Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 35: Báu Lắm
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
"Do ta nghĩ đám gà con này chưa chắc đã sống được hết, lại thêm trong số này có một phần là gà trống, tới lúc đó nuôi lớn rồi đem bán cũng được, không thì giết thịt, chỉ để lại gà mái có thể đẻ trứng để nuôi là được."
"Những lời này cũng có lý, gà trống không đẻ trứng, nuôi chỉ tổ lãng phí lương thực, giết ăn cũng lãng phí, vẫn là đem bán lấy tiền thì tốt hơn. Là thẩm xem nhẹ tiểu nha đầu ngươi rồi, cũng rất biết tính toán đấy."
Chu thẩm cười khen một câu, rồi lại chỉ vào giỏ trúc đựng vịt con, hỏi: "Ngươi mua nhiều vịt con như vậy, nuôi thế nào, phương diện này ta không có kinh nghiệm."
"Trước cứ thả trong nhà, nuôi lớn chút thì dắt ra sông, ăn chút tôm chút cá gì đó, hẳn là không tốn bao nhiêu lương thực. Vịt cũng biết đẻ trứng, còn đắt hơn trứng gà nữa."
Chu thẩm nghe xong thì suy ngẫm một lúc, rồi nói: "Nha đầu ngươi cũng rất biết suy nghĩ đấy. Cứ nuôi thử trước xem sao, nếu nuôi được, vậy thì ta cũng sẽ đi mua vài con vịt về nuôi. Nuôi gà là nuôi mà nuôi vịt cũng là nuôi, chủ yếu là có thể nhặt thêm vài trứng, ta cũng kiếm thêm được mấy đồng."
Hai người nói chuyện tưng bừng khí thế, bên cạnh còn có người thỉnh thoảng nói xen đôi câu, nhìn qua giống như một nhóm nhỏ.
Hai vợ chồng Trịnh Nguyệt Nga lên thuyền lại không có ai để tâm tới.
Triệu Viễn Sơn là thợ săn, trong nhà lại nghèo nên không qua lại với bọn họ, cũng không có tiếng nói chung.
Thậm chí bởi vì hắn thường xuyên vào núi săn thú, nên luôn mang theo một thân máu tanh, mấy người nhát gan trong thôn nhìn thấy hắn đều lẩn đi thật xa, cảm thấy hắn sát khí quá nặng.
Trịnh Nguyệt Nga cảm thấy những người đó đều là đồ ngốc, nàng ta không thèm để ý đến bọn họ.
Chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn về phía giỏ trúc đựng gà vịt lộ ra vẻ trầm tư.
Trịnh Nguyệt Nga kéo Triệu Viễn Sơn ngồi cách rất xa, không hề tới gần chỗ Trịnh Nguyệt Kiều.
Nàng ta chỉ ước gì hai người này không quen biết nhau, nhưng ở cùng một thôn, không chạm mặt là chuyện không thể, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nàng ta cũng chỉ có thể phòng bị cẩn thận hơn.
Trịnh Nguyệt Kiều có cảm giác nhạy bén, cho dù không nhìn sang bên đó, nhưng thỉnh thoảng Trịnh Nguyệt Nga lại liếc nhìn về phía nàng, thật đúng là phòng nàng như phòng cướp, khiến nàng thật sự hết nói nổi.
Triệu Viễn Sơn kia cũng chỉ là một người bình thường, vì sao trong mắt nàng ta lại trở nên quý giá như vậy chứ.
Thuyền vững vàng lướt trên mặt sông, thỉnh thoảng lại nói vài lời với người ngồi cạnh nên Trịnh Nguyệt Kiều không hề cảm thấy nhàm chán.
Nàng cảm giác chỉ mới một lúc mà đã tới bến thuyền trong thôn.
Ông Trịnh lái thuyền vẫn cao giọng nói một câu: "Thuyền cập bến rồi, không nên vội vàng, từng người rời thuyền."
Trịnh Nguyệt Kiều cõng gùi, mỗi tay xách một giỏ trúc đựng gà vịt con, bước chân vững chắc, chậm rãi xuống thuyền.
Chu thẩm đi theo sau nàng, lúc này lại lên tiếng: "Nguyệt Kiều nha đầu, có xách nổi không đấy, có cần ta xách phụ về nhà không?"
"Không cần đâu Chu thẩm, sức lực ta rất lớn đấy."
Nhìn dáng vẻ nàng quả thực rất nhẹ nhàng, Chu thẩm không kiên trì nữa: "Người thường xuyên làm việc có khác, thân thể đều khỏe mạnh hơn người khác."
