Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 34: Giảm Giá
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Nhưng Trịnh Nguyệt Nga lại không nghĩ như vậy.
Trịnh Nguyệt Kiều bán hết nhanh, còn bọn họ bán mãi không được con nào, là chuyện không bình thường.
Hoặc có thể nói, người mua thú rừng đã mua ở chỗ Trịnh Nguyệt Kiều rồi, nên không cần phải tới chỗ họ để mua nữa.
Nếu vậy thì chính là do Trịnh Nguyệt Kiều đoạt mối của bọn họ.
"Nếu không phải nó bán thú rừng trước chúng ta, thì chúng ta cũng không tới nỗi bán mãi không được con nào."
Trịnh Nguyệt Kiều làm vậy là đang cố ý đối nghịch với nàng ta. Quá xấu xa, nó làm quả phụ là xứng đáng.
Triệu Viễn Sơn nhíu mày, nói: "Chuyện này không thể trách người ta được."
Quanh đây có không ít thợ săn đâu, nếu nói vậy thì có khác nào nói các thợ săn khác đều đang đoạt mối làm ăn của bọn họ, không thể nói vậy được.
"Chàng còn nói giúp cho nó hả?" Trịnh Nguyệt Nga trừng mắt, trên mặt cũng hiện lên vẻ mất hứng.
Đời trước, hai người này là vợ chồng ân ái, đời này nàng ta chia rẽ bọn họ, nên trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nàng ta lo Triệu Viễn Sơn sẽ lại coi trọng Trịnh Nguyệt Kiều, hiện giờ đối phương còn là một quả phụ, không có ai quản được nó cả.
Triệu Viễn Sơn thật sự không biết nói thế nào nữa, chỉ cảm thấy Trịnh Nguyệt Nga hôm nay không chịu nói lý.
Nhưng bình thường nàng ta cũng chẳng nói lý bao giờ, tính tình cũng có phần ngang ngược, nên hắn không muốn tranh cãi với nàng ta về chuyện này nữa, vì thế không tiếp lời.
Trịnh Nguyệt Nga cũng cảm thấy mình gây sự vô lý, nên cũng không muốn nói gì thêm về vấn đề này nữa.
Dù sao hiện tại hai người này quả thực không có dính dáng gì, nếu vì nàng ta nói nhiều mấy câu, mà bọn họ thực sự có gì đó, thì nàng ta mới là người hối hận.
Nghĩ một hồi, nàng ta bèn nói: "Vậy chúng ta giảm giá chút đi, bán mười hai đồng thôi, nhanh chóng bán cho hết đống thú rừng này."
Nếu còn dây dưa nữa thì người trong thành sẽ càng ít đi, tới lúc đó thì lại càng không bán được, vẫn là nhanh chóng giảm giá thì hơn.
Chỉ là giảm một đồng rồi lại giảm một đồng, tới cuối cùng bọn họ phải dùng giá mười đồng một cân để bán đi, ít hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.
Triệu Viễn Sơn thì không sao, hắn thường xuyên đi bán đồ, tình huống như vậy đã gặp không ít.
Chỉ có Trịnh Nguyệt Nga là bị đả kích nặng nề, vốn là vào thành để mua vải làm áo xuân nay chẳng còn tâm trí nào nữa.
Nàng ta cũng chẳng mua thêm gì mà đi theo Triệu Viễn Sơn ra bến thuyền, chuẩn bị trở về thôn.
Vừa bước vào khoang thuyền liền nhìn thấy Chu thẩm khiến người ta chán ghét cùng Trịnh Nguyệt Kiều.
Hai người kia đang chụm đầu nói chuyện hăng say.
"Thẩm nói với ngươi rồi, phương diện nuôi gà thì ta là số một, nếu ngươi có gì không hiểu thì cứ tới hỏi ta. Hiếm khi gặp người chịu nghe ta khuyên. Nhưng ngươi mua thế này thì nhiều gà quá, tốn lương thực lắm."
Chu thẩm thấy Trịnh Nguyệt Kiều chịu nghe lời mình khuyên thì rất vui vẻ. Chỉ là nàng lại vung tay quá trán, mua một lần những năm mươi con. Gia đình nhà nông bọn họ nuôi mười mấy hai mươi con gà đã là nhiều rồi, nuôi năm mươi con thực sự quá nhiều.
