Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 31:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Bối cảnh là một khu rừng trúc đắm mình dưới ánh trăng.
Kỳ Thịnh đứng ở giữa hình ảnh, thân hình cao lớn thẳng tắp, một thân bạch y phủ đầy ánh trăng, bóng trúc tiêu tiêu phản chiếu lên đó, giống như là một bức tranh thủy mặc.
Thấy đá lưu ảnh khởi động, hắn giơ tay sửa sang vạt áo, lại hắng giọng một cái, lúc này mới nói: "Nếu muốn học giỏi một môn kiếm thuật, đầu tiên phải hiểu rõ nó. Thập Phương kiếm thuật, là bản tiến giai của Kiếm Ảnh Phân Thân, cũng là cơ sở của Vạn Kiếm Quy Tông..."
Thanh âm của hắn rất êm tai, giống như là tiếng suối trong vang lại.
Cẩn thận lắng nghe, mơ hồ còn có tiếng gió đêm thổi qua rừng trúc.
Yên tĩnh mà đẹp đẽ.
A Kiều không còn nhớ tới những hình ảnh dâm loạn kia nữa, lòng chìm đắm trong bóng đêm tốt đẹp này cùng với lời dạy dỗ ôn tồn kia.
"Những gì ta vừa nói, muội nhớ kỹ chưa?" Kỳ Thịnh hỏi.
A Kiều gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy đêm nay đại sư huynh nói chuyện có chút dịu dàng.
"Tốt rồi, ta đây sẽ nói qua về như thế nào gọi là linh lực..."
A Kiều chăm chú lắng nghe, bất tri bất giác lại qua nửa canh giờ. Nhưng nàng không hề cảm thấy mệt mỏi, càng nghe càng mê mẩn.
Cuối cùng, Kỳ Thịnh nói xong tất cả lý luận, nói: "Hiện tại, ta sẽ biểu diễn một lần."
Hắn nói xong, giơ tay nâng thế, nắm trong tay một thanh kiếm toàn thân tuyết trắng.
Thân kiếm như bị sương tuyết bao phủ, hàn ý phảng phất đập vào mặt, A Kiều bất giác rùng mình một cái.
Trong lòng nàng cảm thán: Không hổ là danh kiếm thượng cổ Lẫm Nguyệt! Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã khiến cho người ta sợ hãi.
Kỳ Thịnh không có quá nhiều kiếm chiêu hoa lệ, chỉ nhẹ nhàng giơ kiếm lên, thân kiếm ù ù, trong nháy mắt chia làm mấy đạo, vây quanh Kỳ Thịnh.
Ánh kiếm long trọng chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Lông mày dài, tóc mai phủ, mắt phượng hơi nhếch lên, mũi như treo mật, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ, như là tác phẩm nghệ thuật do thần linh sáng tạo.
Hắn vươn hai ngón tay, chỉ về phía trước, bóng kiếm liền nối đuôi nhau đi về hướng đó.
Lần này tốc độ cực nhanh, kiếm ý nghiêm nghị, dọa A Kiều nhảy dựng.
"Đây là cách đơn giản nhất."
Hắn lại thu hồi hai ngón tay, bóng kiếm theo đó thu hồi.
Hắn dựng thẳng ngón tay ở giữa lông mày, lập tức trầm xuống phía dưới, bóng kiếm lập tức đâm ra bốn phương tám hướng.
Kỳ Thịnh biểu diễn cho A Kiều xem tổng cộng mười mấy loại đấu pháp, A Kiều ghi nhớ từng cái một trong lòng.
Kỳ Thịnh đứng ở giữa hình ảnh, thân hình cao lớn thẳng tắp, một thân bạch y phủ đầy ánh trăng, bóng trúc tiêu tiêu phản chiếu lên đó, giống như là một bức tranh thủy mặc.
Thấy đá lưu ảnh khởi động, hắn giơ tay sửa sang vạt áo, lại hắng giọng một cái, lúc này mới nói: "Nếu muốn học giỏi một môn kiếm thuật, đầu tiên phải hiểu rõ nó. Thập Phương kiếm thuật, là bản tiến giai của Kiếm Ảnh Phân Thân, cũng là cơ sở của Vạn Kiếm Quy Tông..."
Thanh âm của hắn rất êm tai, giống như là tiếng suối trong vang lại.
Cẩn thận lắng nghe, mơ hồ còn có tiếng gió đêm thổi qua rừng trúc.
Yên tĩnh mà đẹp đẽ.
A Kiều không còn nhớ tới những hình ảnh dâm loạn kia nữa, lòng chìm đắm trong bóng đêm tốt đẹp này cùng với lời dạy dỗ ôn tồn kia.
"Những gì ta vừa nói, muội nhớ kỹ chưa?" Kỳ Thịnh hỏi.
A Kiều gật gật đầu.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy đêm nay đại sư huynh nói chuyện có chút dịu dàng.
"Tốt rồi, ta đây sẽ nói qua về như thế nào gọi là linh lực..."
A Kiều chăm chú lắng nghe, bất tri bất giác lại qua nửa canh giờ. Nhưng nàng không hề cảm thấy mệt mỏi, càng nghe càng mê mẩn.
Cuối cùng, Kỳ Thịnh nói xong tất cả lý luận, nói: "Hiện tại, ta sẽ biểu diễn một lần."
Hắn nói xong, giơ tay nâng thế, nắm trong tay một thanh kiếm toàn thân tuyết trắng.
Thân kiếm như bị sương tuyết bao phủ, hàn ý phảng phất đập vào mặt, A Kiều bất giác rùng mình một cái.
Trong lòng nàng cảm thán: Không hổ là danh kiếm thượng cổ Lẫm Nguyệt! Kiếm chưa ra khỏi vỏ đã khiến cho người ta sợ hãi.
Kỳ Thịnh không có quá nhiều kiếm chiêu hoa lệ, chỉ nhẹ nhàng giơ kiếm lên, thân kiếm ù ù, trong nháy mắt chia làm mấy đạo, vây quanh Kỳ Thịnh.
Ánh kiếm long trọng chiếu sáng khuôn mặt hắn.
Lông mày dài, tóc mai phủ, mắt phượng hơi nhếch lên, mũi như treo mật, mỗi một đường nét đều hoàn mỹ, như là tác phẩm nghệ thuật do thần linh sáng tạo.
Hắn vươn hai ngón tay, chỉ về phía trước, bóng kiếm liền nối đuôi nhau đi về hướng đó.
Lần này tốc độ cực nhanh, kiếm ý nghiêm nghị, dọa A Kiều nhảy dựng.
"Đây là cách đơn giản nhất."
Hắn lại thu hồi hai ngón tay, bóng kiếm theo đó thu hồi.
Hắn dựng thẳng ngón tay ở giữa lông mày, lập tức trầm xuống phía dưới, bóng kiếm lập tức đâm ra bốn phương tám hướng.
Kỳ Thịnh biểu diễn cho A Kiều xem tổng cộng mười mấy loại đấu pháp, A Kiều ghi nhớ từng cái một trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.