Sau Khi Sống Lại Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt
Chương 40: Không Có Lý Tưởng Sống
Tinh Vân Trục Nguyệt
27/06/2024
Điều duy nhất cần lo lắng chính là nuôi chết, nhưng có nàng ở đây thì đó cũng không phải vấn đề gì lớn.
Thân là dị năng giả hệ mộc, am hiểu trị liệu, người có thể trị thì gà cũng trị được. Ngoài ra nàng còn biết phối dược, nếu có vấn đề gì thì nàng cũng biết làm ít thuốc phòng bệnh cho gà, sẽ không để chúng xảy ra chuyện gì.
Trịnh Hữu Phúc nghe nàng tính toán như vậy, chẳng những không ngăn cản mà còn cảm thấy vui mừng.
Nữ nhi thủ tiết hơn nửa năm, thời gian trước vẫn luôn rầu rĩ, khuôn mặt chẳng bao giờ thấy ý cười, thậm chí cả cửa cũng không bước. Bây giờ đã biết tính toán cho sau này, còn tự mình vào huyện thành mua gà mua vịt về nuôi, đây là tính tiếp tục sống tốt đây mà.
"Vậy được, cứ làm theo ý con, bên cạnh chuồng gà lại rào một khu cho vịt..."
Hai cha con chụm đầu vào nhau, cẩn thận bàn bạc.
Chu thị chỉ biết cắm đầu làm việc, nên không quá hiểu những chuyện này. Chỉ là nhìn nữ nhi có sức sống hơn, hai cha con thương lượng làm việc, bà đứng nhìn cũng thấy vui lây.
Hai cha con bàn bạc xong, Trịnh Hữu Phúc bèn nói với Chu thị: "Việc này một ngày là không xong, bà ra bờ sông gọi Ngân Bảo về hỗ trợ. Tiểu tử đó tối ngày chạy ra sông mò cá bắt tôm, lại chẳng bắt được mấy mống, không thể mù quáng qua ngày như vậy được."
"Tốt xấu gì thì Ngân Bảo cũng bắt được chút cá tôm về cho nhà thêm đồ ăn, Kim Bảo kia mới gọi là không có lý tưởng sống kìa."
Thực ra thì Chu thị không quá bực dọc, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Bà cảm thấy Trịnh Kim Bảo như vậy là không tốt, không phải người có lý tưởng sống. Nhưng đó là chuyện của đại phòng, nên bà không bao giờ nhiều lời, tính tình Tào thị có phần mạnh mẽ, nếu bà thật sự nói gì đó thì chắc chắn sẽ náo loạn không yên.
Trịnh Nguyệt Kiều đương nhiên hiểu rõ tình huống nhà mẹ đẻ.
Trịnh Kim Bảo không xuống đồng làm việc, suốt ngày rảnh rỗi dạo chơi trong thôn, ngồi lê đôi mách mỗi chỗ một tí cho qua ngày.
Lúc trước Tào thị còn đưa hắn đi học nghề thợ mộc, nhưng chỉ học được hai ngày, tay bị xước là không chịu đi nữa.
"Ngân Bảo cũng nên học chút gì đó."
"Lúc trước, Kim Bảo còn tốn tiền đi học nghề mộc, trong khi a cha con lại biết làm mộc."
Trịnh Nguyệt Kiều đương nhiên biết, chỉ là ánh mắt của Tào thị cao tận trời, cảm thấy Trịnh Hữu Phúc không có tiền đồ, đương nhiên bà ta nào chịu để con trai mình đi theo nhị thúc không có tiền đồ học tập được, người ta thà tốn tiền còn hơn.
Chỉ là Trịnh Kim Bảo lại chẳng kiên trì nổi, mới học có hai ngày đã bỏ chạy, vậy thì có thể học được cái gì?
Không bao lâu sau Chu thị đã gọi Trịnh Ngân Bảo tới.
Trịnh Ngân Bảo xách theo một cái thùng gỗ, bên trong có mấy con cá nhỏ to chừng hai ngón tay, đang tung tăng bơi lội.
"Tỷ, cho tỷ ít cá này."
Trịnh Nguyệt Kiều vươn tay nhận lấy nói: "Ngươi theo a cha làm việc đi, buổi tối ở lại đây ăn cơm luôn, lát nữa tỷ sẽ chiên số cá này lên cho ngươi."
Trong nhà, Khổng thị là đương gia, ăn mặc đều rất tiết kiệm, Trịnh Ngân Bảo bắt được cá mang về, làm xong bưng lên bàn, cậu nhiều lắm là được chia một con. Bên trên là lão gia, lão thái thái, cả nhà đại phòng, mấy người đó chia xong còn dư mới chia xuống cho hai vợ chồng nhị phòng.
