Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 38:

Xuân Đao Hàn

05/04/2024

--Chương 38:

Tuy nhiên, sự kiêu ngạo trời sinh khiến nàng ta chưa từng phát hiện hành động đưa nước và thức ăn đơn giản này sẽ bằng hơn ba trăm năm giam cầm tra tấn đến tột cùng.

Việc thiện trong định nghĩa của nàng ta chẳng qua chỉ có tác dụng giải vây cho sự áy náy của mình. Rõ ràng nàng ta biết tông môn mình đã làm gì hắn nhưng vì sự phồn vinh của tông môn, nàng ta học theo tổ tông, ngầm đồng ý cho loại hành vi này.

Nàng ta chưa bao giờ có ý định sẽ thả hắn ra dẫu chỉ một lần, trong phút chốc hay một thoáng ngẫm.

Trước mắt bỗng xuất hiện ánh lửa hừng hực thiêu đốt cả tòa hậu sơn. Phó Yểu Yểu như rơi vào biển lửa, nhiệt độ nóng bỏng kéo thẳng nàng ra khỏi giấc mơ.

Mở choàng mắt, gương mặt hằm hằm tái nhợt như tuyết kia của Bách Lý Hưu lập tức xuất hiện trước mắt nàng. Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, tóc đen rủ xuống, rơi lên người nàng như thác mực, muốn phủ kín nàng.

Phó Yểu Yểu sợ tới mức kêu “mẹ ơi” một tiếng.

Bách Lý Hưu rất hài lòng trước phản ứng của nàng, vẻ hằm hằm của hắn vơi bớt hẳn, thế nhưng khuôn mày vẫn nhíu lại thiếu kiên nhẫn: “Ngươi ăn sạch cá của ta rồi à?”

Phó Yểu Yểu lắp bắp: “Không... Không đâu, ta chỉ ăn... Bốn, năm, sáu, bảy con thôi...”

Bách Lý Hưu cười một tiếng lạnh lùng: “Ngươi cũng dám ăn luôn.”



Hắn liếc sang một bên.

Phó Yểu Yểu cũng nhìn theo, nàng vừa thấy mặt đã biến sắc.

Tinh Viên ngã xuống cạnh nàng, toàn thân đỏ bừng như tôm hấp chín, nhíu mày đầy đau đớn. Quán Quán cũng đang ngủ, tai ửng hồng, trái lại ngủ rất ngon lành.

Ngó xuống hồ nước, Phó Yểu Yểu thấy mặt mình đỏ ửng như say rượu. Khó trách nàng lại bị nóng đến tỉnh cả ngủ!

Nàng vội vàng đỡ Tinh Viên dậy. Da thịt chạm nhau, nàng bị nóng đến giật mình, nàng sốt ruột hỏi Bách Lý Hưu: “Nàng ấy bị sao vậy?”

Bách Lý Hưu điềm nhiên nói: “Nàng ta sắp phải nổ tan xác mà chết.”

Phó Yểu Yểu: “?”

Bách Lý Hưu nhìn thoáng qua mặt bàn đầy xương cá, để lộ nét mặt vui sướng khi người ta gặp họa: “Cá Tử Băng của đảo Lưu Ly, một con tương đương tu vi mười năm mà các ngươi ăn nhiều như vậy, chắc chắn Giải Hải Lam sẽ tức đến giậm chân.”

Đảo Lưu Ly gì cơ? Đây chẳng phải cá trong viện của nàng sao?

Bách Lý Hưu tiếp nhận ánh mắt mê man của nàng, bỗng bật cười hả hê: “Sự dại dột của ngươi khiến ta rất vui.”



Phó Yểu Yểu: ?

??

???

Đờ mờ!

Chút tiếc thương của Phó Yểu Yểu với hắn trong mơ lập tức bay biến, hiện giờ nàng chỉ muốn đấm cho Bách Lý Hưu đang cười ầm lên kia một trận.

Buồn cười thế à? Hả? Đường đường là Ma Tôn mà cười hèn vậy sao?

Tiếc rằng sức mạnh hai bên chênh lệch lớn quá, nàng đành phải nhịn. Phó Yểu Yểu bối rối ôm Tinh Viên: “Nàng ấy hấp thu nhiều linh lực quá mới thành vậy sao? Ta phải cứu nàng ấy kiểu gì đây?”

Bách Lý Hưu dừng cười, vẻ mặt thay đổi như chong chóng, hắn lắc đầu với gương mặt thối tha: “Tại sao phải cứu nàng ta? Tiểu yêu nhân yếu ớt thế này, sống chi cho mất mặt.”

Nhớ tới dáng vẻ trong mơ của hắn, Phó Yểu Yểu nghiêm túc nói: “Muốn sống có gì mà mất mặt? Đến con kiến còn ham sống, huống hồ là chúng ta.”

Bách Lý Hưu âm u nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook