Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 8:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
14/11/2024
Lúc này, đột nhiên cả người cô bị nhấc lên không trung, Úc Tinh Ngữ nắm lấy cánh tay cơ bắp của anh, cảm nhận được tay anh đang run rẩy.
Là sự tức giận.
“Úc Tinh Ngữ, em có thể mang giày hẳn hỏi vào được không?”
Căn hộ này không lớn, chủ yếu là màu trắng. Tuy nhỏ nhưng có đầy đủ những tiện nghi cần thiết, nhưng lại hơi bị sạch sẽ quá đà.
Cố Tự Bắc đặt cô lên sô pha, vào phòng giúp cô lấy giày.
Giường trong phòng vẫn được phủ một chiếc bọc trong suốt, có dấu vết bị đè lên. Đôi giày của cô để cạnh giường, một đôi giày cao gót màu trắng, bên cạnh là một chiếc vali chưa mở ra.
Rất rõ ràng, hôm nay cô mới vào ở.
Mà bây giờ, đã hơn mười giờ rồi.
Anh bước ra ngoài, để giày xuống bên cạnh cô rồi hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Úc Tinh Ngữ thấy sắc mặt của anh có vẻ không được tốt cho lắm nên không muốn nói chuyện với anh. Nhưng là cô đã tự mình gọi điện cho anh nên không nói gì cũng không được.
"Chưa…"
“Không đến mức cả ngày chưa ăn gì đấy chứ?” Anh lấy điện thoại ra định gọi đồ ăn cho cô nhưng chỗ này chẳng có gì cả.
Úc Tinh Ngữ không nói gì, hai chân khép lại dẫm lên đôi giày cao gót, tóc xõa xuống vai, nhìn vô cùng gầy yếu.
Cô mới chỉ ăn sáng và ăn rất ít.
Hơn nữa hiện tại cô cũng không muốn ăn gì hết.
Cô không trả lời.
Cố Tự Bắc cũng coi như cô chưa ăn.
Anh cảm thấy người phụ nữ này đúng là tuyệt vời, mang thai còn dám cả ngày không ăn gì, cũng không biết đang muốn gì nữa.
Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Úc Tinh Ngữ nói: “Tôi không đói.”
Cố Tự Bắc cũng không thèm nói chuyện với cô, trực tiếp gọi đồ ăn.
Gọi một ít đồ ăn ngoài gần đây, có cơm có cháo. Dù biết đồ ăn ngoài không vệ sinh, nhưng hiện tại cũng chẳng thể nấu ăn. Nên chỉ còn cách qua loa đêm nay."
Đồ ăn đến nơi, anh mang đến đặt trên bàn uống nước trước mặt cô, hỏi: “Em ăn gì?”
Cô nhìn đống đồ ăn ngoài trước mặt, chẳng có tí cảm giác gì, chỉ muốn đứng dậy về phòng.
"Tôi không đói."
Cố Tự Bắc ấn cô xuống lại ghế, nhét thìa vào tay cô: "Không đói cũng phải ăn cho tôi. Không ăn thì em còn muốn làm gì?"
Cô ngước lên nhìn anh và nói: "Tôi không muốn ăn."
Giọng nói rất thấp.
Cố Tự Bắc nói: “Em không muốn ăn thì tôi gọi cái khác, không muốn động tay động chân thì tôi đút cho em.”
Ngón tay Úc Tinh Ngữ run lẩy bẩy, không chống cự được sức lực của anh, đành ngồi xuống, cúi gằm mặt ăn cháo từng chút một.
Mới ăn được vài miếng, cô cảm thấy bụng rất khó chịu, chạy vào nhà vệ sinh để nôn.
Cả ngày cô ấy không ăn gì, chỉ có thể nôn khan.
Cố Tự Bắc nhíu mày.
Tuy không có kinh nghiệm nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một phụ nữ mang thai ốm nghén lâu như vậy. Anh cảm thấy không ổn lắm, anh lấy điện thoại ra nói: “Tôi sẽ gọi bác sĩ tới đây”.
Úc Tinh Ngữ biết tại sao mình lại nôn nhiều như vậy, cô không muốn để bác sĩ qua xem, lập tức lấy tay ngăn anh lại.
“Không cần, tôi ngồi nghỉ một chút là đỡ.”
Cố Tự Bắc cau mày nhìn cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi điện.
Thấy cô quay lại bồn rửa, anh lấy khăn giấy đứng bên cạnh cô, đợi cô rửa mồm xong thì đưa cho cô.
Úc Tinh Ngữ lau miệng rồi lại tiếp tục ăn. Giờ cô bắt đầu an phận rồi, dù có cảm giác buồn nôn nhưng cô vẫn ép bản thân nuốt xuống.
Cố Tự Bắc ngồi bên cạnh quan sát cô, rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác
Vốn dĩ cô gái này có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, nhưng bây giờ cằm đã nhọn hoắt, đúng là rất biết tự hành hạ bản thân.