Nên mặc dù ngày nào cậu cũng đi bắt cá, nhưng không ăn được bao nhiêu cả.
Thân là dị năng giả hệ mộc, am hiểu trị liệu, người có thể trị thì gà cũng trị được. Ngoài ra nàng còn biết phối dược, nếu có vấn đề gì thì nàng cũng biết làm ít thuốc phòng bệnh cho gà, sẽ không để chúng xảy ra chuyện gì.
Trịnh Hữu Phúc nghe nàng tính toán như vậy, chẳng những không ngăn cản mà còn cảm thấy vui mừng.
Nữ nhi thủ tiết hơn nửa năm, thời gian trước vẫn luôn rầu rĩ, khuôn mặt chẳng bao giờ thấy ý cười, thậm chí cả cửa cũng không bước. Bây giờ đã biết tính toán cho sau này, còn tự mình vào huyện thành mua gà mua vịt về nuôi, đây là tính tiếp tục sống tốt đây mà.
"Vậy được, cứ làm theo ý con, bên cạnh chuồng gà lại rào một khu cho vịt..."
Hai cha con chụm đầu vào nhau, cẩn thận bàn bạc.
Chu thị chỉ biết cắm đầu làm việc, nên không quá hiểu những chuyện này. Chỉ là nhìn nữ nhi có sức sống hơn, hai cha con thương lượng làm việc, bà đứng nhìn cũng thấy vui lây.
Hai cha con bàn bạc xong, Trịnh Hữu Phúc bèn nói với Chu thị: "Việc này một ngày là không xong, bà ra bờ sông gọi Ngân Bảo về hỗ trợ. Tiểu tử đó tối ngày chạy ra sông mò cá bắt tôm, lại chẳng bắt được mấy mống, không thể mù quáng qua ngày như vậy được."
"Tốt xấu gì thì Ngân Bảo cũng bắt được chút cá tôm về cho nhà thêm đồ ăn, Kim Bảo kia mới gọi là không có lý tưởng sống kìa."
Thực ra thì Chu thị không quá bực dọc, chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Bà cảm thấy Trịnh Kim Bảo như vậy là không tốt, không phải người có lý tưởng sống. Nhưng đó là chuyện của đại phòng, nên bà không bao giờ nhiều lời, tính tình Tào thị có phần mạnh mẽ, nếu bà thật sự nói gì đó thì chắc chắn sẽ náo loạn không yên.
Trịnh Nguyệt Kiều đương nhiên hiểu rõ tình huống nhà mẹ đẻ.
Trịnh Kim Bảo không xuống đồng làm việc, suốt ngày rảnh rỗi dạo chơi trong thôn, ngồi lê đôi mách mỗi chỗ một tí cho qua ngày.
Lúc trước Tào thị còn đưa hắn đi học nghề thợ mộc, nhưng chỉ học được hai ngày, tay bị xước là không chịu đi nữa.
"Ngân Bảo cũng nên học chút gì đó."
"Lúc trước, Kim Bảo còn tốn tiền đi học nghề mộc, trong khi a cha con lại biết làm mộc."
Trịnh Nguyệt Kiều đương nhiên biết, chỉ là ánh mắt của Tào thị cao tận trời, cảm thấy Trịnh Hữu Phúc không có tiền đồ, đương nhiên bà ta nào chịu để con trai mình đi theo nhị thúc không có tiền đồ học tập được, người ta thà tốn tiền còn hơn.
Chỉ là Trịnh Kim Bảo lại chẳng kiên trì nổi, mới học có hai ngày đã bỏ chạy, vậy thì có thể học được cái gì?
Không bao lâu sau Chu thị đã gọi Trịnh Ngân Bảo tới.
Trịnh Ngân Bảo xách theo một cái thùng gỗ, bên trong có mấy con cá nhỏ to chừng hai ngón tay, đang tung tăng bơi lội.
"Tỷ, cho tỷ ít cá này."
Trịnh Nguyệt Kiều vươn tay nhận lấy nói: "Ngươi theo a cha làm việc đi, buổi tối ở lại đây ăn cơm luôn, lát nữa tỷ sẽ chiên số cá này lên cho ngươi."
Trong nhà, Khổng thị là đương gia, ăn mặc đều rất tiết kiệm, Trịnh Ngân Bảo bắt được cá mang về, làm xong bưng lên bàn, cậu nhiều lắm là được chia một con. Bên trên là lão gia, lão thái thái, cả nhà đại phòng, mấy người đó chia xong còn dư mới chia xuống cho hai vợ chồng nhị phòng.
Nên mặc dù ngày nào cậu cũng đi bắt cá, nhưng không ăn được bao nhiêu cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.