Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 39:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
24/11/2024
Trước đây vì bổ sung dinh dưỡng cho cô, nửa quyển sổ tay trong thư phòng anh viết chi chít thực đơn, còn có các bậc thầy chuyên gia tư vấn dinh dưỡng khác nhau. Anh làm rất nhiều chuyện mà cô đều biết, nhưng mà lúc đó cô một lòng chỉ nghĩ đến việc rời đi sau khi sinh con cho anh, đương nhiên là không quan tâm được nhiều như thế, dù anh làm nhiều lần như nào.
Thật ra có gọi người đến làm cơm hay không, đối với Cố Tự Bắc cũng không quan trọng, thậm chí có lúc bản thân cũng tận hưởng niềm vui nấu ăn.
Anh nói: “Em cứ chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình đi.”
Tiếp đó anh lại cười nói: “Thật ra nấu cơm cũng có cảm giác thành tựu.”
Nhìn thấy cô tự mình chăm sóc đứa trẻ càng ngày càng tốt, trong lòng Cố Tự Bắc cũng tràn ngập sự vui mừng.
Úc Tinh Ngữ không nghĩ là trên đời này còn có người đàn ông như thế này, càng không ngờ Cố Tự Bắc lại cảm thấy nấu cơm có cảm giác thành tựu vì người đàn ông như anh sinh ra là để hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh doanh.
Trong đáy mắt hiện lên ý không thể tưởng tượng nổi, cô đi vào trong.
Cố Tự Bắc ở đằng sau nói: “Nếu như em vẫn còn buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi ở trong phòng của tôi cũng được.”
Úc Tinh Ngữ mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Cô nói với anh: “Ăn cái gì cũng được.”
“Ừ, trong phòng tôi có quần áo, nếu như em lạnh thì tự lấy mặc cũng được.”
Anh quay người đi xuống dưới lầu, thái độ của anh rất bình tĩnh và tự nhiên, dường như ban nãy anh đang nói về thời tiết hôm nay quá đẹp vậy.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đi xuống cầu thang, Úc Tinh Ngữ cảm thấy có thể là mình nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ Cố Tự Bắc chỉ muốn cô được nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Đương nhiên, thật ra cô cũng không ghét bỏ anh. Nói như nào nhỉ, Cố Tự Bắc cũng là một người đàn ông khá phong độ, trước kia đối xử với cô khá tốt, cũng nỗ lực muốn duy trì tình cảm với cô. Chỉ là cô một lòng muốn nhanh chóng kết thúc cốt truyện này để về nhà nên đương nhiên không muốn đánh đổi tình cảm với bất cứ người nào ở đây.
Úc Tinh Ngữ vào trong phòng.
Từ trước tới nay phòng của anh vẫn luôn sạch sẽ và thích màu đen trắng, vì mắc chứng rối loạn cưỡng chế khắt khe nên đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, không hề lộn xộn dù chỉ một chút xíu. Bệnh sạch sẽ của anh khá nghiêm trọng nhưng anh cũng đã sẵn sàng đi dọn phân và nước tiểu cho bạn nhỏ.
Úc Tinh Ngữ đi đến chỗ bạn nhỏ, con bé vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ đang ngủ rất đáng yêu và yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ trắng phát sáng, lông mi cũng rất dài, khiến cho mọi người càng xem càng thích.
Úc Tinh Ngữ không mang điện thoại theo, nếu không cô đã chụp ảnh cho bạn nhỏ, chụp lại dáng vẻ xinh đẹp của con bé, sau này làm thành một album ảnh đẹp.
Thật sự Úc Tinh Ngữ đã ngủ đủ nên mãi không thấy buồn ngủ. Nhưng đúng thật là càng ngồi càng lạnh, cô lại không muốn về phòng nên đi đến tủ quần áo của anh lấy một chiếc mới rồi khoác lên người.
Ăn xong bữa sáng, bạn nhỏ ngủ dậy, Cố Tự Bắc đút cho con bé uống sữa rồi hỏi cô: “Em muốn ở cùng con bé không?”
Úc Tinh Ngữ gật gật đầu.
Hình như ngoài việc ở đây với con bé thì không còn chuyện gì cô có thể làm.
Cố Tự Bắc lấy ipad qua đặt vào tay cô: “Không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm cục cưng đâu. Không có chuyện gì làm thì có thể lên mạng chọn cho con bé đồ để trưng diện.”
