Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 7:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
13/11/2024
Ở bên cửa sổ hút xong điếu thuốc, anh xoay người đi tìm điện thoại di động.
Cầm vào điện thoại mới phát hiện điện thoại sập nguồn rồi, hôm qua họp cả ngày, về đến nhà thấy mệt nên anh đi tắm rồi đi ngủ luôn, không hề nghĩ đến việc xem điện thoại. Nhưng chắc cũng không có chuyện lớn gì, có việc gì sẽ tự động thông báo cho trợ lý của anh, trợ lý ở trong khách sạn tầng dưới nhà anh.
Điện thoại được kết nối với bộ sạc, một lúc sau màn hình bắt đầu sáng lên.
Có một cuộc gọi nhỡ, khi nhìn thấy số điện thoại đó, anh khẽ cau mày, một lúc sau lại mỉm cười.
Vừa định gọi điện thì thấy có tin nhắn.
Mở ra, chỉ có bốn chữ.
Và Cố Tự Bắc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Không có sự vui mừng, chỉ có một cái nhíu mày.
Anh gọi lại cho cô, tổng cộng ba lần, lần cuối cùng mới có người nhấc máy. Giọng nói yếu ớt: "Alo."
Anh hỏi: "Em ở đâu?"
Cô nói: "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh."
Họ chưa huỷ kết bạn trên Wechat, nhưng họ cũng không liên lạc nhiều, vì vậy Úc Tinh Ngữ thường quên rằng họ vẫn còn có thể liên lạc qua Wechat.
Nó nằm ở một thành phố nhỏ phía bắc Thành phố C. Cô đã đến đó kiểu gì?
Anh nói: "Chỉ cần đợi vài tiếng là tôi sẽ ở đó."
“Ừ."
Sau đó cuộc gọi đã bị cúp máy.
Ở đây đã ba bốn giờ sáng, Cố Tự Bắc không đánh thức trợ lý, anh gửi tin nhắn cho trợ lý giải quyết chuyện ở đây rồi đi đến đó.
Đến nơi thì trời đã tối, bởi vì căn hộ của Úc Tinh Ngữ nằm ở vị trí khá xa trung tâm, Cố Tự Bắc vẫn phải lòng vòng mấy vòng mới tìm được. Giữa đường còn có người gọi điện cho anh, trong lòng đang hỗn loạn nên anh chỉ nói đang bận rồi cúp máy luôn.
Đến khu nhà, anh gọi điện thoại cho cô, lại gọi mấy lần mới thấy bắt máy, cô nói số nhà cho anh, vừa hay có người lên tầng, anh cũng lên theo luôn.
Tòa nhà này không có thang máy, chỉ có bảy tầng, cô ở tầng 6. Cầu thang trông cũ kỹ, còn xộc lên một mùi ẩm mốc, cũng không hiểu tại sao một người thích sạch sẽ như cô lại chọn nơi này để ở.
Cũng không đến mức tiêu hết tiền rồi chứ.
Úc Tinh Ngữ nghe điện thoại xong lại nằm xuống, một lúc sau, cô mới nhớ ra mình phải mở cửa cho Cố Tự Bắc, vừa ngồi dậy, cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô giơ tay ra bật đèn, căn phòng sáng lên, cô liếc nhìn đôi giày trên sàn, rồi đi chân trần ra mở cửa.
Người đàn ông ở cửa mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mũi cao, đôi mắt đen láy trông cực kỳ tuấn tú, dáng người rất cao. Bóng của anh bao trùm lên thân hình gầy gò của cô.
Cố Tự Bắc nhìn bộ dáng của cô, cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể bắt đầu dồn lên não.
Anh đã sống đến tuổi này nhưng chưa thấy ai mang bầu mà lại gầy như cô.
Trước khi ly hôn cô cũng gầy, nhưng ít nhất trên người cô vẫn còn chút da thịt. Bây giờ, nếu có người dùng tay chạm vào cô, hay nhìn thoáng qua thì có thể biết trên người cô không còn mấy lạng thịt.
Cô định thành người vô gia cư sao? Lại có thể biến mình trở nên khổ sở như vậy.
Thấy anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô, chân Úc Tinh Ngữ co rúm lại, đi vào trong.