Bà ấy nói câu đó xong thì đưa mắt nhìn về phía Trịnh Nguyệt Nga còn chưa rời thuyền.
"Những lời này cũng có lý, gà trống không đẻ trứng, nuôi chỉ tổ lãng phí lương thực, giết ăn cũng lãng phí, vẫn là đem bán lấy tiền thì tốt hơn. Là thẩm xem nhẹ tiểu nha đầu ngươi rồi, cũng rất biết tính toán đấy."
Chu thẩm cười khen một câu, rồi lại chỉ vào giỏ trúc đựng vịt con, hỏi: "Ngươi mua nhiều vịt con như vậy, nuôi thế nào, phương diện này ta không có kinh nghiệm."
"Trước cứ thả trong nhà, nuôi lớn chút thì dắt ra sông, ăn chút tôm chút cá gì đó, hẳn là không tốn bao nhiêu lương thực. Vịt cũng biết đẻ trứng, còn đắt hơn trứng gà nữa."
Chu thẩm nghe xong thì suy ngẫm một lúc, rồi nói: "Nha đầu ngươi cũng rất biết suy nghĩ đấy. Cứ nuôi thử trước xem sao, nếu nuôi được, vậy thì ta cũng sẽ đi mua vài con vịt về nuôi. Nuôi gà là nuôi mà nuôi vịt cũng là nuôi, chủ yếu là có thể nhặt thêm vài trứng, ta cũng kiếm thêm được mấy đồng."
Hai người nói chuyện tưng bừng khí thế, bên cạnh còn có người thỉnh thoảng nói xen đôi câu, nhìn qua giống như một nhóm nhỏ.
Hai vợ chồng Trịnh Nguyệt Nga lên thuyền lại không có ai để tâm tới.
Triệu Viễn Sơn là thợ săn, trong nhà lại nghèo nên không qua lại với bọn họ, cũng không có tiếng nói chung.
Thậm chí bởi vì hắn thường xuyên vào núi săn thú, nên luôn mang theo một thân máu tanh, mấy người nhát gan trong thôn nhìn thấy hắn đều lẩn đi thật xa, cảm thấy hắn sát khí quá nặng.
Trịnh Nguyệt Nga cảm thấy những người đó đều là đồ ngốc, nàng ta không thèm để ý đến bọn họ.
Chỉ là ánh mắt nàng ta nhìn về phía giỏ trúc đựng gà vịt lộ ra vẻ trầm tư.
Trịnh Nguyệt Nga kéo Triệu Viễn Sơn ngồi cách rất xa, không hề tới gần chỗ Trịnh Nguyệt Kiều.
Nàng ta chỉ ước gì hai người này không quen biết nhau, nhưng ở cùng một thôn, không chạm mặt là chuyện không thể, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nàng ta cũng chỉ có thể phòng bị cẩn thận hơn.
Trịnh Nguyệt Kiều có cảm giác nhạy bén, cho dù không nhìn sang bên đó, nhưng thỉnh thoảng Trịnh Nguyệt Nga lại liếc nhìn về phía nàng, thật đúng là phòng nàng như phòng cướp, khiến nàng thật sự hết nói nổi.
Triệu Viễn Sơn kia cũng chỉ là một người bình thường, vì sao trong mắt nàng ta lại trở nên quý giá như vậy chứ.
Thuyền vững vàng lướt trên mặt sông, thỉnh thoảng lại nói vài lời với người ngồi cạnh nên Trịnh Nguyệt Kiều không hề cảm thấy nhàm chán.
Nàng cảm giác chỉ mới một lúc mà đã tới bến thuyền trong thôn.
Ông Trịnh lái thuyền vẫn cao giọng nói một câu: "Thuyền cập bến rồi, không nên vội vàng, từng người rời thuyền."
Trịnh Nguyệt Kiều cõng gùi, mỗi tay xách một giỏ trúc đựng gà vịt con, bước chân vững chắc, chậm rãi xuống thuyền.
Chu thẩm đi theo sau nàng, lúc này lại lên tiếng: "Nguyệt Kiều nha đầu, có xách nổi không đấy, có cần ta xách phụ về nhà không?"
"Không cần đâu Chu thẩm, sức lực ta rất lớn đấy."
Nhìn dáng vẻ nàng quả thực rất nhẹ nhàng, Chu thẩm không kiên trì nữa: "Người thường xuyên làm việc có khác, thân thể đều khỏe mạnh hơn người khác."
Bà ấy nói câu đó xong thì đưa mắt nhìn về phía Trịnh Nguyệt Nga còn chưa rời thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.