Trịnh Nguyệt Kiều bán hết nhanh, còn bọn họ bán mãi không được con nào, là chuyện không bình thường.
Hoặc có thể nói, người mua thú rừng đã mua ở chỗ Trịnh Nguyệt Kiều rồi, nên không cần phải tới chỗ họ để mua nữa.
Nếu vậy thì chính là do Trịnh Nguyệt Kiều đoạt mối của bọn họ.
"Nếu không phải nó bán thú rừng trước chúng ta, thì chúng ta cũng không tới nỗi bán mãi không được con nào."
Trịnh Nguyệt Kiều làm vậy là đang cố ý đối nghịch với nàng ta. Quá xấu xa, nó làm quả phụ là xứng đáng.
Triệu Viễn Sơn nhíu mày, nói: "Chuyện này không thể trách người ta được."
Quanh đây có không ít thợ săn đâu, nếu nói vậy thì có khác nào nói các thợ săn khác đều đang đoạt mối làm ăn của bọn họ, không thể nói vậy được.
"Chàng còn nói giúp cho nó hả?" Trịnh Nguyệt Nga trừng mắt, trên mặt cũng hiện lên vẻ mất hứng.
Đời trước, hai người này là vợ chồng ân ái, đời này nàng ta chia rẽ bọn họ, nên trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Nàng ta lo Triệu Viễn Sơn sẽ lại coi trọng Trịnh Nguyệt Kiều, hiện giờ đối phương còn là một quả phụ, không có ai quản được nó cả.
Triệu Viễn Sơn thật sự không biết nói thế nào nữa, chỉ cảm thấy Trịnh Nguyệt Nga hôm nay không chịu nói lý.
Nhưng bình thường nàng ta cũng chẳng nói lý bao giờ, tính tình cũng có phần ngang ngược, nên hắn không muốn tranh cãi với nàng ta về chuyện này nữa, vì thế không tiếp lời.
Trịnh Nguyệt Nga cũng cảm thấy mình gây sự vô lý, nên cũng không muốn nói gì thêm về vấn đề này nữa.
Dù sao hiện tại hai người này quả thực không có dính dáng gì, nếu vì nàng ta nói nhiều mấy câu, mà bọn họ thực sự có gì đó, thì nàng ta mới là người hối hận.
Nghĩ một hồi, nàng ta bèn nói: "Vậy chúng ta giảm giá chút đi, bán mười hai đồng thôi, nhanh chóng bán cho hết đống thú rừng này."
Nếu còn dây dưa nữa thì người trong thành sẽ càng ít đi, tới lúc đó thì lại càng không bán được, vẫn là nhanh chóng giảm giá thì hơn.
Chỉ là giảm một đồng rồi lại giảm một đồng, tới cuối cùng bọn họ phải dùng giá mười đồng một cân để bán đi, ít hơn tưởng tượng của họ rất nhiều.
Triệu Viễn Sơn thì không sao, hắn thường xuyên đi bán đồ, tình huống như vậy đã gặp không ít.
Chỉ có Trịnh Nguyệt Nga là bị đả kích nặng nề, vốn là vào thành để mua vải làm áo xuân nay chẳng còn tâm trí nào nữa.
Nàng ta cũng chẳng mua thêm gì mà đi theo Triệu Viễn Sơn ra bến thuyền, chuẩn bị trở về thôn.
Vừa bước vào khoang thuyền liền nhìn thấy Chu thẩm khiến người ta chán ghét cùng Trịnh Nguyệt Kiều.
Hai người kia đang chụm đầu nói chuyện hăng say.
"Thẩm nói với ngươi rồi, phương diện nuôi gà thì ta là số một, nếu ngươi có gì không hiểu thì cứ tới hỏi ta. Hiếm khi gặp người chịu nghe ta khuyên. Nhưng ngươi mua thế này thì nhiều gà quá, tốn lương thực lắm."
Chu thẩm thấy Trịnh Nguyệt Kiều chịu nghe lời mình khuyên thì rất vui vẻ. Chỉ là nàng lại vung tay quá trán, mua một lần những năm mươi con. Gia đình nhà nông bọn họ nuôi mười mấy hai mươi con gà đã là nhiều rồi, nuôi năm mươi con thực sự quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.