"Vào đi."
Cầm vào điện thoại mới phát hiện điện thoại sập nguồn rồi, hôm qua họp cả ngày, về đến nhà thấy mệt nên anh đi tắm rồi đi ngủ luôn, không hề nghĩ đến việc xem điện thoại. Nhưng chắc cũng không có chuyện lớn gì, có việc gì sẽ tự động thông báo cho trợ lý của anh, trợ lý ở trong khách sạn tầng dưới nhà anh.
Điện thoại được kết nối với bộ sạc, một lúc sau màn hình bắt đầu sáng lên.
Có một cuộc gọi nhỡ, khi nhìn thấy số điện thoại đó, anh khẽ cau mày, một lúc sau lại mỉm cười.
Vừa định gọi điện thì thấy có tin nhắn.
Mở ra, chỉ có bốn chữ.
Và Cố Tự Bắc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Không có sự vui mừng, chỉ có một cái nhíu mày.
Anh gọi lại cho cô, tổng cộng ba lần, lần cuối cùng mới có người nhấc máy. Giọng nói yếu ớt: "Alo."
Anh hỏi: "Em ở đâu?"
Cô nói: "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh."
Họ chưa huỷ kết bạn trên Wechat, nhưng họ cũng không liên lạc nhiều, vì vậy Úc Tinh Ngữ thường quên rằng họ vẫn còn có thể liên lạc qua Wechat.
Nó nằm ở một thành phố nhỏ phía bắc Thành phố C. Cô đã đến đó kiểu gì?
Anh nói: "Chỉ cần đợi vài tiếng là tôi sẽ ở đó."
“Ừ."
Sau đó cuộc gọi đã bị cúp máy.
Ở đây đã ba bốn giờ sáng, Cố Tự Bắc không đánh thức trợ lý, anh gửi tin nhắn cho trợ lý giải quyết chuyện ở đây rồi đi đến đó.
Đến nơi thì trời đã tối, bởi vì căn hộ của Úc Tinh Ngữ nằm ở vị trí khá xa trung tâm, Cố Tự Bắc vẫn phải lòng vòng mấy vòng mới tìm được. Giữa đường còn có người gọi điện cho anh, trong lòng đang hỗn loạn nên anh chỉ nói đang bận rồi cúp máy luôn.
Đến khu nhà, anh gọi điện thoại cho cô, lại gọi mấy lần mới thấy bắt máy, cô nói số nhà cho anh, vừa hay có người lên tầng, anh cũng lên theo luôn.
Tòa nhà này không có thang máy, chỉ có bảy tầng, cô ở tầng 6. Cầu thang trông cũ kỹ, còn xộc lên một mùi ẩm mốc, cũng không hiểu tại sao một người thích sạch sẽ như cô lại chọn nơi này để ở.
Cũng không đến mức tiêu hết tiền rồi chứ.
Úc Tinh Ngữ nghe điện thoại xong lại nằm xuống, một lúc sau, cô mới nhớ ra mình phải mở cửa cho Cố Tự Bắc, vừa ngồi dậy, cô đã nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô giơ tay ra bật đèn, căn phòng sáng lên, cô liếc nhìn đôi giày trên sàn, rồi đi chân trần ra mở cửa.
Người đàn ông ở cửa mặc áo sơ mi trắng và quần đen, mũi cao, đôi mắt đen láy trông cực kỳ tuấn tú, dáng người rất cao. Bóng của anh bao trùm lên thân hình gầy gò của cô.
Cố Tự Bắc nhìn bộ dáng của cô, cảm giác toàn bộ máu trong cơ thể bắt đầu dồn lên não.
Anh đã sống đến tuổi này nhưng chưa thấy ai mang bầu mà lại gầy như cô.
Trước khi ly hôn cô cũng gầy, nhưng ít nhất trên người cô vẫn còn chút da thịt. Bây giờ, nếu có người dùng tay chạm vào cô, hay nhìn thoáng qua thì có thể biết trên người cô không còn mấy lạng thịt.
Cô định thành người vô gia cư sao? Lại có thể biến mình trở nên khổ sở như vậy.
Thấy anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô, chân Úc Tinh Ngữ co rúm lại, đi vào trong.
"Vào đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.