Chương 7: Vận Mệnh (4)
Sư Hối
18/08/2024
Trọng Giang bước vào phòng Hạ Giác Hành một cách nghiêm túc, không hề có ý định muốn nhắc nhở anh rằng, cúc áo ngủ của anh đã bị bung mấy nút, cổ áo mở rộng đến tận eo và bụng, ý vui cảnh đẹp.
Cách trang trí của các dãy phòng trên tàu du lịch đều rất giống nhau, vào cửa nhìn thấy đầu tiên sẽ là phòng khách, sau đó bên trong sẽ là phòng ngủ cùng với ban công có tầm nhìn, nơi mà có thể ngắm biển.
Động tác của Hạ Giác Hành rất nhanh, khi ra khỏi phòng ngủ anh đã thay một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen, cổ áo có chút cao.
“Đi thôi.”
Sau khi tắm rửa xong, Hạ Giác Hành trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo, anh không nhanh không chậm mà bước đi bên cạnh Trọng Giang, phối hợp theo kịp tốc độ của cô.
Nhưng Trọng Giang vẫn cảm thấy anh đang bị phân tâm.
Không biết có phải Trọng Giang ảo giác hay không, nhưng trạng thái Hạ Giác Hành rất không bình thường, nhưng khi nói chuyện với cô ấy thì anh vẫn ổn, nhưng khi ở một mình, anh như hồn lìa khỏi xác , lơ lửng trong không trung, không thể bắt được.
Điều này thật kỳ lạ, Trọng Giang thầm nghĩ.
Cô và Hạ Giác Hành là bạn cùng lớp, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng lúc nào cũng cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, gần hai năm tiếp xúc với nhau cô đại khái hiểu được tính cách của Hạ Giác Hành, lịch sự với mọi người, nhưng hiếm khi có quan hệ thân mật với người khác, ôn hòa nhưng rất xa cách.
“Thoạt có vẻ dễ gần nhưng thực ra rất khó tiếp cận, là bạn cùng lớp một năm, có ai từng hẹn riêng anh ấy vào ngày thứ bảy hoặc cuối tuần chưa?”
Một người bạn cùng lớp thân thiết với Trọng Giang thở ngắn than dài nói: “Rủ câụ ấy tan học cùng chơi bóng còn không được nữa là.”
Dù thế nào đi nữa, Hạ Giác Hành ở trường học sẽ không giống như bây giờ, giống như một cái bóng ngoài thế giới, lặng lẽ đi ngang qua đám người.
Trọng Giang đang cầm máy ảnh đi đến boong tàu, cô trốn sau lớp màn hình của máy ảnh lặng lẽ nhìn Hạ Giác Hành.
Mặc dù căn phòng họ ở có đài quan sát riêng để nhìn ra biển nhưng Hạ Giác Hành vẫn có thói quen đến boong tàu, anh đứng trước lan can và nhìn những tảng băng trắng trên mặt biển, giống như một bức tượng trầm lặng.
Trọng Giang nhấn nút chụp, nhẹ nhàng đi qua phía sau anh, rồi dừng lại bên cạnh, sau đó đưa máy ảnh hướng về phía các tảng băng đang trôi lơ lửng ở phía xa.
“Có gì khác biệt à?” Hạ Giác Hành không có quay đầu lại, anh vẫn trầm tư nhìn sông băng, “Những tảng băng trôi trên biển này giống hệt nhau, không khác gì những cái mà cậu thấy trong hai ngày qua, nhưng cậu vẫn như cũ hướng máy ảnh về phía chúng.”
Cách trang trí của các dãy phòng trên tàu du lịch đều rất giống nhau, vào cửa nhìn thấy đầu tiên sẽ là phòng khách, sau đó bên trong sẽ là phòng ngủ cùng với ban công có tầm nhìn, nơi mà có thể ngắm biển.
Động tác của Hạ Giác Hành rất nhanh, khi ra khỏi phòng ngủ anh đã thay một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu màu đen, cổ áo có chút cao.
“Đi thôi.”
Sau khi tắm rửa xong, Hạ Giác Hành trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo, anh không nhanh không chậm mà bước đi bên cạnh Trọng Giang, phối hợp theo kịp tốc độ của cô.
Nhưng Trọng Giang vẫn cảm thấy anh đang bị phân tâm.
Không biết có phải Trọng Giang ảo giác hay không, nhưng trạng thái Hạ Giác Hành rất không bình thường, nhưng khi nói chuyện với cô ấy thì anh vẫn ổn, nhưng khi ở một mình, anh như hồn lìa khỏi xác , lơ lửng trong không trung, không thể bắt được.
Điều này thật kỳ lạ, Trọng Giang thầm nghĩ.
Cô và Hạ Giác Hành là bạn cùng lớp, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng lúc nào cũng cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu thấy, gần hai năm tiếp xúc với nhau cô đại khái hiểu được tính cách của Hạ Giác Hành, lịch sự với mọi người, nhưng hiếm khi có quan hệ thân mật với người khác, ôn hòa nhưng rất xa cách.
“Thoạt có vẻ dễ gần nhưng thực ra rất khó tiếp cận, là bạn cùng lớp một năm, có ai từng hẹn riêng anh ấy vào ngày thứ bảy hoặc cuối tuần chưa?”
Một người bạn cùng lớp thân thiết với Trọng Giang thở ngắn than dài nói: “Rủ câụ ấy tan học cùng chơi bóng còn không được nữa là.”
Dù thế nào đi nữa, Hạ Giác Hành ở trường học sẽ không giống như bây giờ, giống như một cái bóng ngoài thế giới, lặng lẽ đi ngang qua đám người.
Trọng Giang đang cầm máy ảnh đi đến boong tàu, cô trốn sau lớp màn hình của máy ảnh lặng lẽ nhìn Hạ Giác Hành.
Mặc dù căn phòng họ ở có đài quan sát riêng để nhìn ra biển nhưng Hạ Giác Hành vẫn có thói quen đến boong tàu, anh đứng trước lan can và nhìn những tảng băng trắng trên mặt biển, giống như một bức tượng trầm lặng.
Trọng Giang nhấn nút chụp, nhẹ nhàng đi qua phía sau anh, rồi dừng lại bên cạnh, sau đó đưa máy ảnh hướng về phía các tảng băng đang trôi lơ lửng ở phía xa.
“Có gì khác biệt à?” Hạ Giác Hành không có quay đầu lại, anh vẫn trầm tư nhìn sông băng, “Những tảng băng trôi trên biển này giống hệt nhau, không khác gì những cái mà cậu thấy trong hai ngày qua, nhưng cậu vẫn như cũ hướng máy ảnh về phía chúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.