Úc Tinh Ngữ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, không nhịn nổi mà có chút chán nản: “Ừ.”
Thật ra có gọi người đến làm cơm hay không, đối với Cố Tự Bắc cũng không quan trọng, thậm chí có lúc bản thân cũng tận hưởng niềm vui nấu ăn.
Anh nói: “Em cứ chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình đi.”
Tiếp đó anh lại cười nói: “Thật ra nấu cơm cũng có cảm giác thành tựu.”
Nhìn thấy cô tự mình chăm sóc đứa trẻ càng ngày càng tốt, trong lòng Cố Tự Bắc cũng tràn ngập sự vui mừng.
Úc Tinh Ngữ không nghĩ là trên đời này còn có người đàn ông như thế này, càng không ngờ Cố Tự Bắc lại cảm thấy nấu cơm có cảm giác thành tựu vì người đàn ông như anh sinh ra là để hô mưa gọi gió trong lĩnh vực kinh doanh.
Trong đáy mắt hiện lên ý không thể tưởng tượng nổi, cô đi vào trong.
Cố Tự Bắc ở đằng sau nói: “Nếu như em vẫn còn buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi ở trong phòng của tôi cũng được.”
Úc Tinh Ngữ mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.
Cô nói với anh: “Ăn cái gì cũng được.”
“Ừ, trong phòng tôi có quần áo, nếu như em lạnh thì tự lấy mặc cũng được.”
Anh quay người đi xuống dưới lầu, thái độ của anh rất bình tĩnh và tự nhiên, dường như ban nãy anh đang nói về thời tiết hôm nay quá đẹp vậy.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh đi xuống cầu thang, Úc Tinh Ngữ cảm thấy có thể là mình nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ Cố Tự Bắc chỉ muốn cô được nghỉ ngơi thật tốt thôi.
Đương nhiên, thật ra cô cũng không ghét bỏ anh. Nói như nào nhỉ, Cố Tự Bắc cũng là một người đàn ông khá phong độ, trước kia đối xử với cô khá tốt, cũng nỗ lực muốn duy trì tình cảm với cô. Chỉ là cô một lòng muốn nhanh chóng kết thúc cốt truyện này để về nhà nên đương nhiên không muốn đánh đổi tình cảm với bất cứ người nào ở đây.
Úc Tinh Ngữ vào trong phòng.
Từ trước tới nay phòng của anh vẫn luôn sạch sẽ và thích màu đen trắng, vì mắc chứng rối loạn cưỡng chế khắt khe nên đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, không hề lộn xộn dù chỉ một chút xíu. Bệnh sạch sẽ của anh khá nghiêm trọng nhưng anh cũng đã sẵn sàng đi dọn phân và nước tiểu cho bạn nhỏ.
Úc Tinh Ngữ đi đến chỗ bạn nhỏ, con bé vẫn đang ngủ, khuôn mặt nhỏ đang ngủ rất đáng yêu và yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ trắng phát sáng, lông mi cũng rất dài, khiến cho mọi người càng xem càng thích.
Úc Tinh Ngữ không mang điện thoại theo, nếu không cô đã chụp ảnh cho bạn nhỏ, chụp lại dáng vẻ xinh đẹp của con bé, sau này làm thành một album ảnh đẹp.
Thật sự Úc Tinh Ngữ đã ngủ đủ nên mãi không thấy buồn ngủ. Nhưng đúng thật là càng ngồi càng lạnh, cô lại không muốn về phòng nên đi đến tủ quần áo của anh lấy một chiếc mới rồi khoác lên người.
Ăn xong bữa sáng, bạn nhỏ ngủ dậy, Cố Tự Bắc đút cho con bé uống sữa rồi hỏi cô: “Em muốn ở cùng con bé không?”
Úc Tinh Ngữ gật gật đầu.
Hình như ngoài việc ở đây với con bé thì không còn chuyện gì cô có thể làm.
Cố Tự Bắc lấy ipad qua đặt vào tay cô: “Không cần lúc nào cũng nhìn chằm chằm cục cưng đâu. Không có chuyện gì làm thì có thể lên mạng chọn cho con bé đồ để trưng diện.”
Úc Tinh Ngữ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, không nhịn nổi mà có chút chán nản: “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.