mày hỏi: “Sáng sớm lạnh đấy, sao em không mặc thêm áo khoác?”
Bây giờ vẫn chưa đến tháng năm, thời tiết đúng là có chút lạnh.
Úc Tinh Ngữ không cảm thấy quá lạnh, lắc đầu nói: “Tôi không lạnh.”
“Vậy sao em không đi vào trong?”
Úc Tinh Ngữ nhìn vào đôi mắt đen nhánh và hẹp của Cố Tự Bắc, đôi mắt của anh hai mí, nhóc con là được di truyền đôi mắt giống anh, bây giờ đã rất đẹp rồi, sau này, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.
“Tôi sợ làm phiền hai người đang ngủ.” Giọng của cô hơi thấp.
Cố Tự Bắc cúi đầu nhìn cô: “Em nhìn tôi giống như vừa mới ngủ dậy không?”
Quả thật là không giống, ánh mắt của anh nhìn tươi sáng vô cùng, mặt rửa rồi, quần áo trên người cũng đã được đổi thành một bộ màu trắng nhàn nhã, bên trên in chữ cái. Cái người này mặc gì cũng đều đẹp hết, đương nhiên, có thể là bởi vì đồ lót của anh cũng vô cùng đẹp.
“Bây giờ tôi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng được trọn vẹn nhiều hơn trước kia rồi, em muốn đến thì đến, không cần phải lo là sẽ làm phiền tôi.”
Thậm chí cục cưng nhỏ trong kia càng không cần phải lo, nhóc con nhà này ăn được ngủ được, muốn làm con bé tỉnh giấc cũng không hề dễ.
“Vậy tôi vào xem con bé nhé?”
“Ừ.”
Cố Tự Bắc né người để cô đi vào.
Lúc này Úc Tinh Ngữ quay đầu nhìn một cái, hỏi thăm anh: “Vậy anh thì sao? Bây giờ anh phải làm gì?”
Lông mày anh hơi dựng lên trả lời: “Tôi đi xuống làm đồ ăn sáng, em muốn ăn gì.”
Cơm tối qua cũng là do anh làm.
Úc Tĩnh Ngữ cảm thấy anh rất vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.