Là sự tức giận.
“Úc Tinh Ngữ, em có thể mang giày hẳn hỏi vào được không?”
Căn hộ này không lớn, chủ yếu là màu trắng. Tuy nhỏ nhưng có đầy đủ những tiện nghi cần thiết, nhưng lại hơi bị sạch sẽ quá đà.
Cố Tự Bắc đặt cô lên sô pha, vào phòng giúp cô lấy giày.
Giường trong phòng vẫn được phủ một chiếc bọc trong suốt, có dấu vết bị đè lên. Đôi giày của cô để cạnh giường, một đôi giày cao gót màu trắng, bên cạnh là một chiếc vali chưa mở ra.
Rất rõ ràng, hôm nay cô mới vào ở.
Mà bây giờ, đã hơn mười giờ rồi.
Anh bước ra ngoài, để giày xuống bên cạnh cô rồi hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Úc Tinh Ngữ thấy sắc mặt của anh có vẻ không được tốt cho lắm nên không muốn nói chuyện với anh. Nhưng là cô đã tự mình gọi điện cho anh nên không nói gì cũng không được.
"Chưa…"
“Không đến mức cả ngày chưa ăn gì đấy chứ?” Anh lấy điện thoại ra định gọi đồ ăn cho cô nhưng chỗ này chẳng có gì cả.
Úc Tinh Ngữ không nói gì, hai chân khép lại dẫm lên đôi giày cao gót, tóc xõa xuống vai, nhìn vô cùng gầy yếu.
Cô mới chỉ ăn sáng và ăn rất ít.
Hơn nữa hiện tại cô cũng không muốn ăn gì hết.
Cô không trả lời.
Cố Tự Bắc cũng coi như cô chưa ăn.
Anh cảm thấy người phụ nữ này đúng là tuyệt vời, mang thai còn dám cả ngày không ăn gì, cũng không biết đang muốn gì nữa.
Anh hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Úc Tinh Ngữ nói: “Tôi không đói.”
Cố Tự Bắc cũng không thèm nói chuyện với cô, trực tiếp gọi đồ ăn.
Gọi một ít đồ ăn ngoài gần đây, có cơm có cháo. Dù biết đồ ăn ngoài không vệ sinh, nhưng hiện tại cũng chẳng thể nấu ăn. Nên chỉ còn cách qua loa đêm nay."
Đồ ăn đến nơi, anh mang đến đặt trên bàn uống nước trước mặt cô, hỏi: “Em ăn gì?”
Cô nhìn đống đồ ăn ngoài trước mặt, chẳng có tí cảm giác gì, chỉ muốn đứng dậy về phòng.
"Tôi không đói."
Cố Tự Bắc ấn cô xuống lại ghế, nhét thìa vào tay cô: "Không đói cũng phải ăn cho tôi. Không ăn thì em còn muốn làm gì?"
Cô ngước lên nhìn anh và nói: "Tôi không muốn ăn."
Giọng nói rất thấp.
Cố Tự Bắc nói: “Em không muốn ăn thì tôi gọi cái khác, không muốn động tay động chân thì tôi đút cho em.”
Ngón tay Úc Tinh Ngữ run lẩy bẩy, không chống cự được sức lực của anh, đành ngồi xuống, cúi gằm mặt ăn cháo từng chút một.
Mới ăn được vài miếng, cô cảm thấy bụng rất khó chịu, chạy vào nhà vệ sinh để nôn.
Cả ngày cô ấy không ăn gì, chỉ có thể nôn khan.
Cố Tự Bắc nhíu mày.
Tuy không có kinh nghiệm nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy một phụ nữ mang thai ốm nghén lâu như vậy. Anh cảm thấy không ổn lắm, anh lấy điện thoại ra nói: “Tôi sẽ gọi bác sĩ tới đây”.
Úc Tinh Ngữ biết tại sao mình lại nôn nhiều như vậy, cô không muốn để bác sĩ qua xem, lập tức lấy tay ngăn anh lại.
“Không cần, tôi ngồi nghỉ một chút là đỡ.”
Cố Tự Bắc cau mày nhìn cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không gọi điện.
Thấy cô quay lại bồn rửa, anh lấy khăn giấy đứng bên cạnh cô, đợi cô rửa mồm xong thì đưa cho cô.
Úc Tinh Ngữ lau miệng rồi lại tiếp tục ăn. Giờ cô bắt đầu an phận rồi, dù có cảm giác buồn nôn nhưng cô vẫn ép bản thân nuốt xuống.
Cố Tự Bắc ngồi bên cạnh quan sát cô, rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác
Vốn dĩ cô gái này có khuôn mặt trái xoan rất đẹp, nhưng bây giờ cằm đã nhọn hoắt, đúng là rất biết tự hành hạ bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.