Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 32:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Không biết là do chất lượng của đá lưu ảnh quá tốt, hay là do trình độ của đại sư huynh quá cao, có vài lần, A Kiều suýt chút nữa tưởng rằng kiếm ý kia sắp phá vỡ không gian rơi xuống người mình, liên tục tránh né.
"Tự muội thử vài lần trước đi, nếu không được thì hỏi ta sau." Kỳ Thịnh nói một câu cuối cùng.
Rồi thân ảnh của hắn theo huỳnh quang tiêu tán.
A Kiều vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, vào giây phút đó, không hiểu sao nàng bỗng có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Nhưng nàng cũng không quá để ý kỹ xem rốt cuộc là vì cái gì, chỉ ôm một lòng nhiệt huyết bò dậy đi ra sân luyện kiếm.
Hôm sau, nàng mang hai vành mắt thâm quầng đi học buổi sáng, trong giờ ngáp liên tục, mí mắt đánh nhau.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay vẫn là đại sư huynh giảng bài.
Cũng không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tan học hắn lại gọi A Kiều ở lại một mình.
“Hôm nay trạng thái của muội không tốt." Kỳ Thịnh hơi nhíu mày.
A Kiều xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, sư huynh.”
Thấy vậy, Kỳ Thịnh lại mềm giọng: "Là đêm qua ngủ không ngon sao?”
"Vâng, đêm qua đi nghiên cứu Thập Phương kiếm thuật." A Kiều thành thật trả lời.
"Luyện thành Thập Phương kiếm thuật tự nhiên là tốt, nhưng nội dung tiết học buổi sáng quan trọng hơn, đây là cơ sở tu tập của muội, không thể bỏ gốc lấy ngọn." Kỳ Thịnh nói, "Muội không nên hy sinh thời gian nghỉ ngơi. Có đầy đủ tinh lực đối với một kiếm tu mà nói là rất quan trọng."
A Kiều vội vàng gật đầu.
Nàng giật mình cảm thấy đại sư huynh trở nên dong dài hơn rất nhiều, trước kia đều là lời ít ý nhiều răn dạy vài câu, sau đó trực tiếp phạt thẳng...
Vừa nói dứt câu, Kỳ Thịnh liền bắt đầu ngẫm lại, mình nói như vậy liệu có phải là già dặn quá rồi không...
Nếu suy xét cẩn thận, thật ra năm nay hắn đã một trăm hai mươi ba tuổi rồi, chẳng qua là dùng linh lực duy trì bộ dáng trẻ tuổi như mới hai mươi.
Mà hình như năm nay A Kiều mới mười tám...
Hắn lớn hơn nàng tận hơn một trăm tuổi!
Hắn muốn nói cái gì đó cứu vãn một chút, rồi lại không biết nói như thế nào.
Trong lúc nhất thời không khí bỗng dưng trầm xuống.
"Đại sư huynh, ta có một chỗ không hiểu lắm, huynh có thể dành thời gian chỉ đạo cho ta một chút được không?"
Kỳ Thịnh đè khóe môi đang muốn giương lên, ra vẻ thâm trầm: "Được.”
"Vậy, khi nào thì đại sư huynh rảnh?"
“Lúc nào cũng được.” Kỳ Thịnh gần như không chút do dự đáp.
"Tự muội thử vài lần trước đi, nếu không được thì hỏi ta sau." Kỳ Thịnh nói một câu cuối cùng.
Rồi thân ảnh của hắn theo huỳnh quang tiêu tán.
A Kiều vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, vào giây phút đó, không hiểu sao nàng bỗng có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Nhưng nàng cũng không quá để ý kỹ xem rốt cuộc là vì cái gì, chỉ ôm một lòng nhiệt huyết bò dậy đi ra sân luyện kiếm.
Hôm sau, nàng mang hai vành mắt thâm quầng đi học buổi sáng, trong giờ ngáp liên tục, mí mắt đánh nhau.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay vẫn là đại sư huynh giảng bài.
Cũng không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi tan học hắn lại gọi A Kiều ở lại một mình.
“Hôm nay trạng thái của muội không tốt." Kỳ Thịnh hơi nhíu mày.
A Kiều xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, sư huynh.”
Thấy vậy, Kỳ Thịnh lại mềm giọng: "Là đêm qua ngủ không ngon sao?”
"Vâng, đêm qua đi nghiên cứu Thập Phương kiếm thuật." A Kiều thành thật trả lời.
"Luyện thành Thập Phương kiếm thuật tự nhiên là tốt, nhưng nội dung tiết học buổi sáng quan trọng hơn, đây là cơ sở tu tập của muội, không thể bỏ gốc lấy ngọn." Kỳ Thịnh nói, "Muội không nên hy sinh thời gian nghỉ ngơi. Có đầy đủ tinh lực đối với một kiếm tu mà nói là rất quan trọng."
A Kiều vội vàng gật đầu.
Nàng giật mình cảm thấy đại sư huynh trở nên dong dài hơn rất nhiều, trước kia đều là lời ít ý nhiều răn dạy vài câu, sau đó trực tiếp phạt thẳng...
Vừa nói dứt câu, Kỳ Thịnh liền bắt đầu ngẫm lại, mình nói như vậy liệu có phải là già dặn quá rồi không...
Nếu suy xét cẩn thận, thật ra năm nay hắn đã một trăm hai mươi ba tuổi rồi, chẳng qua là dùng linh lực duy trì bộ dáng trẻ tuổi như mới hai mươi.
Mà hình như năm nay A Kiều mới mười tám...
Hắn lớn hơn nàng tận hơn một trăm tuổi!
Hắn muốn nói cái gì đó cứu vãn một chút, rồi lại không biết nói như thế nào.
Trong lúc nhất thời không khí bỗng dưng trầm xuống.
"Đại sư huynh, ta có một chỗ không hiểu lắm, huynh có thể dành thời gian chỉ đạo cho ta một chút được không?"
Kỳ Thịnh đè khóe môi đang muốn giương lên, ra vẻ thâm trầm: "Được.”
"Vậy, khi nào thì đại sư huynh rảnh?"
“Lúc nào cũng được.” Kỳ Thịnh gần như không chút do dự đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.