Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Chương 34:
Đình Vân Ảnh
01/08/2024
Hạ Hòa hỏi: "Hôm nay ở sân luyện võ có mấy sư huynh sư tỷ thí đâu, ngươi không đi xem à?"
A Kiều lắc đầu.
Sau khi dùng bữa tối xong, nàng đi thẳng về phía sau núi.
Sau núi rừng cây chọc trời, đập vào mắt đều là màu xanh um, hoàn cảnh vô cùng thanh u.
A Kiều men theo con đường nhỏ lát đá uốn lượn mà lên, có lẽ là do tiếng chim hót dễ nghe, không khí trong lành, nên nàng cảm thấy linh đài của mình cũng thanh minh theo.
Thế nhưng, ngọn núi sau lưng Kiếm Tông ngoại trừ phong cảnh không tệ ra, thì không có chỗ nào đặc biệt, bởi vậy rất ít có người đến.
Chỉ trong chốc lát, A Kiều đã tới rừng trúc.
Kỳ Thịnh đang nhắm mắt ngồi thiền trên một tảng đá lớn. Bạch y thắng tuyết, tóc đen như thác nước, giao hòa tôn nhau lên, giống như một bức tranh thủy mặc.
A Kiều nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đại sư huynh.”
Lông mi Kỳ Thịnh khẽ run, mở mắt ra.
Đôi mắt đen kịt trước sau như một, nhưng tựa hồ nổi lên chút cảm xúc không bình thường.
"Đến rồi à."
Kỳ Thịnh cong khóe môi, lộ ra một nụ cười cực nhạt.
A Kiều có chút hoài nghi mắt mình đã xảy ra vấn đề.
"Dạ.”
“Qua đây đi, nói vấn đề của muội.” Kỳ Thịnh nói.
A Kiều gật đầu.
Chẳng biết tại sao, mỗi bước tới gần hắn, lòng của nàng chợt hoảng loạn thêm một phần...
Phút chốc, chỉ nghe "A" một tiếng, không biết là A Kiều bị vấp phải cái gì, ngã thẳng lên người Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh theo bản năng vươn tay đón lấy A Kiều, xoay người một cái, A Kiều ngã nằm xuống lòng ngực Kỳ Thịnh.
Mùi cỏ thơm thoang thoảng chui vào chóp mũi, mặt A Kiều ửng hồng nhàn nhạt.
Nàng thậm chí không dám mở mắt, hai tay ôm chặt trước ngực, yếu ớt nói: "Sư huynh, ta không cố ý..."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Kỳ Thịnh nhìn dáng vẻ khẩn trương hề hề của A Kiều, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.
“Ừ, không sao, đứng lên đi. Lần sau... Cẩn thận một chút.”
Nói xong, Kỳ Thịnh còn ôm vai nàng đỡ A Kiều một cái.
Lúc này A Kiều mới như được đại xá, vội vàng đứng dậy.
“Nói đi, không hiểu chỗ nào." Kỳ Thịnh cúi đầu sửa sang lại quần áo, lông mi dài rủ xuống, che khuất cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
"Chỗ kiếm quyết lúc triệu hoán kiếm ảnh..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe được xa xa có tiếng ồn ào.
"Huynh, huynh xác định muốn ở chỗ này?" Một nữ tử do dự hỏi.
"Yên tâm, nơi này sẽ không có người tới..." Nam nhân dỗ dành nàng ấy.
A Kiều và Kỳ Thịnh đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
A Kiều lắc đầu.
Sau khi dùng bữa tối xong, nàng đi thẳng về phía sau núi.
Sau núi rừng cây chọc trời, đập vào mắt đều là màu xanh um, hoàn cảnh vô cùng thanh u.
A Kiều men theo con đường nhỏ lát đá uốn lượn mà lên, có lẽ là do tiếng chim hót dễ nghe, không khí trong lành, nên nàng cảm thấy linh đài của mình cũng thanh minh theo.
Thế nhưng, ngọn núi sau lưng Kiếm Tông ngoại trừ phong cảnh không tệ ra, thì không có chỗ nào đặc biệt, bởi vậy rất ít có người đến.
Chỉ trong chốc lát, A Kiều đã tới rừng trúc.
Kỳ Thịnh đang nhắm mắt ngồi thiền trên một tảng đá lớn. Bạch y thắng tuyết, tóc đen như thác nước, giao hòa tôn nhau lên, giống như một bức tranh thủy mặc.
A Kiều nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đại sư huynh.”
Lông mi Kỳ Thịnh khẽ run, mở mắt ra.
Đôi mắt đen kịt trước sau như một, nhưng tựa hồ nổi lên chút cảm xúc không bình thường.
"Đến rồi à."
Kỳ Thịnh cong khóe môi, lộ ra một nụ cười cực nhạt.
A Kiều có chút hoài nghi mắt mình đã xảy ra vấn đề.
"Dạ.”
“Qua đây đi, nói vấn đề của muội.” Kỳ Thịnh nói.
A Kiều gật đầu.
Chẳng biết tại sao, mỗi bước tới gần hắn, lòng của nàng chợt hoảng loạn thêm một phần...
Phút chốc, chỉ nghe "A" một tiếng, không biết là A Kiều bị vấp phải cái gì, ngã thẳng lên người Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh theo bản năng vươn tay đón lấy A Kiều, xoay người một cái, A Kiều ngã nằm xuống lòng ngực Kỳ Thịnh.
Mùi cỏ thơm thoang thoảng chui vào chóp mũi, mặt A Kiều ửng hồng nhàn nhạt.
Nàng thậm chí không dám mở mắt, hai tay ôm chặt trước ngực, yếu ớt nói: "Sư huynh, ta không cố ý..."
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Kỳ Thịnh nhìn dáng vẻ khẩn trương hề hề của A Kiều, cảm thấy nàng cực kỳ đáng yêu.
“Ừ, không sao, đứng lên đi. Lần sau... Cẩn thận một chút.”
Nói xong, Kỳ Thịnh còn ôm vai nàng đỡ A Kiều một cái.
Lúc này A Kiều mới như được đại xá, vội vàng đứng dậy.
“Nói đi, không hiểu chỗ nào." Kỳ Thịnh cúi đầu sửa sang lại quần áo, lông mi dài rủ xuống, che khuất cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
"Chỗ kiếm quyết lúc triệu hoán kiếm ảnh..."
Lời còn chưa dứt, đã nghe được xa xa có tiếng ồn ào.
"Huynh, huynh xác định muốn ở chỗ này?" Một nữ tử do dự hỏi.
"Yên tâm, nơi này sẽ không có người tới..." Nam nhân dỗ dành nàng ấy.
A Kiều và Kỳ Thịnh đều không hẹn mà cùng nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.